Xa xa, con tin vừa lúc đối mặt với Triệu Ngọc, rõ ràng nhìn thấy quần của Triệu Ngọc rơi xuống, lập tức phát ra nhiều tiếng kinh ngạc hô to.
“¥#@%%...” Lúc này, tên bắt cóc cường tráng nói nhanh điều gì đó với người đàn ông đeo mặt nạ, tuy rằng nghe không hiểu, nhưng rất rõ ràng là hắn ta đang nghi ngờ về hiệu quả của thuốc nói thật tiêm cho Triệu Ngọc.
Đương nhiên, người đàn ông đeo mặt nạ nào biết rằng Triệu Ngọc có thuốc giải độc tàng hình trong người. Loại thuốc giải độc này, ngay cả thứ độc trí mạng cũng có thể hóa giải, càng không cần nói đây chỉ là thuốc nói thật.
Triệu Ngọc sở dĩ để mặc mình bị tiêm, chỉ là vì muốn lợi dụng lúc đối phương sơ sẩy, định đột ngột tấn công mà thôi. Nhưng hắn hoàn toàn không ngờ tới, hắn đã rất cố gắng tỏ ra ngầu rồi, nhưng người đàn ông đeo mặt nạ rất phòng bị, không ngờ lại bỏ hết đạn ra khỏi khẩu súng lục từ lâu rồi.
Lúc này, đối mặt với sự uy hiếp từ dao hoặc súng của ba kẻ bắt cóc, Triệu Ngọc dứt khoát ném khẩu súng trong tay xuống, nói ra lời trêu ghẹo: “Thuốc nổ của các anh đã quá hạn sử dụng rồi, bây giờ ngay cả thuốc cũng quá thời hạn, tôi thấy, các anh thật sự nên tìm nhà cung cấp mà bảo vệ giữ gìn quyền lợi của người tiêu dùng là các anh đi!”
“¥##%...” Tên bắt cóc nhỏ gầy đằng xa cũng nghe hiểu được tiếng Trung Quốc, Triệu Ngọc nói xong, hắn ta lập tức tiến lên vài bước, mắt thấy sẽ nổ súng bắn Triệu Ngọc.
“NO!” Ai ngờ, vào đúng thời khắc mấu chốt, người đàn ông đeo mặt nạ vẫn ngăn cản hắn ta lại, sau đó nói một loạt ngôn ngữ nào đó của Đông Nam Á với mấy đồng lõa.
Lúc này, không ngờ Triệu Ngọc lại nghe hiểu được đại khái, ý của người đàn ông đeo mặt nạ là: Nếu con đường bí mật của bọn chúng đã bị bại lộ thì không thể tùy tiện giết chết Triệu Ngọc được, ít nhất thì thân phận của Triệu Ngọc đặc thù, dùng hắn làm con tin sẽ có hiệu quả...
Nói xong, người đàn ông đeo mặt nạ còn biến ra một chiếc còng tay giống như ảo thuật vậy!
Chết tiệt!?
Triệu Ngọc kinh ngạc, trong lòng thầm mắng, mẹ nó chuẩn bị sao mà đầy đủ thế? Nhưng, suy nghĩ của các anh cũng thật hoàn mỹ, hoàn toàn không hỏi ông nội Triệu của các anh có đồng ý hay không à?
“Này!” Nhìn thấy người đàn ông đeo mặt nạ cầm còng tay tới gần, Triệu Ngọc lập tức giơ tay ra hiệu tạm dừng, quát to: “Thằng nhóc này sao mà kém thế nhỉ? Lần trước ở trong căn cứ, ông đây đã bại bởi anh là bởi vì thể lực của ông đây cạn kiệt thôi!”
“Nói cho anh một bí mật nhé, tôi cmn cũng là cao thủ Mê Tung Quyền đấy!” Nói xong, Triệu Ngọc khoa tay múa chân, biểu diễn một tư thế của Mê Tung Quyền, lời nói đầy khiêu khích: “Thế nào? Còn dám tới nữa không?”
“...”
Sau khi rõ ràng nhìn thấy Triệu Ngọc vung tay giơ chân vào tư thế, ba kẻ bắt cóc nhất thời không nói được gì.
Một giây sau, tên bắt cóc cường tráng mở miệng nói trước: “¥#%¥...”
À...
