Trong bóng tối bao trùm, Triệu Ngọc nghe thấy Thôi Lệ Châu gọi mình, giờ hắn mới nhận ra cuối cùng mình vẫn không thể chống lại tác dụng phụ của thuốc bổ sung năng lượng và thuốc hồi phục tàng hình, thế là thiếp đi luôn.
Hắn chắc chắn rằng mình đã mở mắt ra rồi nhưng lại chẳng nhìn thấy được gì, đập vào mắt là một mảnh tối đen.
Xem ra máy phát điện đã hết điện rồi.
“Ừm...”
Triệu Ngọc rên một tiếng, thấy miệng khô rang, khó chịu cực kỳ.
Lúc này, trước mắt hắn bỗng sáng lên, thì ra là Thôi Lệ Châu một tay cầm đèn pin, một tay cầm bình nước đưa đến gần môi hắn.
“Nước... ở đâu ra vậy?” Triệu Ngọc mơ mơ màng màng, nhưng vẫn nhớ họ đã uống hết nước từ đời rồi.
“Bên cửa hang động bị sụp có nước chảy, hứng cả nửa ngày đấy, uống được!” Thôi Lệ Châu bảo: “Nước mưa đó!”
“À...” Triệu Ngọc ngưỡng cổ uống một ngụm, tuy có hơi rát nhưng cũng đỡ khát hơn nhiều.
Triệu Ngọc nhìn đồng hồ, nhưng do thiếu ánh sáng nên không thấy rõ lắm, bèn hỏi: “Tiểu Thôi, tôi ngủ bao lâu rồi? Tình hình bây giờ thế nào?”
“Anh ngủ mười mấy tiếng rồi!” Thôi Lệ Châu đáp: “Chúng ta vẫn đang kẹt bên trong!”
“Nhưng mà... phòng mà chúng ta tìm được khá an toàn trong cái thông đạo này rồi, ở đây cách xa căn cứ, cửa bê tông chắc chắn lắm, dù có bị bom nổ, nó vẫn bảo vệ được chúng ta!”
“Lâu vậy à...” Triệu Ngọc sắp xếp lại mạch suy nghĩ, mới dần nhớ lại chuyện lúc trước, vội vã hỏi tiếp: “Lê Tịnh với Tiêu Hàng đâu?”
“Lê Tịnh đang ngủ cạnh anh kìa, Tiêu Hàng cầm điện thoại của anh ra ngoài liên hệ với đội cứu hộ rồi!” Thôi Lệ Châu đáp: “Người bên ngoài đang đào cửa vào bị sụp, nếu không có sự cố gì thì chắc mấy tiếng nữa là thông đường!”
“Sếp ơi, anh yên tâm đi, chúng ta nhất định sẽ sống sót trở ra mà!”
“Vậy... Chuyện vụ án...” Trong lúc hỏi chuyện, Triệu Ngọc hoạt động cơ thể một chút, kết quả là cơn đau nhức lại ập đến, thậm chí còn kinh khủng hơn cả lúc trước.
“Tổ giải mã vẫn đang làm việc...” Nào ngờ, tiếng Lê Tịnh lại vang lên ngay bên cạnh Triệu Ngọc: “Họ đang cố hết sức phân tích bức ảnh để tìm ra những thứ đại loại như từ ngữ, chữ viết, bản đồ có liên quan.”
“Nhưng vì ảnh chụp đã cũ rồi, độ phân giải không được cao!” Lê Tịnh nói: “Nếu manh mối quá nhỏ, chúng ta cũng không còn cách nào!”
“Vậy... Bên Tấn Bình thì sao? Đã xác định là để lộ bí mật chưa?” Triệu Ngọc hỏi tiếp.
“Đối phương sử dụng cách tấn công kênh thông tin nén kiểu mới.” Lê Tịnh trả lời: “Chỉ có thể đọc một phần số liệu không rõ ràng, sau đó tiến hành tái tạo lại trạng thái ban đầu, kỹ thuật khá là phức tạp.”
