Cuồng Thám

Chương 1130: Chương 1130TÔI KHÔNG PHẢI LÀ THẦN TIÊN





“Dường như là… tất cả manh mối đều đã được hệ thống lại!” Triệu Ngọc nói: “Lúc Viên Tuấn Thành điều tra kho báu đã từng tiếp xúc thân mật với Điền Chinh…

“Tôi cho rằng cho dù là về mặt thời gian hay là về tình lý thì con búp bê Nga đó chắc chắn là lấy từ phía Điền Chinh rồi!’

“Điền Chinh là con cháu của quân Quan Đông Nhật Bản, hơn nữa tổ tiên của ông ta còn là quan chức cao cấp của quân Nhật, con búp bê Nga này có thể là do tổ tiên truyền lại! Nhưng không ai biết ý nghĩa của con búp bê Nga này quan trọng thế nào.”

“Đúng! Khả năng rất lớn!” Lê Tịnh nói: “Phòng Đặc Cần có quy định của phòng Đặc Cần. Tuy rằng Viên Tuấn Thành mua đồ cổ từ chỗ của Điền Chinh không hề trái pháp luật, nhưng chung quy thì cũng đã trái kỷ luật.”

“Cho nên, tuy rằng Viên Tuấn Thành bị ăn trộm, nhưng lại không dám báo cảnh sát!”

“Có báo cảnh sát thì cũng chẳng ích gì!” Thôi Lệ Châu tặc lưỡi: “Ông ấy cũng không biết người ‘chiếu cố’ ông ấy là cha tôi!”

“Quân Quan Đông Nhật Bản, Điền Chinh, Viên Tuấn Thành, Đào Hương, người đeo mặt nạ thần bí và tổ chức phạm tội của hắn ta!” Triệu Ngọc nói: “Các nhân vật này chắc hẳn đều bị con búp bê Nga này kéo lại gần với nhau rồi!”

“Kỳ lạ…” Thôi Lệ Châu không hiểu: “Tại sao bí mật của người Nhật Bản lại phải giấu trong một con búp bê Nga kia chứ? Nghe thật chẳng ra gì cả!”

“Có lẽ ngụy trang tốt nhất chính là đóng giả thành kẻ địch!” Tiêu Hàng bắt đầu phát biểu ý kiến của mình: “Mọi người xem, lúc Nhật Bản thua trận, nguy hiểm lớn nhất đối với bọn họ chính là quân Nga!”

“Cho nên bọn họ mới giấu manh mối trong thứ mà chỉ người Nga mới có, như vậy mới không bị nghi ngờ!”

“Có lý!” Thôi Lệ Châu gật đầu: “Hơn nữa, trong ngoài của búp bê Nga có năm tầng, càng tăng thêm sự bí mật cho manh mối được giấu kín, ai cũng không biết manh mối được giấu bên trong tầng nào?”

“Cho nên…” Lê Tịnh thở dài: “Kho báu chắc chắn không ở trong căn cứ bí mật này rồi, như vậy… thì sẽ ở đâu chứ?”

“Tôi lo nếu như búp bê Nga đã bị Đào Hương thiêu hủy rồi...” Lê Tịnh lo lắng nói: “Có thể chúng ta sẽ mãi mãi không có cách nào biết được bí mật của kho báu!”

“Đúng vậy, nỗ lực của hơn tám mươi năm rất có thể sẽ trôi theo dòng nước!” Tiêu Hàng hơi nhụt chí.

“Đừng nói thế.” Thôi Lệ Châu vội khuyên bảo: “Người đeo mặt nạ đó gấp rút tìm như vậy thì cũng có nghĩa là chúng ta vẫn còn cơ hội đó!”

“Tôi có thể khẳng định một chuyện!” Triệu Ngọc nói: “Kẻ đề xướng chuyện này nhất định là có liên quan đến Nhật Bản!”

“Hả?” Lê Tịnh ngước mắt lên: “Là vì cái câu Baka (đồ ngốc) đó sao?”

“Không phải!” Triệu Ngọc chỉ về phía căn cứ ở dưới con đường ngầm phía xa kia nói: “Căn cứ này chính là minh chứng tốt nhất, căn cứ là của Nhật Bản để lại, chắc là chỉ có bên phía Nhật Bản mới biết rõ vị trí của căn cứ!”

