Cuồng Thám

Chương 1109: Chương 1109CÔ NGẦU QUÁ ĐI





Bà nội gấu nhà nó...

Giờ phút này, câu chửi đổng kinh điển này của Triệu Ngọc là đang mắng bản thân mình. Bởi vì rõ ràng lúc trước, hắn đã cảm thấy tình hình bất thường rồi, nhưng vẫn xem nhẹ, thế cho nên bây giờ mới lọt vào quỷ kế của kẻ địch!

Có điều...

Chuyện này đúng là kỳ lạ, Triệu Ngọc thật sự nghĩ không ra, vì sao kẻ địch dám can đảm trắng trợn ra tay với bọn họ ở chỗ này?

Phòng Đặc Cần không giống cảnh sát, chẳng bao lâu sau, nơi này sẽ bị lực lượng hùng hậu bao vây, mặc kệ những người này là ai, bọn chúng làm vậy đều là tự tìm đường chết, chuyện này đúng là không hợp tình lý!

Hơn nữa... Bí mật quan trọng đang ở trong này, vì sao bọn chúng lại muốn dẫn mình đến nơi đây? Làm như vậy đâu hợp với lẽ thường? Nếu như muốn ra tay, tìm nơi khác cũng được mà?

Nhưng mà, nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, trong màn sương khói sặc mũi kia, chỉ thấy hai người đàn ông cao lớn đi tới từ trong chỗ sâu của mật đạo, bọn chúng chẳng những cầm súng trong tay mà trên mặt còn đội mặt nạ phòng độc.

Giờ phút này, thuốc mê trong cơ thể Triệu Ngọc đã được giải hết, sương khói khiến người ta hôn mê sẽ không gây ảnh hưởng đến hắn, cho nên Triệu Ngọc có thể lập tức nổ súng bắn hai người kia!

Nhưng mà dù sao đối phương cũng có hai người, Triệu Ngọc lại không tin tưởng lắm vào kỹ thuật bắn súng của mình cho nên không dám hành động, vốn định chờ bọn hắn đến gần sẽ đột ngột tấn công.

Mặt khác... Triệu Ngọc còn nghĩ đến một vấn đề nữa, dù là kim gây mê vừa nãy hay là sương khói có chứa thuốc mê, vẫn đều chứng minh mấy kẻ địch thần bí không muốn lấy mạng của bọn họ! Cho nên, hắn cũng vô cùng tò mò, rốt cuộc thì mục đích của đối phương là gì?

Rất nhanh sau đó, đèn pin được bật lên, hai kẻ địch cẩn thận bước tới gần để xem xét. Lúc này, Triệu Ngọc mới nhìn rõ, dựa vào cách ăn mặc thì hai người này đúng là hai kẻ bị tình nghi điều khiển chiếc xe bán tải trước đó. Chẳng qua, bởi vì bọn chúng mang mặt nạ phòng độc nên Triệu Ngọc vẫn không thể xác định, rốt cuộc có phải hai anh em nhà họ Điền đã mất tích không?

“Khôi phục thông tin, khôi phục thông tin, xác định tín hiệu...” Sau khi hai người đi tới gần, một người trong đó sờ lỗ tai và nói vài câu như vậy, có lẽ là đang liên hệ với tên tội phạm khác.

Người này nói chuyện, một người khác thì lại cúi người, đầu tiên là xem xét Thôi Lệ Châu đã hôn mê.

“Nơi này... Nơi này...” Tuy đội mặt nạ phòng độc, nhưng lúc người này nói chuyện, Triệu Ngọc vẫn có thể nghe thấy rất rõ ràng: “Mục tiêu đã được xác nhận, mục tiêu đã được xác nhận!”

“Được! Thông tin đã khôi phục, xác nhận mục tiêu.” Người kia sờ sờ tai nghe, sau đó phất tay ra hiệu, miệng nói hai chữ: “Hành động!”

Nói xong, người trước lập tức khom lưng xuống di chuyển Thôi Lệ Châu, xem ra là khiêng Thôi Lệ Châu lên vai.

Cùng lúc đó, người ra lệnh kia liếc nhìn Triệu Ngọc vẫn đang giả vờ bất tỉnh, sau đó lại duỗi tay tóm lấy Tiêu Hàng. Sức lực của người này khá mạnh mẽ, dễ dàng dùng tay lật người Tiêu Hàng qua.

Tiêu Hàng giống Thôi Lệ Châu, trên người trúng phi châm gây mê nên đã sớm bất tỉnh nhân sự.

Ai ngờ, ngay lúc Tiêu Hàng bị lật qua thì một việc ngoài ý muốn bỗng nhiên xảy ra!

Phốc...

Trong không khí vang lên tiếng xé gió sắc bén, chỉ thấy cổ của người đang định khiêng Thôi Lệ Châu lên bỗng phun một dòng máu nóng ra, sau đó, người nọ không kịp hừ một tiếng đã trúng đạn mà ngã xuống đất!

Hả?

Kẻ còn lại kinh hãi, vừa định giơ tay lên nổ súng phản kích nhưng ngực của hắn ta lại đột nhiên tuôn ra vài luồng khói trắng, lập tức bị mấy viên đạn bắn trúng và ngã xuống đất!

Một giây sau, Lê Tịnh vốn đang được Tiêu Hàng che chở bỗng nhiên nhảy bật lên, dùng tốc độ nhanh nhất để tháo mặt nạ phòng độc của kẻ trúng đạn ra và đeo lên mặt mình!

Hành động của Lê Tịnh liền mạch lưu loát, nhất là động tác mang mặt nạ phòng độc vô cùng thuần thục, ngay sau khi mang mặt nạ xong, cô ta mới dồn dập thở dốc vài hơi, ngực kịch liệt phập phồng...