“Việc duy nhất chúng ta xác định được là cho dù đối phương có lấy được số liệu thì cũng phải cần một thời gian dài để tái tạo về trạng thái cũ.” Lê Tịnh nói: “Vì thế bây giờ, chúng ta không chậm hơn bên địch bao nhiêu!”
“Nhưng quan trọng là...” Triệu Ngọc nhíu mày: “Chỉ bằng một tấm ảnh thì liệu có thể thật sự giải được bí mật hay không?”
“Tiểu Thôi...” Hắn lại bảo với Thôi Lệ Châu: “Cô nhớ kĩ lại tình huống lúc cô và Đào Hương ở thành phố Hoàng Kim đi, tôi sẽ bảo cảnh sát địa phương qua chỗ cô từng ở tìm thử, nhỡ đâu Đào Hương chôn đồ rồi thì sao? Không thì tìm được chút nào hay chút ấy...”
“Việc này... Lúc anh ngủ, bọn tôi đã báo rồi!” Lê Tịnh nói: “Nhưng nơi đó đã bị phá dỡ rồi, cơ hội xa vời lắm...”
“À, đúng rồi...” Thôi Lệ Châu chợt nhớ đến chuyện gì, vội vã nói với Triệu Ngọc: “Còn một việc, anh chưa biết đấy!”
“Đội cứu hộ tìm thấy hai xác chết bên ngoài hang động...”
“Ồ...” Triệu Ngọc hỏi không chút do dự: “Hai anh em họ Điền nhỉ?”
“Ồ! Lợi hại ghê, đoán cái đúng luôn!” Thôi Lệ Châu líu lưỡi: “Nghe bảo họ đã chết lâu rồi, bị súng bắn chết!”
“Hơn nữa...” Lê Tịnh bổ sung thêm: “Qua đối chiếu thông tin, đã xác nhận được mấy tên đã tấn công chúng ta là một tổ chức ngầm nào đó thuộc khu Đông Á, đã từng tham gia nhiều cuộc chiến thương mại ngầm.”
“Ngoài ra, anh còn nhớ tên buôn bán thông tin tình báo tên Mạnh Hữu Bân không?” Lê Tịnh nói: “Đội của hắn ta là một chi nhánh trong tổ chức ngầm này!”
“Ồ... Nói vậy thì... Sự việc càng lúc càng rõ rồi!” Triệu Ngọc nói: “Nhật Bản đã biết được bí mật của búp bê, hơn nữa còn định tìm lại kho báu đã bị thất lạc.”
“Vì thế mới thuê một tổ chức ngầm lẻn vào nước ta và hơn nữa, chúng một lần nữa mở căn cứ bí mật này ra.”
“Song, bên trong căn cứ lại không có đáp án mà bọn chúng muốn, thế là chỉ có thể tiếp tục tìm, cuối cùng mới phát hiện ra búp bê đang ở trong tay Điền Chinh.”
“Thế nhưng Điền Chinh chết rồi mà búp bê vẫn không thấy đâu!” Triệu Ngọc chìm vào tư duy phá án của mình, suy đoán như lên cơn điên: “Thế nên họ bèn bắt hai đứa con của Điền Chinh đi, thẩm vấn bằng hình thức dã man.”
“Nào ngờ, anh em họ Điền chỉ biết một chuyên gia đã mua con búp bê đi, mà lại không biết chuyên gia ấy là ai?”
“Vì vậy, những người này bắt đầu thẩm vấn các chuyên gia bằng thuốc nói thật, hơn nữa, cuối cùng cũng hỏi ra được con búp bê đang ở trên tay Viên Tuấn Thành, thế mới xảy ra những chuyện sau đó!”
“Chúng cũng tàn nhẫn gớm!” Thôi Lệ Châu cảm thán: “Vì bắt tôi mà không do dự để lộ căn cứ bí mật, đã thế lại còn định dùng bom nổ chúng ta và cái căn cứ này banh xác nữa, độc ác ghê gớm!”
.
“Đúng vậy!” Lê Tịnh nói: “Tuy không được coi là bảo tàng nhưng vật tư chuẩn bị cho chiến đấu trong căn cứ cũng được xem là một khối tài sản vô cùng khổng lồ!”