“Bây giờ, bọn chúng vì tìm kiếm kho báu, thậm chí không tiếc để lộ ra căn cứ bí mật này, xem ra… Bọn chúng nhất định phải có được kho báu!”

“Đúng vậy, cho nên bây giờ chúng ta cần phải nhanh chóng tìm được bức ảnh đó và tìm cho ra bí mật của búp bê Nga!”

Thôi Lệ Châu vừa nói xong, đèn trong đường hầm bỗng nhiên nhấp nháy, ánh sáng rõ ràng là yếu hơn rất nhiều so với lúc trước.

Với tình hình này thì không bao lâu nữa, toàn bộ đèn đều sẽ bị dập tắt, cả căn cứ ngầm này sẽ trở nên tối đen như lúc đầu.

“A… Anh hùng…”

Ai ngờ, vào lúc này, điện thoại của Triệu Ngọc lại đổ chuông.

Vừa nhìn thấy là Lý Lạc Vân gọi đến thì Triệu Ngọc đã bắt máy ngay.

“A lô? Là cảnh sát Triệu à?” Lý Lạc Vân nói nhanh: “Tôi vừa mới điều tra thì vật chứng của Đào Hương và Thôi Lệ Châu đã không còn ở Cục Cảnh sát Tấn Bình chúng tôi nữa!”

“Hả? Sao chứ?” Triệu Ngọc bất ngờ, vội hỏi: “Vậy đang ở chỗ nào?”

“Lúc đó bởi vì vụ án thi thể nữ không đầu và kho báu Đào Hương.” Lý Lạc Vân trả lời: “Tất cả đồ vật đều đã chuyển giao lại cho sở của tỉnh Nam Giang rồi!”

“Vừa rồi tôi đã hỏi kĩ lại thì biết được đồ vật vẫn luôn được để ở đại đội cảnh sát hình sự của thành phố Bách Linh!”

“Đệch!” Triệu Ngọc nhíu mày: “Sao tôi lại quên chuyện này được chứ!”

“Cấp bậc không đủ mà sư phụ!” Lý Lạc Vân khó xử nói: “Nếu như do chúng tôi gửi đơn xin vậy thì có thể sẽ rất phiền phức, cho nên…”

“Tôi hiểu rồi! Tôi sẽ gọi điện cho bên Bách Linh!” Triệu Ngọc nói xong định cúp điện thoại.

“Đúng rồi, sư phụ…” Ai ngờ, Lý Lạc Vân lại bỗng nhiên bổ sung thêm một câu: “Tuy rằng đã bàn giao vật chứng rồi, nhưng mà mỗi một vật chứng đều được chúng tôi chụp lại để sao lưu.”

“Nếu như không xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì chắc có thể tìm được tấm ảnh mà anh nói trong hồ sơ điện tử của chúng tôi!” Lý Lạc Vân nói: “Tôi đã cho người đi tìm rồi, một khi tìm được tôi sẽ gửi cho anh ngay!”

“Được rồi. Vậy thì cố gắng nhanh nhé! Nhưng mà…” Triệu Ngọc vội vàng dặn dò: “Tuy các đồ vật không ở chỗ của các anh, nhưng mà để phòng khi bất trắc, các anh vẫn nên đặt bẫy như kế hoạch ban đầu, xem thử xem có thể thu hoạch được chuyện gì bất ngờ không?”

“Biết rồi, biết rồi!” Lý Lạc Vân nhận lệnh: “Anh cứ yên tâm đi! Cục Cảnh sát cũng không phải trò đùa, chỉ cần bọn chúng dám đến, bảo đảm là sẽ có đi mà không có về!”

“Tốt lắm!” Lúc này Triệu Ngọc mới yên tâm cúp điện thoại, sau đó truyền đạt lại với đám người Lê Tịnh trước rồi mới vội vàng gọi điện thoại cho lãnh đạo của Cục Cảnh sát Bách Linh.

Bởi vì lần trước đã phá được vụ trọng án thi thể nữ không đầu nên Triệu Ngọc cũng đã quen với tất cả lãnh đạo của Cục Cảnh sát Bách Linh. Tuy rằng lúc này đã khuya rồi, nhưng hắn vẫn gọi điện cho người đứng đầu bên Bách Linh.