Lợi hại thật...

Triệu Ngọc khiếp sợ, không ngờ người không có bất cứ đạo cụ nào như Lê Tịnh mà lại có thể nín thở trong thời gian dài như vậy!

“Này này... này này...” Sau khi mang mặt nạ phòng độc xong, Lê Tịnh vội vàng lớn tiếng gọi.

Ai ngờ, cái gã vừa mới bị cô ta bắn trúng ngực, hơn nữa bị tháo mất mặt nạ phòng độc kia vậy mà lại không chết! Có thể là hắn ta đã mặc áo chống đạn, lặng yên không một tiếng động mà di chuyển, xem ra là muốn tấn công Lê Tịnh từ sau lưng.

Mẹ kiếp!

Triệu Ngọc biết mình không thể giả vờ nữa, vội vàng xoay người nhảy lên, chuẩn bị xông lên bắn tên kia thêm mấy phát.

Ai ngờ, tuy Lê Tịnh đưa lưng về phía người này nhưng lại có tính cảnh giác siêu cường, cô ta gần như không chuyển động cơ thể, lập tức giơ súng lục đưa qua nách, bắn một phát trúng cổ người này!

Phốc phốc...

Sau hai tiếng súng, người nọ đã biến thành một thi thể!

Nhưng Triệu Ngọc không kịp thu tay lại, cứ thế căng thẳng cầm súng lục chĩa về phía tử thi...

“Anh?” Lê Tịnh vô cùng ngạc nhiên nhìn Triệu Ngọc, vội vàng hỏi: “Triệu Ngọc? Anh không sao à?”

“Tôi... Ừm...” Nhìn tử thi trên mặt đất, Triệu Ngọc tự cảm thấy xấu hổ, không kìm lòng được mà nói một câu: “Giết người mà cũng có thể ngầu như thế sao!?”

“Nhanh lên!” Tuy Lê Tịnh không biết vì sao Triệu Ngọc vẫn bình thường, nhưng khói đặc trong mật đạo lúc này vẫn chưa tiêu, cô ta vội vàng tháo mặt nạ phòng độc của một thi thể khác và đưa cho hắn: “Mau! Đeo vào nhanh lên! Khói đặc có độc!”

Sau khi đưa mặt nạ phòng độc cho Triệu Ngọc, Lê Tịnh vội vàng lấy điện thoại di động ra, nhưng gọi vài cuộc mà điện thoại di động vẫn không có chút sóng nào!

“Đáng chết! Bị nhiễu tín hiệu rồi!” Lê Tịnh lại sờ tai nghe, lắc đầu nói: “Triệu Ngọc, chúng ta bị trúng mai phục rồi! Phải nghĩ biện pháp để mau chóng lao ra ngoài mới được!”

Trong lúc nói chuyện, Lê Tịnh dùng sức đứng lên, nhưng còn chưa đứng thẳng thì cô ta lại lảo đảo một cái, một chân như bị vấp, ngã vào vách tường đối diện.

Hả?

Chuyện xảy ra đột ngột, Triệu Ngọc muốn ngăn cản nhưng không kịp. Chỉ thấy Lê Tịnh lập tức dùng cánh tay chống đỡ, cho nên mới không hoàn toàn bị ngã xuống đất.

Á!

Lê Tịnh đau đớn kêu lên một tiếng, sau đó chiếu đèn điện thoại di động về phía đùi phải của mình, lúc này mới nhận ra đùi phải trúng vài cây kim gây mê!

Ai ngờ, cô ta vừa mới nhổ kim gây mê ra thì từ chỗ miệng hố bỗng nhiên có mấy sợi dây thừng được thả xuống...

Lê Tịnh lập tức chĩa súng lục về phía đó. Không thể nghi ngờ, nếu kim gây mê và đạn khói đều lăn xuống từ trên kia thì người thả dây thừng xuống lúc này đương nhiên cũng là phe địch!

Đây là...

Mắt Triệu Ngọc đảo một vòng, dường như hiểu ra chuyện gì. Liên tưởng đến dây thừng và những lời người nọ nói ban nãy, chẳng lẽ... Bọn chúng mai phục ở đây chỉ vì muốn bắt người thôi sao? Hơn nữa... Mục tiêu lại không phải mình, cũng không phải phòng Đặc Cần, mà là... Thôi Lệ Châu sao?

Chuyện này rốt cuộc...

Suỵt...

Ngay lúc Triệu Ngọc nghi ngờ, Lê Tịnh lại ra hiệu hắn chớ lên tiếng. Sau đó, cô ta tắt di động của mình rồi ngồi xổm người xuống, chậm rãi nhìn thoáng qua miệng hố, còn súng lục vẫn đang trong trạng thái chuẩn bị bắn.

Ừm...

Lúc này, tuy trong mật đạo lại tối đen, nhưng Triệu Ngọc có kính nhìn xuyên đêm tàng hình nên vẫn có thể thấy rõ rất nhiều thứ. Ngay lúc cúi đầu tìm kiếm thì hắn chợt thấy tai nghe trên lỗ tai tử thi kia không ngừng rung, hình như có người đang nói chuyện!

Hắn vội vàng ngồi xổm xuống, tháo tai nghe ra và mang vào tai mình. Kết quả, trong tai nghe kia lại truyền đến tiếng nói chuyện dồn dập, hơn nữa lại còn là tiếng Anh!

Mẹ kiếp!

Triệu Ngọc nhướng mày, trong lòng nghĩ, xong rồi xong rồi, bây giờ... chuyện lớn rồi!

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.