Cuồng Thám

Chương 1153: Chương 1153ĐỘC KẾ





Từ sau khi trải qua vụ Khương Khoa vượt ngục, cùng với cả vụ Trình Lăng Phỉ sau đó, Triệu Ngọc cũng bất giác sinh ra hứng thú với loại súng bắn điện mà bọn chúng sử dụng.

Đầu tiên, súng bắn điện được gắn trên cổ tay, bị giấu kín bên trong ống tay áo, cực kỳ bí mật.

Tiếp theo, khi bắn ra, chỉ cần giơ cổ tay lên là có thể bắn đạn trong súng ra giống như Spider-Man bắn tơ vậy, có thể đạt tới hiệu quả “xuất kỳ bất ý*”.

* Xuất kỳ bất ý: đánh bất ngờ; hành động khi người ta không đề phòng

Cuối cùng, uy lực của đạn súng bắn điện rất mạnh, chỉ cần dính vào người đối phương là có thể khiến đối phương đánh mất năng lực chiến đấu chỉ trong nháy mắt, lại không đả thương đến tính mạng.

Cho nên, đối với người thường xuyên tiếp xúc với nguy hiểm, tróc nã tội phạm như Triệu Ngọc mà nói, thứ này quả thật là một vũ khí không thể thích hợp hơn.

Bởi vậy, sau vụ ở huyện Cao Lan, hắn đã học kỹ thuật của Trình Lăng Phỉ, hơn nữa còn kết hợp với nhân viên kỹ thuật của Tổng cục Hình sự, tạo ra một khẩu súng bắn điện bỏ túi phù hợp với mình, chẳng những hiệu quả còn tốt hơn trước kia, mà còn có thể liên tục bắn ra hai viên đạn.

Chẳng qua, bởi vì công việc bận rộn, súng tuy rằng đã được tạo ra, nhưng Triệu Ngọc vẫn không có thói quen đeo cả ngày. Cho nên lúc ở trong căn cứ bí mật, hắn không hề mang theo.

Nhưng mà, chính vì lần đó nên mới khiến Triệu Ngọc càng thêm cẩn thận, cho nên lần này trước khi đi Cố Cung triều Thanh, hắn chẳng những nhớ rõ phải mang súng bắn điện mà còn mang cả một hòm đạn đến đây.

Không ngờ tới, lúc đánh nhau với tên hướng dẫn viên du lịch giả ở quảng trường, súng bắn điện thật sự đã phát huy tác dụng, quả nhiên khiến gã ta bị điện giật rồi ngất đi.

Giờ khắc này, bên trong hầm ngầm có ngọn đèn hôn ám này, Triệu Ngọc lại giở trò cũ, thừa dịp mình có áo tàng hình, lập tức khiến hai tên tội phạm bị điện giật mà ngất đi!

Hai tên tội phạm trước đó không phát hiện ra điều gì, thẳng đến khi Triệu Ngọc bắn ra hai viên đạn, khiến cả hai chìm vào hôn mê, hai người đó vẫn hoàn toàn không biết đã xảy ra chuyện gì?

Sau khi hai người kia hôn mê, Triệu Ngọc lập tức mở ba lô màu đen kia ra, thấy được hai quả bom bên trong.

Sau khi máy thăm dò kiểm tra đo lường, hai quả bom này vẫn chưa khởi động, trước mắt chưa có nguy hiểm gì.

Phù...

Triệu Ngọc giờ mới yên lòng, chỉ một giây sau, ánh mắt của hắn lập tức dừng lại trên cánh cửa sắt trước mặt.

Hắn nhìn thấy cánh cửa sắt loang lổ vết rỉ sét, bị ăn mòn nghiêm trọng, quốc kỳ Nhật Bản được in lên bằng nước sơn đỏ cũng bị tróc ra hơn nửa, sắp không nhìn ra dáng vẻ ban đầu nữa.

Chậc chậc...

Kho báu... Ha ha... Kho báu...

Tâm tình của Triệu Ngọc quả thực khó có thể hình dung, hồi vừa mới được nhận điều tra vụ án kho báu, mục đích chủ yếu của hắn đơn giản chỉ là muốn điều tra vụ các chuyên gia bị hại, hắn chưa từng nghĩ tới lại có một ngày, mình thật sự có thể tìm được số kho báu động trời đã bị mất hơn tám mươi năm ấy!

Nhưng mà, tạo hóa trêu người, giờ khắc này, cánh cửa dẫn đến kho báu thế mà lại xuất hiện ngay trước mắt mình!

Kho báu... Ha ha...

Cười ngây ngô hai ba tiếng, Triệu Ngọc mới định thần lại.

Không được...

Tuy rằng kho báu đã ở gần ngay trước mắt, nhưng bây giờ hắn không có thời gian để mở cửa sắt ra xem rốt cuộc trông kho báu như thế nào?

Bởi vì, bên phía điện Quan Khánh vẫn đang xảy ra vụ bắt cóc con tin đấy!

Nhất là bây giờ mình đã sử dụng các loại thiết bị như áo tàng hình và máy bay tàng hình, thừa dịp lúc những thiết bị này chưa biến mất, mình nên giải trừ nguy hiểm cho các con tin mới tốt!

Hơn nữa... Người đàn ông đeo mặt nạ đang ở chỗ ấy, nơi ấy còn có con đường bí mật, dù thế nào đi nữa cũng không thể để cái tên giảo hoạt kia chạy trốn được!

Nghĩ đến đây, Triệu Ngọc đành phải tạm thời bỏ số kho báu này sang một bên trước, tịch thu súng lục của hai tên tội phạm, sau đó mang theo túi thuốc nổ đi ra khỏi căn nhà.