Cục trưởng nhận được điện thoại của Triệu Ngọc, đương nhiên là không dám sơ suất, lập tức bảo đảm với Triệu Ngọc, sẽ đi kiểm tra vật chứng, hơn nữa cũng sẽ bày ra thiên la địa võng…

Ai ngờ, bên này vừa mới đặt điện thoại xuống thì Lý Lạc Vân đã chuyển văn bản đến. Bọn họ đã tìm thấy hồ sơ điện tử, hơn nữa còn gửi cho Triệu Ngọc bức ảnh búp bê Nga đó.

Giời ơi…

Lê Tịnh và Tiêu Hàng nhìn thấy điện thoại của Triệu Ngọc vẫn nhận gọi như thường, còn có thể nhận văn bản liền đỏ cả mắt. Họ thử trên điện thoại của mình vài lần nhưng vẫn không có tín hiệu.

“Đúng rồi, đúng rồi, chính là bức ảnh này!” Thôi Lệ Châu đến trước mặt Triệu Ngọc, chỉ vào bức ảnh trong điện thoại rồi nói: “Cha của tôi đã hợp hai bức ảnh này thành một, có cả mặt chính lẫn mặt sau!”

Ồ…

Triệu Ngọc phóng to ảnh, kiểm tra cẩn thận, phát hiện ngoại trừ màu sắc của búp bê Nga rất tươi tắn ra thì gần như là không có gì khác biệt với những con búp bê Nga bình thường khác.

Cả trong lẫn ngoài đều có năm tầng búp bê nhỏ dần, con lớn nhất cũng chỉ bằng khoảng một vòng của ly giữ nhiệt, con nhỏ nhất chắc không đến một nắm tay.

“Búp bê Nga cũng được gọi là búp bê may mắn, nhìn thì đơn giản nhưng kỹ thuật chế tác vô cùng cầu kỳ!” Thôi Lệ Châu giới thiệu: “Đặc biệt là vật liệu gỗ sử dụng để chế tác cần phải được chặt vào thời tiết đặc biệt, sau đó mang đi phơi nắng năm đến mười năm mới có thể dùng được. Lúc chế tác, còn cần phải trải qua tất cả mười lăm khâu như là đúc khuôn, in hoa văn bằng sắt nung, khảm vàng, v.v…”

“Ồ…”

Triệu Ngọc nghiêm túc nhìn bức ảnh, chỉ thấy năm con búp bê Nga giống y như nhau, đều là mặc trang phục dân tộc màu đỏ đáng yêu của những em bé người Nga chứ không có gì đặc biệt.

“Sao rồi, sếp?” Thôi Lệ Châu tràn đầy hy vọng hỏi: “Có nhìn ra được gì không?”

“Đệch, cô nghĩ tôi là thần tiên hả?” Triệu Ngọc trợn mắt.

“Triệu Ngọc!” Lúc này, Lê Tịnh vội ra hiệu nói: “Phòng Đặc Cần của chúng tôi có tổ chuyên giải mã, nếu như đã có được bức ảnh rồi thì không bằng mau chuyển cho bọn họ xem thử đi!”

“Được!” Triệu Ngọc gật đầu, đang muốn giao điện thoại cho Lê Tịnh, nhưng vừa đưa tay ra thì di động lại reo lên.

Nhìn phần hiển thị cuộc gọi trên điện thoại, Triệu Ngọc chau mày, xuất hiện một luồng suy nghĩ không tốt.

Không ngờ rằng lại là Lý Lạc Vân gọi đến!

“A lô, sư phụ!” Sau khi kết nối thì lập tức truyền đến tiếng hoảng hốt lo sợ của Lý Lạc Vân: “Không hay rồi! Vừa rồi bên chỗ kỹ thuật nói với tôi, trong phần sao lưu điện tử bỗng nhiên xuất hiện một hình ảnh không xác định. Hệ thống của chúng ta có thể đã bị người khác xâm nhập từ xa rồi!”

“Tôi xem qua thời gian thì vừa đúng ngay lúc anh gọi điện thoại đến. Tôi lo là có người đã xem qua bức ảnh này...”

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.