Triệu Ngọc yên lặng mà phiên dịch ở trong lòng, khẳng định là người này đang nói: Quan trên, không được đâu, cái tên này đang kéo dài thời gian đấy, mau giết hắn đi!
“%¥#¥...” Ai ngờ, người đàn ông đeo mặt nạ lại khoát tay áo, sau đó còn dùng ngón tay giơ ra chữ số “1”.
Chết tiệt, cái đồ đậu xanh rau má!
Triệu Ngọc mắng ở trong lòng: Quá coi thường ông nội họ Triệu của mày rồi đấy nhỉ? Một phút đã nghĩ định đánh ngã ông đây rồi? Đúng là mơ mộng hão huyền!!
“Hừ!” Tên bắt cóc cường tráng vung vung dao găm, rõ ràng đã sốt ruột rồi.
“Hây... Hây...” Triệu Ngọc lại khoa tay múa chân, làm một động tác Mê Tung Quyền gà mờ, trong lòng thầm bỏ thêm thuốc bổ sung năng lượng, lúc này mới tỏ ra khinh miệt mà làm tư thế đùa chó với người đàn ông đeo mặt nạ.
Người đàn ông đeo mặt nạ giương khóe miệng lên, lập tức xông lên, tung một quyền dài, nhằm thẳng vào ngực Triệu Ngọc!
Lại đây rồi à?
Triệu Ngọc sớm nghiêng sang phải, hai tay kẹp lấy, muốn dùng sức lực dã man của mình để kẹp lấy nắm tay của hắn ta, tranh thủ lập tức kẹp đến mức phải gãy xương!
Nhưng ai ngờ, quyền dài còn chưa chạm đến, người đàn ông đeo mặt nạ chợt vòng cú đấm khác từ bên dưới người lên, nhằm thẳng vào cằm của Triệu Ngọc!
Chiêu này vừa hung mãnh lại tàn nhẫn, chẳng những phá được đòn tấn công hai khuỷu tay kẹp của Triệu Ngọc, mà còn khiến Triệu Ngọc không kịp trở tay!
Chết tiệt...
Triệu Ngọc kinh ngạc hô to, vội vàng nghiêng đầu lui về phía sau. Ai ngờ, né thì né được nắm tay, nhưng người đàn ông đeo mặt nạ lại giẫm một cái lên ống quần của Triệu Ngọc, Triệu Ngọc lập tức như bơi ngửa trên ruộng cạn vậy, sau đó ngã xuống mặt đất rất mạnh.
Roẹt roẹt...
Lần này, quần hắn đã hoàn toàn bị rách vụn rồi, chỉ còn lại quần đùi màu hồng bắt mắt kia thôi...
Nhưng mà người đàn ông đeo mặt nạ đang đếm giây đấy! Nói một phút là một phút, cho nên hắn ta bay lên không trung, tung một cú đạp vào đầu gối Triệu Ngọc.
Triệu Ngọc tốt xấu gì cũng từng luyện võ, lúc này làm một cú “diều hâu lật mình”, nhảy lên khỏi mặt đất. Thế nhưng, tuy rằng né được cú đá kia, nhưng người đàn ông đeo mặt nạ lại nhảy lên, hai tay lập tức bổ trúng bả vai của Triệu Ngọc!
Bịch!
Triệu Ngọc lập tức bị hất văng ra xa, va vào một cái ghế cổ xưa, ghế dựa không chịu nổi gánh nặng, lập tức gãy hỏng...
“Hừ!” Người đàn ông đeo mặt nạ hừ lạnh một tiếng: “Cái này mà gọi là Mê Tung Quyền à? Đi tìm chết đi!”
“Ôi trời!” Triệu Ngọc lập tức nhảy lên, vừa vung vung nắm tay, vừa mở miệng quát lớn: “Ngu xuẩn, anh cmn không phải đang hỏi tôi chuyện kho báu sao? Anh cho là anh không nói thì tôi sẽ không biết sao?”
“Cái gì!?”
Người đàn ông đeo mặt nạ đang muốn tung một quyền vào người Triệu Ngọc, nhưng nghe thấy Triệu Ngọc nói như thế thì tư thế lập tức ngừng lại một chút.
Triệu Ngọc thừa dịp cơ hội này, lại tung ra một cú va chạm như trâu dữ, lao vào đánh nhau với đối phương!
