Cuồng Thám

Chương 1140: Chương 1140HĂNG HÁI TRUY KÍCH





Con bà nhà nó!

Sao mà tàn nhẫn thế?

Triệu Ngọc chửi ầm lên, hắn hoàn toàn không nghĩ tới đối phương lại tàn ác như vậy, thậm chí ngay cả đồng bọn của mình mà cũng giết!

Rất rõ ràng, đối phương lo lắng hướng dẫn viên du kịch giả bị điện giật ngất đi kia sẽ bị bắt được và khai ra bí mật của bọn chúng, cho nên mới ra tay diệt khẩu.

Thật sự là không có nhân tính!

Sau khi bắn chết hướng dẫn viên du lịch giả, người đàn ông đeo mặt nạ đi qua cột đá bên cạnh của cung điện, bỏ chạy ra phía sau.

Triệu Ngọc có áo chống đạn bảo vệ, tất nhiên sẽ không sợ hãi, lập tức nhảy qua lan can, vội vã đuổi theo.

Thế nhưng, dù sao Triệu Ngọc cũng đã suy tính rồi, hắn không vội vã đuổi theo mà chạy đến trước mặt hướng dẫn viên du lịch giả, sau khi xác định người kia đã tử vong, liền tháo tai nghe bluetooth trên tai của gã xuống.

Hừ hừ!

Có cái tai nghe bluetooth này, Triệu Ngọc có thể biết được động tĩnh của kẻ địch.

Nhưng mà, nghĩ thì hay lắm, nhưng sau khi đeo tai nghe lên, Triệu Ngọc lập tức ỉu xìu. Tiếng nói chuyện được truyền đến tai nghe của bọn chúng căn bản không phải là tiếng Trung Quốc, thậm chí ngay cả tiếng Anh cũng không phải.

Nghe thì giống tiếng Thái, tràn ngập phong vị Đông Nam Á.

Mẹ nó!

Lúc này, Triệu Ngọc mới hiểu rõ, khẳng định là đối phương lo lắng máy truyền tin có thể bị nghe trộm, cho nên đã dùng ngôn ngữ của Đông Nam Á để liên lạc, thật giảo hoạt...

Có điều, mặc dù không nghe được nhưng Triệu Ngọc vẫn kiên nhẫn nghe, chí ít thì hắn có thể từ đó mà phán đoán xem rốt cuộc đối phương có bao nhiêu người?

Đương nhiên, Triệu Ngọc nghe thì nghe, nhưng dưới lòng bàn chân lại không hề dừng lại, hắn lập tức đuổi theo hướng mà người đàn ông đeo mặt nạ kia chạy trốn.

Bởi vì khoảng cách tầm năm mươi mét, nên khi Triệu Ngọc đến cung điện, bóng dáng của người đàn ông đeo mặt nạ vẫn biến mất trong tầm mắt của hắn.

Nhưng đằng sau cung điện là một quảng trường nhỏ khá rộng rãi, bốn phương tám hướng đều có lối đi, chợt nhìn mà không biết đối phương đã trốn đi nơi nào?

Nhưng hiển nhiên là Triệu Ngọc cũng không vì thế mà lo lắng, bởi vì flycam tàng hình của hắn đã sớm rõ ràng bắt được hướng trốn đi của người đàn ông đeo mặt nạ chính là hướng Đông Bắc của quảng trường nhỏ!

Hừ!

Nhóc con này!

Xem mày còn có thể trốn đi đâu?

Triệu Ngọc điều khiển flycam tàng hình đi theo hướng hắn ta, vì không ai có thể nhìn thấy flycam nên Triệu Ngọc không sợ hắn ta có thể chắp cánh chạy mất!

Chỉ là có điều... Khi Triệu Ngọc thoáng quan sát một chút tình huống của quảng trường nhỏ thì lông mày vẫn vô thức nhíu lại.

Chậc chậc...

Triệu Ngọc thấy vô cùng rõ ràng, cách quảng trường không xa có một lối đi dẫn tới phía Tây, nếu như chạy trốn thì đó hẳn là nơi gần nhất.

Thế nhưng, tại sao người đàn ông đeo mặt nạ lại muốn chạy trốn về phía Đông Bắc chứ?

Chạy về hướng Đông Bắc thì phải xuyên qua toàn bộ quảng trường nhỏ, nếu như vừa rồi Triệu Ngọc kịp lúc thì thậm chí còn có thể nổ súng bắn hắn ta!

Tại sao hắn ta lại muốn bỏ gần tìm xa chứ?