Kế tiếp, đầu tiên là hắn bỏ chặn tín hiệu, gọi điện thoại cho Miêu Anh để kể tình hình ở nơi này cho cô biết.

Triệu Ngọc vừa nãy nhìn thấy Miêu Anh và Hứa Hải cách nơi này gần nhất, tất nhiên là bọn họ có thể đuổi tới nơi trước khi hai kẻ tội phạm tỉnh lại và khống chế hiện trường.

Nhận được điện thoại của Triệu Ngọc, Miêu Anh và Hứa Hải lập tức chạy về phía Văn Uyên Các...

Triệu Ngọc thì thả các thứ đồ xuống, chuẩn bị đi hoàn thành nhiệm vụ tiếp theo.

Lúc này, thời gian sử dụng của áo tàng hình và máy bay tàng hình đều đã tới lúc kết thúc, Triệu Ngọc không muốn tiêu hao điểm tích lũy để kéo dài thời gian mà sử dụng đạo cụ mới, tiếp tục cuộc hành trình làm siêu nhân tàng hình của hắn.

Kế tiếp, hắn dùng tốc độ nhanh nhất để bay thẳng đến điện Quan Khánh.

Thật ra, nếu hắn cứ thế ẩn thân mà bay vào đại điện, sau đó dùng súng bắn điện lặng lẽ khiến bọn bắt cóc bị ngất và giải cứu con tin thì mối nguy sẽ được giải trừ.

Thế nhưng... Triệu Ngọc cân nhắc một lúc, cảm thấy nếu làm như vậy thì quá rêu rao! Sau này mà phải giải thích thì mình căn bản không thể nào tự bào chữa được, có khi còn sẽ gặp phải phiền toái lớn nào đó.

Bởi vậy, khi bay trên đường, Triệu Ngọc không hề nhàn rỗi, hắn vắt óc ra để suy nghĩ đối sách đúng đắn.

Đương nhiên, độ “ngầu” của Triệu Ngọc rung trời, lại là chuyên gia trong mấy chuyện này, vừa mới bay được nửa đường thì một kế hoàn mỹ hiện ra khiến chính hắn cũng muốn bật cười, thế là độc kế đã thành hình.

Vì thế, hắn không sốt ruột hiện thân mà tiếp tục tàng hình, lén lút bay đến phía sau điện Quan Khánh, sau đó thông qua cửa sổ rộng mở phía trên đại điện mà yên lặng bay xuống.

Lúc này, cuối cùng hắn cũng không hề hối hận khi chi 2000 điểm tích lũy để cường hóa áo tàng hình, bởi vì sau khi cường hóa, công năng của áo tàng hình rất mạnh mẽ, ngay cả một cao thủ như người đàn ông đeo mặt nạ cũng không phát hiện ra.

Phía dưới cửa sổ có tấm bình phong bằng gỗ, Triệu Ngọc lén lút dừng lại phía sau bình phong, lại càng được che giấu một cách hoàn mỹ.

Sau đó, hắn đã giấu súng bắn điện được nạp đạn của mình ở phía sau tấm bình phong.

Rồi lại sau đó, hắn bắt đầu thông qua máy thăm dò để tìm kiếm chỗ giấu bom trong đại điện, nhưng lại phát hiện bom đã bị người đàn ông đeo mặt nạ tháo xuống khỏi người phụ nữ vốn là con tin kia, sau đó giấu trên người một du khách nước ngoài có giới tính nam.

Nhưng mà, Triệu Ngọc Thanh đã nhìn thấy rõ ràng rằng thừa dịp không ai để ý tới, tên du khách nước ngoài kia từng trao đổi ánh mắt với người đàn ông đeo mặt nạ trong khoảnh khắc ngắn ngủi, cho nên bắt đầu từ khi đó, hắn đã hoài nghi rằng có thể người này là nội gián!

Trùng hợp chính là, vị trí của tên nội gián này cách bình phong rất gần, Triệu Ngọc không phải cố gắng nhiều, dùng luôn một máy gỡ bom tàng hình duy nhất còn lại, thoải mái dỡ bom trên người gã.

Sau khi giải quyết xong, lúc này hắn mới tìm một cơ hội để bay ra đại điện, bay ra phía xa xa.

Còn chuyện sau đó nữa thì cơ bản chỉ còn lại là giả vờ ngầu.

Đầu tiên là hắn đến một nơi không người để giải trừ các loại đạo cụ, khôi phục lại người thật, sau đó lái xe điện của khu du lịch, nghênh ngang về tới nơi chỉ huy ở điện Quan Khánh.

Hắn còn đang cân nhắc nên tìm lý do gì mới có thể vào điện cứu người! Ai ngờ Lưu Chiêm Binh lại bỗng nhiên nói với hắn rằng bọn bắt cóc muốn gọi hắn vào, còn uy hiếp muốn giết con tin nữa!

Hì hì...

Triệu Ngọc đang cầu còn không được, giờ mới xảy ra một màn hiên ngang lẫm liệt, anh dũng hy sinh ấy!

Đương nhiên, trong tay kẻ bắt cóc dù sao vẫn còn có súng lục, nên không thể thiếu áo chống đạn tàng hình rồi...

Cho nên, trong quá trình ấy, ngoài chuyện ngoài ý muốn là quần không cẩn thận bị Thôi Lệ Châu kéo rách ra, những khâu đoạn khác đều đã được trù tính trước rồi!

Mà mục đích của Triệu Ngọc, ngoài việc muốn giải cứu con tin một cách an toàn và tóm gọn kẻ bắt cóc ra, còn có một mục đích lớn hơn nữa, đó là muốn nhân cơ hội để lừa người đàn ông đeo mặt nạ nói ra sự thật, hiểu biết tất cả… chân tướng của bọn chúng!!!

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.