Cuồng Thám

Chương 1110: Chương 1110TẤN CÔNG MẠNH MẼ TRONG MẬT ĐẠO





“Suỵt... Suỵt...”

Ai ngờ, Triệu Ngọc còn chưa nghe hiểu tiếng Anh trong tai nghe thì Lê Tịnh lại ra hiệu với hắn. Hắn ngẩng đầu lên thì thấy Lê Tịnh đang nháy mắt ra hiệu cho hắn, ý bảo Triệu Ngọc quan sát tình huống trên miệng hố.

Lúc này, theo mấy sợi dây thừng hạ xuống, bên trên miệng hố vọng xuống ánh đèn và tiếng bước chân sột soạt.

Triệu Ngọc nghiêng đầu nhìn thoáng qua, ai ngờ kính nhìn xuyên đêm sợ ngọn đèn chiếu xạ, nên hắn không chỉ không nhìn thấy thứ gì mà còn cảm thấy hơi chói mắt. Sau khi nhìn xong, hắn đành phải lắc lắc đầu với Lê Tịnh.

Thật ra, trong đầu Triệu Ngọc bây giờ đang nghĩ về một phương hướng khác, hắn đã sớm chuyển máy tăng cường tín hiệu ra khỏi giao diện đạo cụ rồi.

Hồi bị nhốt dưới quặng mỏ ở thị trấn Ngân Bàn, hắn đã dựa vào loại đạo cụ thần kỳ này để liên lạc với đồng nghiệp. Giờ phút này, hắn cũng có thể dùng để xin trợ giúp. Chỉ cần truyền tin tức bọn họ bị nhốt ra ngoài thì trên cơ bản, bọn họ an toàn rồi!

Nhìn thấy Triệu Ngọc lắc đầu, Lê Tịnh cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ, đành phải ngồi xổm người xuống, tháo tai nghe của một thi thể khác ra, cũng đặt bên tai mình mà lắng nghe.

Ai ngờ, Lê Tịnh biết tiếng Anh, nghe thấy mấy câu thì trên mặt rõ ràng lộ ra vẻ căng thẳng. Cô ta nhanh chóng liên tục giơ tay ra hiệu với Triệu Ngọc.

Nhưng Triệu Ngọc chỉ là cảnh sát, đâu hiểu được thủ thế cao cấp của mấy viên đặc công này, đành phải nhún nhún vai, bày tỏ mình không hiểu.

Ài...

Lê Tịnh nhướng mày, không để ý tới Triệu Ngọc nữa mà ngồi xổm người xuống, gian nan kéo đùi phải đã không còn cảm giác gì của mình, bắt đầu kéo Tiêu Hàng nằm trên mặt đất, có vẻ cô ta muốn kéo Tiêu Hàng ra xa khỏi chỗ miệng hố.

Nhưng mà chân của Lê Tịnh không thể dùng sức, kéo vài cái mà vẫn chưa đi được nửa mét.

Lúc này, Triệu Ngọc hiểu ý của cô ta rồi, nhanh chóng ngồi xổm người xuống, kéo Thôi Lệ Châu vào bên trong.

Ai ngờ, lúc hai người đang dùng sức kéo thì Lê Tịnh bỗng nhiên đè tai nghe của kẻ địch, sau đó lập tức bỏ Tiêu Hàng ra, bắt đầu di chuyển thi thể trên mặt đất!

Ngay từ đầu, Triệu Ngọc còn tưởng rằng Lê Tịnh muốn tìm thứ gì trên thi thể kia! Ai ngờ, một giây sau hắn mới hiểu được, hóa ra Lê Tịnh dùng sức túm thi thể là muốn dựng gã lên.

Người... Người phụ nữ này rốt cuộc muốn làm gì? Triệu Ngọc cảm thấy khó hiểu, hoàn toàn không rõ vì sao Lê Tịnh lại cứ gây khó dễ cho một thi thể?

Kết quả, ngay lúc Triệu Ngọc nhíu mày thì nghe thấy tiếng vang từ xa tới gần, còn phát ra từ phía trên miệng hố!

Gì nữa vậy!

Trước đó đã chịu thiệt một lần, lần này đương nhiên Triệu Ngọc hiểu ra, chắc là kẻ địch trên kia lại ném thứ gì xuống nữa rồi! Trước kia may mà chỉ có kim châm gây mê và đạn khói, lần này nếu thật sự ném một trái lựu đạn xuống thì phải làm sao?

Từ từ...

Triệu Ngọc nghĩ đến biểu cảm căng thẳng của Lê Tịnh, còn nghĩ đến việc cô ta liều lĩnh dựng thi thể lên, trong giây lát, hắn đã hiểu hết mọi chuyện rồi!