Triệu Ngọc nhớ lại một chút, căn cứ vào quỹ tích của súng ngắn mà máy thăm dò đã bắt được trước đó, người đàn ông đeo mặt nạ này rõ ràng là muốn đi về hướng Tây, lộ tuyến dường như vô cùng rõ ràng.

Nhưng bây giờ... Tại sao hắn ta lại phải thay đổi phương hướng?

Trước khi đến, Triệu Ngọc đã xem bản đồ hướng dẫn, cửa Đông của Cố Cung thời Thanh ở hướng Đông Nam, nhưng người đàn ông đeo mặt nạ lại đi về phía Đông Bắc, nhưng phía Đông Bắc lại không có cửa.

Hắn ta... hắn ta muốn làm gì?

Hắn ta muốn leo tường đào tẩu, hay là có âm mưu khác?

Mặc dù Triệu Ngọc tràn đầy lo nghĩ, nhưng việc bắt được người đàn ông đeo mặt nạ dù sao cũng là việc cấp bách, cho nên hắn không dám trì hoãn quá nhiều, vẫn lập tức chạy qua quảng trường nhỏ, đuổi theo người đàn ông đeo mặt nạ.

Trên đường truy kích, điện thoại di động của Triệu Ngọc vang lên, là Miêu Anh gọi tới.

Lúc này Triệu Ngọc mới nhớ tới, mình còn chưa báo cáo tình huống vừa xảy ra đâu!

Cấp bậc của tổ điều tra đặc biệt không thấp, nhưng dù sao bọn họ cũng là đơn vị trinh sát hình sự, không thường xuyên có hành động đặc thù giống như phòng Đặc Cần. Hơn nữa, lúc đến vội vàng, bọn họ không kịp mang theo máy truyền tin, cho nên chỉ có thể dùng di động liên hệ.

Sau khi kết nối điện thoại, Triệu Ngọc mau chóng báo cáo những chuyện hắn vừa gặp cho Miêu Anh biết. Miêu Anh nghe xong thì kinh hãi, vội vàng dặn dò Triệu Ngọc, nói rằng người của phòng Đặc Cần đã đến, sẽ nhanh chóng tụ họp với hắn và trợ giúp hắn.

“Triệu Ngọc, anh cứ bám theo bọn chúng đi.” Miêu Anh biết rõ bản tính của Triệu Ngọc, gần như năn nỉ nói: “Tuyệt đối đừng tùy tiện hành động, chờ bọn em qua đó rồi tính tiếp!”

“Miêu Miêu!” Triệu Ngọc nghe thấy Miêu Anh muốn tới, liền vội vàng nói: “Em đừng tới đây vội! Em dẫn theo Hứa Hải, lại tìm hiểu thêm những người đi về phía Tây xem sao. Anh nghi ngờ, phía Tây có bí ẩn nào đó đấy!”

“Ồ? Phía Tây?” Miêu Anh không hiểu.

Lúc này, Triệu Ngọc mới nói những điều mà mình nghi ngờ trước đó, đồng thời giao lệnh: “Miêu Miêu, nhớ kĩ, nhất là lưu ý những người đeo tai nghe bluetooth bên tai! Mọi người nhất thiết phải cẩn thận một chút!”

“Em hiểu rồi!” Miêu Anh hiểu được ý của Triệu Ngọc: “Anh cũng vậy! Anh liên lạc với Tiêu Hàng đi, để anh ta dựa theo vị trí điện thoại di động của anh mà đuổi theo, tụ họp cùng anh, có tình huống gì thì nhất định phải liên hệ kịp thời!”

“Được!” Triệu Ngọc vừa mới nói một tiếng “Được” thì một tiếng hét thảm bất ngờ truyền đến từ đằng sau một bức tường.

Triệu Ngọc lập tức cất điện thoại, nhanh chóng đuổi theo.

Còn chưa tới mà hắn đã thông qua flycam thấy được tình hình đằng sau tường, có hai người mặc đồng phục an ninh đã bị thương và ngã trên mặt đất, nghẹn ngào rú thảm.

Đó là một vườn hoa nhỏ, trong vườn hoa còn có một số du khách không kịp sơ tán.

Những du khách này nghe được lệnh sơ tán nhưng không để ý đến, vẫn ở lại vườn hoa nhỏ này chụp ảnh, bảo vệ nói sao cũng không đi.

Giờ phút này chợt thấy bảo vệ bị trúng đạn, họ mới bị dọa đến mức mặt không còn một giọt máu, lập tức chạy tứ phía, có một người còn loạng choạng mà ngã vào hồ cá...

