“Hừ hừ.” Triệu Ngọc đắc ý nói: “Đáng tiếc, bất hạnh lớn nhất của họ chính là gặp phải đại thần thám Triệu thần thông quảng đại, dũng mãnh vô địch như tôi đây!”
“Khi tôi thấy đạn khói và bắt cóc con tin, tôi đã sớm đoán được âm mưu của bọn chúng, biết mục đích thật sự của chúng chính là ở khu vực Tây Bắc của Cố Cung!
“Cho nên, sau khi tôi tiện tay giải quyết hai kẻ bắt cóc hung ác tàn bạo xong, tôi đã nhanh chóng đuổi đến khu vực Tây Bắc, hơn nữa còn may mắn tìm được căn phòng đó, sau đó dùng súng điện giật bọn chúng, bắt giặc trước, sau đó mới gỡ bom, a ha ha... Tôi thật không biết phải khen mình thế nào mới phải nữa…”
Phụt...
Tiêu Hàng không dễ gì mới uống được ngụm nước, kết quả lại phun ra lần nữa. Anh ta khâm phục Triệu Ngọc thật, nhưng da mặt dày đến thế này, đúng là hiếm thấy!
“Được rồi!” Ai ngờ vào lúc này, Miêu Anh bỗng nhẹ nhàng đặt tay lên vai của Triệu Ngọc, dịu dàng nói: “Anh yêu, anh thật sự quá dũng mãnh rồi! Vậy tiếp theo, anh nói lại cho mọi người nghe xem anh làm sao bắt được kẻ bắt cóc, cứu con tin ra ở điện Quan Khánh đi?”
“Ừ... cái này... cái này thì...”
Triệu Ngọc bỗng thấy giật mình, biết có chuyện không lành. Hắn vừa định che lỗ tai của mình lại, nhưng vẫn chậm một bước, bị cô Miêu hung hăng túm lấy.
“Thật buồn cười!” Miêu Anh mắng: “Đồ không có lương tâm, đồ mất trí nhớ! Trước kia anh đã từng hứa với em thế nào? Tại sao em vừa xoay người đi thì anh lại liều mạng rồi, ừ!?”
“Ấy ấy… ai ui...” Triệu Ngọc thấp người xuống, nhất thời bị chọt vào chỗ yếu, vội vàng xin tha: “Em yêu, anh đâu có liều mạng, anh có súng điện trong người, anh nắm chắc mười phần có thể đối phó với bọn chúng!”
“Súng điện?” Miêu Anh lắc đầu: “Bọn chúng đều là đồ ngốc sao? Không xét người của anh à?”
“Anh giấu ở chỗ bí mật nhất, tên kia không phải là gay, đương nhiên không lục ra được... Ái ái ui...” Triệu Ngọc thở dài: “Hơn nữa, anh biết bọn chúng tìm anh cũng không phải vì giết anh để báo thù, mà có rất nhiều vấn đề nghĩ không ra, chắc chắn cần hỏi anh... cho nên...”
Thấy Triệu Ngọc mới vừa hăng hái bỗng biến thành con sâu ngượng ngùng, Tiêu Hàng lại một lần nữa kinh hãi, đến nỗi nước cũng không dám uống.
Thôi Lệ Châu chỉ cười mà không nói, không dám nhúng tay vào.
“Thật buồn cười!” Miêu Anh vừa rồi thật sự rất nóng giận, lúc này thấy còn có người ngoài ở đây, cô mới chịu buông tay, quở trách: “Ai tin anh? Trong tay bọn chúng có súng, làm sao anh biết chúng có một phát bắn chết anh luôn không?”
“Anh chắc chắn trăm phần trăm, chúng không dám giết anh đâu!” Triệu Ngọc vỗ ngực nói: “Lúc đó tình huống nguy cấp, phàm là lũ bắt cóc còn có đầu óc, chắc chắn biết dùng anh làm con tin là uy lực lớn nhất!
“Cho nên, bọn chúng chắc chắc không nỡ giết anh đâu!”
“... Vậy cũng quá mạo hiểm!” Miêu Anh giận đỏ cả vành mắt: “Lúc anh đi vào trong có nghĩ tới cảm giác của em không? Trước kia anh đã hứa với em thế nào?”
“Thì đó...” Thôi Lệ Châu chen vào, bất giác liếc nhìn quần Triệu Ngọc. Tất nhiên, Triệu Ngọc không thể mặc quần đùi đỏ chạy nhảy khắp nơi, sớm đã thay quần rồi.
“Đội trưởng Miêu.” Ai ngờ trong lúc này, Lê Tịnh bỗng nhiên nói thay cho Triệu Ngọc: “Ừm… thật ra dù nguy hiểm thế nào thì dẫu sao kết quả cũng tốt rồi! Tổ trưởng Triệu lâm nguy không sợ hãi, can đảm hơn người, chỉ dựa vào sức mình đã có thể chế ngự được kẻ bắt cóc, ngay cả những người xuất thân là đặc công như chúng tôi cũng cảm thấy không bằng... tất cả đều tâm phục khẩu phục! Cho nên... ừ...”
Lê Tịnh liếc nhìn Tiêu Hàng, Tiêu Hàng cũng không ngốc, vội vàng phụ họa nói: “Đúng vậy, đúng vậy! Mọi người không biết, lúc đó đám bắt cóc yêu cầu tổ trưởng Triệu đi vào, nếu không vào chúng sẽ cách mười phút giết chết một con tin! Tình huống thật sự vô cùng nguy cấp! Lúc đó, tổ trưởng Triệu cũng là bất đắc dĩ thôi! Tôi tán thưởng anh ấy!”