Triệu Ngọc biết, bất cứ quyền pháp gì cũng sợ gần người, chỉ cần ôm lấy người này, hắn ta sẽ không có biện pháp tung ra quyền cước, sau đó Triệu Ngọc sẽ dựa vào sức lực của mình để chiếm ưu thế, ít nhất có thể đấu lại được hắn ta.
Nhưng mà, Triệu Ngọc đã nghĩ sai lầm rồi, người đàn ông đeo mặt nạ không chỉ là giỏi về quyền pháp đâu, thấy Triệu Ngọc va vào mình, hắn ta vừa thừa dịp lui về phía sau, vừa lấy khửu tay giã mạnh vào lưng của Triệu Ngọc.
Nhưng sau khi phát hiện thân thể cường tráng của Triệu Ngọc vẫn ung dung bất động, hắn ta lập tức biến năm ngón tay thành móng vuốt, hung hăng găm vào vai Triệu Ngọc như móng vuốt của chim ưng vậy!
Triệu Ngọc lập tức cảm thấy bả vai của mình cứ như bị thép kìm chặt vậy, không nhịn được mà nghiêng người đi...
Người đàn ông đeo mặt nạ sâu sắc bắt giữ được cơ hội này, thừa cơ lật người Triệu Ngọc lại, dí mạnh vào thân cột đá mà rống lớn: “Nói mau! Về kho báu, anh đã biết được những gì!?”
“Hừ!” Triệu Ngọc tỏ ra khinh miệt, cười nói: “Anh đã biết tôi đi xem camera theo dõi rồi, thật ra điều anh lo lắng nhất không phải là các anh tới đây như thế nào và chạy trốn như thế nào, mà là lo mục đích thực sự của các anh bị tôi tìm ra được đúng không!?”
“Hả!?”
Những lời này giống như mũi tên nhọn vậy, trực tiếp đâm trúng điểm yếu của người đàn ông đeo mặt nạ, khiến hắn ta không nhịn được kinh ngạc hô to một tiếng.
Triệu Ngọc thì lợi dụng cơ hội này để vùng ra, tung một quyền nhằm thẳng vào mặt người đàn ông đeo mặt nạ!
Người đàn ông đeo mặt nạ lại thi triển Mê Tung Quyền, đón đỡ được nắm đấm của Triệu Ngọc, sau đó lại ngăn chặn bả vai Triệu Ngọc, giận dữ hét to: “Chắc chắn là mày đang nói hươu nói vượn! Mày đang lừa bọn tao có phải không?”
“Chuyện này mà còn phải lừa sao? Tôi thấy anh khẩn trương quá nhỉ...” Gáy Triệu Ngọc đập mạnh ra sau, muốn đập trúng mặt đối phương, nhưng lại bị người đàn ông đeo mặt nạ túm chặt lấy tóc.
“Mày xong đời rồi!” Người đàn ông đeo mặt nạ dùng sức túm tóc Triệu Ngọc, hung hăng mà nói: “Bọn mày vĩnh viễn cũng không biết đã xảy ra chuyện gì đâu!”
“Chưa chắc đâu...” Triệu Ngọc nhe răng cười đau đớn: “Các anh đã thả lựu đạn khói ở giữa và phía Tây Nam của khu du lịch, sau đó, lại bắt cóc con tin trong điện Quan Khánh ở phía Đông Bắc, nếu mấy thứ đó cũng là để thu hút lực chú ý thì tôi đoán mục tiêu thực sự của các anh không phải ở phía Tây Bắc khu du lịch, mà chính là phía Đông Nam!”
“Mày...” Tay của người đàn ông đeo mặt nạ rõ ràng đã run rẩy, dần dần lỏng đi.
“Nhưng mà...” Triệu Ngọc vẫn tiếp tục nói: “Khi tôi gặp được anh, anh vốn đi từ phía Đông sang Tây! Nhưng anh bất hạnh bị tôi gặp phải, anh lo lắng tôi nhìn ra âm mưu của các anh, cho nên anh lại thay đổi tuyến đường, đi về phía Đông Bắc, về tới nơi có thể chạy trốn là điện Quan Khánh!
“Cho nên... Hừ hừ...” Triệu Ngọc nhe răng, lộ ra nụ cười tươi tà dị: “Tất cả những việc làm của các anh bây giờ, đều là để che giấu mục đích thực sự của các anh! Thật ra, kho báu thực sự ở ngay phía Tây Bắc của Cố Cung triều Thanh!!!”