“Sao vậy?” Triệu Ngọc vọt tới xem xét, phát hiện hai người bảo vệ đều bị trúng đạn ở chân, nhưng không đáng ngại.

“Kia... Bên kia...” Hai người bảo vệ mặc dù đau đến mức muốn hôn mê nhưng vẫn cắn răng chỉ về phía Đông Bắc của vườn hoa.

Đương nhiên, không cần chỉ dẫn của bọn họ, Triệu Ngọc cũng đã thông qua flycam thấy được phương hướng mà người đàn ông đeo mặt nạ chạy trốn.

Hắn lập tức điên cuồng đuổi theo, đầu tiên là chạy qua núi giả, rời khỏi vườn hoa, một đường xuyên qua rất nhiều khu nhà nhỏ thấp bé dày đặc.

Bởi vì có chỉ dẫn của flycam nên hắn có thể nhanh chóng phòng bị, tìm kiếm đường tắt.

Chưa đến một lát, hắn đã có thể thấy được mục tiêu trong một ngõ hẻm chật hẹp.

Ai ngờ, phản ứng của người đàn ông đeo mặt nạ cực nhanh, khi bất ngờ nhìn thấy Triệu Ngọc, hắn ta giơ tay bắn một phát.

Triệu Ngọc lập tức nhảy sang bên cạnh, núp ở đầu hẻm.

Con bà nhà nó!



Triệu Ngọc lấy tay quạt, thầm nói trong lòng, hắn vẫn đang mặc áo chống đạn đấy, tránh cái quái gì chứ?

Nghĩ đến điểm này, hắn hung mãnh xông ra, không biết sợ mà đuổi theo.

Thế nhưng tên kia vô cùng giảo hoạt, mới bắn một phát mà đã trốn mất rồi.

Triệu Ngọc đuổi theo ra hẻm, thấy tên kia chạy trên một con đường rộng rãi, rồi nổ súng một lần nữa. Có điều, khoảng cách giữa hai bên quá xa, không thể trúng được.

Tốc độ của người kia cực nhanh, chẳng khác nào mũi tên mà vọt vào một con đường khác.

Triệu Ngọc điên cuồng đuổi theo, nhưng khi mới đuổi tới khúc rẽ thì bỗng nhiên phát hiện một tình huống vô cùng dị thường. Máy thăm dò ở trong đầu lại cảnh báo rằng có thêm một khẩu súng lục!

Hai khẩu súng ngắn giao nhau tại một chỗ, dừng lại một chút, nhưng không xảy ra bất cứ điểm dị thường nào.

Triệu Ngọc nhận ra, kẻ cầm khẩu súng ngắn mới xuất hiện này quả nhiên là đồng bọn của kẻ địch.

Nhưng mà đúng vào lúc này, trên máy thăm dò bỗng nhiên xuất hiện báo động đỏ.

Mẹ nó!

Triệu Ngọc kinh hãi, báo động đỏ thì quá rõ ràng rồi, trên người kẻ địch thật sự mang theo... Thuốc nổ!!

Con bà nhà nó!

Thời gian cấp bách, dưới tình thế nguy cấp, Triệu Ngọc lại không lo nghĩ được nhiều, một đầu đâm về phía đường kia.

Kết quả, hắn quả nhiên nhìn thấy đối diện là bọn khủng bố ngụy trang thành du khách nước ngoài, đang dùng súng ngắn chĩa về phía mình, đồng thời nổ súng.

Đoàng!

Đoàng!

Đạn gào thét xuyên qua người Triệu Ngọc, bởi vì áo chống đạn tàng hình quá mức bá đạo, nên Triệu Ngọc không rõ ràng rốt cuộc mình có bị bắn trúng hay không?

Dù sao, hắn biết kỹ năng dùng súng của mình không giỏi, cho nên chỉ biết rút kinh nghiệm từ những gì đã được học trước đây, hắn không nổ súng ngay mà là đón đạn mà phóng đến gần, rồi mới giơ cánh tay lên bắn liên tục.

Khoảng cách gần như thế, kẻ địch căn bản không thể tránh, lập tức bị Triệu Ngọc làm nổ đầu và ngã xuống đất, biến thành một xác chết!

Người kia dù đã chết rồi, nhưng mắt vẫn trừng lớn, thật không thể tưởng tượng nổi, hắn ta đến chết cũng không rõ, vì sao mình bắn nhiều viên đạn như vậy mà lại không trúng phát nào?

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.