“Hừ!” Vốn dĩ Miêu Anh còn định tiếp tục trách móc, nhưng thấy Lê Tịnh và Tiêu Hàng lên tiếng bênh vực, cô nghĩ nếu tiếp tục truy cứu thì không nên, lúc này mới chịu thôi không nói nữa.
Triệu Ngọc lau mồ hôi lạnh, về điểm này hắn thật sự sơ sót. Nếu lúc đó ở ngoài điện Quan Khánh không phải Thôi Lệ Châu mà là Miêu Anh, thì chắc chắn là mình không vào được!
Đương nhiên, trong lòng Triệu Ngọc biết rõ, Miêu Anh giận dữ như vậy là vì cô ấy quá quan tâm đến mình mà? Nếu như đổi lại là đối phương bắt Miêu Anh đi vào, thì mình cũng sẽ liều mạng để ngăn cản!
Hơn nữa…. sắp tới ngày cử hành lễ đính hôn mà lại...
“Ừm...” Lúc này Tiêu Hàng lên tiếng, chuyển đề tài câu chuyện nói với Lê Tịnh: “Đội trưởng Lê, em có thấy không? 600 tấn hoàng kim năm đó chẳng qua là tin vịt và tin vịt đó là do đám người bị mất cắp tạo ra!”
“Chẳng khác nào bao nhiêu năm qua, người Nga cũng đang diễn một vở kịch lớn!”
Lê Tịnh gật đầu: “Em thấy, bọn họ muốn đục nước béo cò, chia một chén canh, nếu lỡ như có thể tìm thấy một chút hoàng kim của Sa Hoàng để lại, họ có thể ép bên Nhật bồi thường một khoản tiền lớn! Một vốn bốn lời, sao lại không làm chứ?”
“Hầy!”
Triệu Ngọc âm thầm thở dài, thầm nghĩ trong lòng, đã nói giang hồ hiểm ác, nhưng bây giờ xem ra thứ càng hiểm ác hơn cả giang hồ, còn rất rất rất nhiều...
Ai ngờ, vừa mới thở dài xong, chuyện khiến hắn phấn khởi chợt xuất hiện.
Hệ thống trong đầu lóe lên, kỳ ngộ mới nhất của hắn đã kết thúc rồi!
Hắn vội vàng mở ra kiểm tra, chỉ thấy sau khi kết thúc quẻ “Khôn Chấn - Cấn”, hắn thu được độ hoàn thành đặc biệt 334% + 75%, tổng mức độ hoàn thành lại một lần nữa vượt qua 400%!
Ôi...
Chuyện đến bây giờ, Triệu Ngọc rốt cuộc cũng đã hiểu ra ý nghĩ của quẻ văn này! Chẳng trách... bên trong quẻ văn không hề đại diện cho quẻ “Đoài” của kho báu.
Cái gọi là “kho báu” vốn không phải kho báu trong tưởng tượng của mọi người, cho nên mới không tương ứng với quẻ “Đoài”.
Nhưng có sự kiện lớn đại diện cho quẻ “Khôn”, đại diện cho quẻ “Cấn” phá án tất nhiên không cần nói cũng biết, mà biểu hiện dũng mãnh của Triệu Ngọc, đồng thời cũng tương ứng với quẻ “Chấn”, cho nên... hệ thống mới mở ra một quẻ văn kỳ quái như vậy nhỉ?
Hóa ra... Quá trình của toàn bộ sự việc, hệ thống đã sớm có dự liệu trước!
Tiếp đó, hắn nhanh chóng kiểm tra điểm tích lũy Kỳ Ngộ, số điểm vẫn giữ vững nguyên tắc 400 x 4, một lần nữa hắn nhận được gần 2000 điểm thưởng.
Về phần đạo cụ...
Tuy chỉ có ba mươi món đạo cụ ít hơn tưởng tượng một chút, nhưng những đạo cụ này đều là bậc nhất trở lên, giá cả lẫn tính năng đều khá cao...
Trong xe chỉ huy, Triệu Ngọc còn đang hưng phấn vì đạo cụ, mọi người thì lại vừa bàn luận, vừa quan sát công việc dọn dẹp trong mật thất.
Tuy hiện tại bên trong không phát hiện bất cứ nguy hiểm nào, nhưng bất cứ ai cũng không thể bảo đảm, bên trong đống chai lọ kia, có chứa virus chết người nào không?
Bởi vậy, các nhân viên công tác xử lý phải vô cùng cẩn thận, dùng phương pháp ổn thỏa nhất để xử lý mỗi món đồ khác nhau.
Oáp...
Bất giác Triệu Ngọc ngáp dài, tối qua hầu như hắn không ngủ, lại trải qua một ngày chiến đấu kịch liệt ở cường độ cao, hắn không khỏi cảm thấy uể oải. Hơn nữa, tác dụng phụ của thuốc tăng lực cũng không tránh khỏi bắt đầu xuất hiện.
Lúc này, Triệu Ngọc vốn định tìm nơi nào đó để nghỉ ngơi, nhưng đột nhiên xảy ra hai chuyện:
Thứ nhất, sau khi mây đen ùn ùn kéo đến, trời bắt đầu đổ xuống cơn mưa dầm.
Còn chuyện thứ hai, Lê Tịnh bỗng nhiên nói với Triệu Ngọc, lãnh đạo của phòng Đặc Cần đã đến rồi, bọn họ muốn nói chuyện ngay lập tức với Triệu Ngọc.