Hắn căng thẳng đặt Thôi Lệ Châu xuống, sau đó dùng tốc độ nhanh nhất ôm lấy thi thể bên cạnh mình, dùng sức đẩy qua chỗ miệng hố.

Bởi vì có kính nhìn xuyên đêm tàng hình nên Triệu Ngọc phán đoán vô cùng chính xác, lúc một viên lựu đạn đen ngòm rơi từ miệng hố xuống mặt đất, hắn lập tức tung thi thể trong tay ra, khiến thi thể nằm úp lên quả lựu đạn.

Sau đó, Triệu Ngọc lập tức nhảy lên, bổ nhào lên người Thôi Lệ Châu, chờ trận nổ mạnh xảy ra.

Ai ngờ... Lần này Triệu Ngọc tiếp tục đoán sai! Thứ bị quăng xuống từ trên miệng hố không phải lựu đạn, mà là một quả lựu đạn gây choáng!

Lựu đạn gây choáng nổ tung dưới thi thể, lập tức tỏa ra một luồng sáng chói mắt, khiến thi thể bị nảy lên...

Hả?

Lê Tịnh cũng cho rằng thứ bị ném xuống là một quả lựu đạn, nên cô ta dựng thi thể lên là muốn dùng thi thể ngăn cản nổ mạnh, bảo vệ Tiêu Hàng và Thôi Lệ Châu. Nhưng đối phương ném lựu đạn quá nhanh, cô ta đành phải dùng thi thể chặn trước mình!

Nhưng không ngờ đó lại là một quả lựu đạn gây choáng!

Xong rồi!

Thân là đội trưởng của phòng Đặc Cần, Lê Tịnh rất rõ ràng việc sử dụng lựu đạn gây choáng có ý nghĩa gì, sau lựu đạn gây choáng chắc chắn sẽ là một đợt tấn công mạnh mẽ!

Nghĩ đến đây, cô ta lập tức đẩy thi thể ra, sau đó dùng chân sau để bật nhảy người lên, lập tức bắn cả một băng đạn về phía miệng hố!

Phốc phốc phốc...

Súng lục mang theo ống hãm thanh, phát ra tiếng xé gió sắc bén, mấy tiếng kêu thảm thiết vang lên phía trên miệng hố...

Á!!!

Một giây sau, chỉ thấy một bóng đen rơi từ trên cao xuống, nặng nề mà ngã trước thi thể kia!

Á!!!

Người này bị ngã không nhẹ, sau khi ngã xuống đất lại phát ra tiếng kêu đau.

Triệu Ngọc và Lê Tịnh thấy rất rõ ràng, đó là một người đàn ông mặc áo chống đạn, đeo kính nhìn xuyên đêm, trang bị của hắn ta vừa nhìn là đã biết vô cùng chuyên nghiệp!

Trong cuộc xả súng vừa nãy của Lê Tịnh, chắc là có một phát súng bắn trúng bàn chân của người này, trên giày của hắn ta có một lỗ thủng rất rõ ràng, có máu chảy ra từ lỗ thủng đó!

Trong tay người này cũng cầm súng, tuy rơi xuống đất bị thương nhưng hắn ta vẫn giơ cánh tay lên định bắn Lê Tịnh.

Nhưng mà Lê Tịnh sớm có chuẩn bị, đã bắn súng trước một bước, một viên đạn phóng tới trúng ngay bả vai người này!

á!

Người này lại hét thảm một tiếng, súng lục suýt nữa thì bị tuột khỏi tay.

Lê Tịnh đang muốn tiếp tục nổ súng bắn chết hắn ta thì ai ngờ từ chỗ miệng hố lại có một người xuất hiện, người này trượt theo dây thừng xuống, vừa tiến vào mật đạo thì lập tức nổ súng về phía Lê Tịnh và Triệu Ngọc!

Phốc!

Phốc!

Súng lục của người này cũng mang theo ống hãm thanh, đạn cũng vô cùng sắc bén!



Lê Tịnh vừa thấy có người bắn mình thì vội vàng lắc mình sang một bên để tránh né. Kết quả, sau khi cô ta nhào lộn một cái thì mới thấy một cảnh tượng khiến cô ta phải kinh ngạc!

Chỉ thấy Triệu Ngọc không những không tránh không né, ngược lại còn đón đạn xông lên. Hắn vừa vọt mạnh, vừa nổ súng phản kích, ầm ầm ầm...

Súng lục của Triệu Ngọc không có ống hãm thanh gì cả, tiếng súng điếc tai vang lên khắp mật thất!