“Bọn chúng biết rằng không mang đi được nên cũng không muốn để lại cho chúng ta, ác độc thật!” Lê Tịnh phẫn nộ bừng bừng: “Chúng ta tuyệt đối không cho phép bất cứ kẻ nào làm càn làm quấy trong lãnh thổ nước mình!”
Lê Tịnh vừa dứt lời, ánh đèn lóe lên phía cửa căn phòng bí mật, sau đó là tiếng bước chân dồn dập.
“Đùng, đùng!” Tiêu Hàng vội vã chạy vào phòng báo tin vui cho mọi người: “Mũi khoan đào ra một đường hầm nhỏ rồi, lát nữa, họ sẽ đưa thức ăn nước uống vào trước!”
“Sau đó, không đến mấy tiếng nữa là chúng ta ra ngoài được rồi!”
Nói xong, anh ta chiếu đèn pin vào mặt Triệu Ngọc, hớn hở hỏi thăm: “Tổ trưởng Triệu tỉnh rồi hả? Anh ngủ lâu thật đó!”
“Tốt quá rồi!” Thôi Lệ Châu vui vẻ vỗ tay: “Mong là được ra ngoài sớm! Dọa chị đây sợ muốn chết!”
“Đúng rồi...” Lúc này, Triệu Ngọc bỗng nhớ đến một chuyện, gấp gáp hỏi Lê Tịnh: “Đội trưởng Lê, tôi còn nhớ trước khi hôn mê, tôi có nhờ cô làm một việc? Cô làm xong chưa?”
“Xong rồi!” Lê Tịnh gật đầu: “Theo những gì anh yêu cầu, chúng tôi đã truyền tin giả ra ngoài, chỉ có điều, không biết là có thể lừa được mấy tên đó không!”
“Hơn nữa... Anh chắc chắn bom trong căn cứ sẽ không nổ đến vậy à?”
“Tin giả sao mà hiệu quả như tin thật được!” Triệu Ngọc dặn dò: “Tuyệt đối không được nói bất cứ điều gì về vụ nổ trên núi, chỉ cần bảo vùng lân cận căn cứ Thắng Sơn xảy ra động đất không rõ nguyên nhân và đang trong quá trình điều tra là được rồi...”
“Đã rõ...” Lê Tịnh gật đầu: “Việc này không cần phải dạy tôi đâu!”
“Được rồi!” Lúc này, Triệu Ngọc mới yên tâm nói: “Tôi biết có thể sẽ không lừa được bên kia nhưng việc đã đến nước này rồi thì cũng chỉ có thể tương kế tựu kế mà thôi! Chỉ mong... Ừm...”
Ngay lúc Triệu Ngọc nói lên mong muốn, hắn chợt nhớ ra một chuyện quan trọng.
Ừ nhỉ?
Quẻ “Khôn Cấn” kết thúc, mình vẫn chưa mở quẻ mới mà!
Nếu muốn biết có thành công hay không, không phải mở một quẻ mới là biết ngay sao?
Nghĩ vậy, Triệu Ngọc nhanh chóng vào hệ thống, mở một quẻ.
Từ trước đến giờ, Triệu Ngọc đã quen với việc hệ thống “ra bài” không theo kịch bản rồi. Thế nên hắn tự cho rằng bây giờ dù có ra quẻ văn gì, hắn cũng không thấy bất ngờ nữa.
Song, sự thật lại chứng minh một lần nữa, hắn lại nghĩ sai bét rồi!
Trình vả mặt của hệ thống vượt xa sức tưởng tượng của hắn.
Trong quẻ văn tuy xuất hiện hai chữ “Khôn Chấn” như trong dự đoán, nhưng mặt sau của nó còn có thêm hai chấm nhỏ màu đen, mà sau hai chấm nhỏ đen ấy lại kèm thêm một chữ “Cấn” be bé.
Bày ra một chữ “Khôn Chấn - Cấn”.
Bà nó chứ!
Triệu Ngọc đần người ra!
Quẻ văn từ xưa đến giờ vẫn luôn là hai chữ, hôm nay... Sao hôm nay lại chui ra tận ba chữ? Việc này... là sao đây?