Ầm!

Ầm ầm!

Trên người kẻ địch trượt xuống kia có mặc áo chống đạn, nhìn thấy Triệu Ngọc vọt tới cũng không tránh không né, giơ súng bắn về phía Triệu Ngọc!

Triệu Ngọc cũng không nương tay chút nào, nổ súng mạnh mẽ, giữa hai bên lập tức triển khai một lần quyết đấu bằng súng lục hết sức kịch liệt!

“A!!!”

Triệu Ngọc điên cuồng kêu to, súng trên tay cứ một phát lại một phát, cho dù thuật bắn súng của hắn có kém cỏi đi nữa, nhưng trong khoảng cách gần thế này, căn bản không thể bắn không trúng được. Hắn đầu tiên bắn trúng cánh tay và ngực của người nọ, khi hắn hướng súng lên trên một chút, cuối cùng cũng có một viên đạn bắn trúng kính nhìn xuyên đêm của người này, đạn bay thẳng vào đầu khiến hắn ta mất mạng ngay tại chỗ!

“A!!!”

Triệu Ngọc đã bắn chết kẻ địch vừa xuất hiện này, rồi lại điên cuồng hét lên mà chĩa ngay vào kẻ địch phía trước.

Người kia sớm đã chấn động bởi khí thế của Triệu Ngọc, thấy Triệu Ngọc chĩa họng súng về phía mình mà hắn tà chẳng có phản ứng gì, chỉ còn biết ngồi đó chờ chết!

Nhưng mà, súng lục của Triệu Ngọc khác với của phòng Đặc Cần, đạn đã sớm hết rồi!

Ken két... Thậm chí còn không bóp được cò súng nữa!

Hả?

Người này vốn tưởng mình hẳn phải chết nhưng chợt thấy Triệu Ngọc không còn đạn, lập tức hồi hồn lại, nhanh chóng giơ súng lục của mình lên muốn phản kích.

“Tao giết mày đậu xanh rau má!” Triệu Ngọc hét lên đầy khí thế, tung một cước đá thẳng vào mặt người này, khiến gã bị ngã xuống đất!

Két két két...

Ai ngờ, Triệu Ngọc vừa mới đặt chân xuống thì lại nghe thấy tiếng súng vang lên trên đầu.

Hả?

Triệu Ngọc hoảng hồn, lúc này mới nhận ra trên đỉnh đầu vẫn còn kẻ địch! Hơn nữa, nghe tiếng thì số lượng còn không ít!

Pằng pằng pằng pằng...

Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, Triệu Ngọc vừa mới ngây người thì một làn đạn dày đặc đã bắn từ phía trên xuống.

Á!!!

Triệu Ngọc quát to một tiếng, vội vàng lùi lại, súng lục còn bị một viên đạn bắn trúng...

“Nhanh!” Thời khắc mấu chốt, Lê Tịnh giơ tay bắn một phát về phía người bị Triệu Ngọc đá ngã, sau đó cao giọng hô lên với Triệu Ngọc: “Mau bỏ đi! Bọn chúng sẽ lao xuống ngay đấy!”

“Không được!”

Triệu Ngọc nhìn thoáng qua mặt đất, chỉ thấy Thôi Lệ Châu và Tiêu Hàng vẫn còn hôn mê ở đó, nếu như mình chạy thì hai người bọn họ sẽ gặp nguy hiểm!

Nghĩ đến đây, Triệu Ngọc nhanh chóng dùng một tay lôi một người, kéo cánh tay của hai người này mà chạy nhanh vào chỗ sâu của mật đạo.

Lúc này, trên chỗ miệng hố có bóng người, quả nhiên có người muốn lao xuống! Mà tên bị trúng đạn vào bàn chân kia đã xoay người lại, quỳ rạp trên mặt đất, lại nổ súng về phía nhóm Triệu Ngọc!

Lê Tịnh nhanh nhẹn nổ súng phản kích, tuy thuật bắn súng của cô ta tinh chuẩn, nhưng bởi vì tầm nhìn không tốt nên mấy phát đều không bắn trúng, chỉ có một chút tác dụng che giấu!

Cuối cùng, ngay lúc Lê Tịnh nổ súng phản kích, Triệu Ngọc vội vàng cứu người thì có tận bốn người từ miệng hố vọt vào!

Bốn người này chẳng những võ trang đầy đủ mà thứ bọn chúng cầm trong tay lại không phải súng lục, mà là một loại súng tự động cỡ nhỏ. Vừa mới nhảy xuống, bọn chúng không chút do dự nổ súng về phía bọn Triệu Ngọc...


Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.