Sau nhiều lần suy xét, cuối cùng thì Triệu Ngọc đưa ra một kết luận trái ngược hoàn toàn với trước kia: Hắn cho rằng, mục đích của người thần bí không phải thật sự muốn nghĩ cách cứu Khương Khoa. Điều mà gã muốn có thể là giết chết Khương Khoa hoặc chỉ là bắt sống Khương Khoa!
Cuối cùng thì Triệu Ngọc cũng đã nghĩ thông suốt, lúc ở trên cầu, người thần bí không phải không muốn nổ chết Khương Khoa mà là một khi nổ chết cả Khương Khoa và hắn thì ngược lại sẽ gây bất lợi cho gã ta!
Thử nghĩ mà xem, với sự trợ giúp của Triệu Ngọc, Khương Khoa đã vượt ngục thành công, nhưng cả hai lại bị nổ chết ở trên cầu. Vậy tiếp theo thì cảnh sát sẽ làm gì? Tất nhiên là cảnh sát sẽ huy động lực lượng, toàn lực ứng phó để tìm ra chân tướng, điều tra cái chết của hai người họ, nếu như vậy thì người thần bí chẳng khác nào đã đẩy mình lên nơi đầu sóng ngọn gió, trở thành đối tượng điều tra trọng điểm của cảnh sát.
Nhưng mà... nếu nghĩ theo cách khác thì sao?
Nếu bom chỉ nổ chết Triệu Ngọc, vậy... đương nhiên cảnh sát sẽ cho rằng Triệu Ngọc bị Khương Khoa nổ chết, toàn bộ sự chú ý sẽ chĩa vào Khương Khoa.
Mà sau đó, nếu người thần bí muốn hoàn toàn vô can thì cần phải làm một việc nữa. Đó là không để Khương Khoa rơi vào tay cảnh sát. Một khi Khương Khoa bị bắt, hắn ta tất nhiên sẽ khai ra toàn bộ quá trình vượt ngục, đến lúc đó thì người thần bí không thể dễ dàng thoát thân được nữa.
Như vậy... vấn đề mấu chốt là người thần bí đã sử dụng biện pháp gì mới không để Khương Khoa rơi vào tay cảnh sát?
Biện pháp tốt nhất đương nhiên là làm Khương Khoa biến mất không dấu vết! Làm như thế nào để Khương Khoa biến mất? Rất đơn giản, hoặc là bắt lại hoặc là giết chết!
Vì thế sau khi cứu Khương Khoa, người thần bí lại gửi tin nhắn cho Tào Tứ Phần, để hắn ta đến Diệu Danh kết liễu Khương Khoa. Tào Tứ Phần và Khương Khoa có mối thù không đội trời chung, sau khi nhận được tin tức, tất nhiên hắn ta sẽ tới tìm Khương Khoa để báo thù!
Vậy là... dường như tất cả đều có thể dễ dàng giải thích!
Có lẽ...
Triệu Ngọc lại đứng ở góc độ của người thần bí suy xét, có lẽ... người thần bí đã sớm nghĩ xong kế hoạch để Tào Tứ Phần trừ khử Khương Khoa, cho nên mới gửi tin để người Tào Tứ Phần đến Diệu Danh chờ thời cơ.
Chẳng qua... người thần bí ngàn tính vạn tính, lại bỏ sót một chiêu. Đó chính là chiếc xe van đáng lẽ phải phát nổ trên cầu nhưng lại không! Vậy là kế hoạch của gã bị xáo trộn, bất đắc dĩ, gã mới yêu cầu Khương Khoa lái xe van đi.
Sau đó, người thần bí có thể yêu cầu Khương Khoa tiêu hủy chiếc xe van đó, rồi nhân cơ hội để Tào Tứ Phần động thủ. Nhưng gã lại không ngờ Khương Khoa vốn không phải đèn cạn dầu, hắn ta không tiêu hủy xe van mà dùng một phương thức khác để trốn được đến siêu thị của Điền Húc Đông. Người thực sự đi tiêu hủy chiếc xe van kia chính là đàn em của Điền Húc Đông - A Vinh!
Sau khi A Vinh bị đàn em của Tào Tứ Phần bắt được, lúc này thì người thần bí buộc lòng phải thay đổi kế hoạch, đưa cả người cả xe đến siêu thị, truy sát Khương Khoa, sau đó mới dẫn đến vụ nổ lớn trong siêu thị!
À...
Triệu Ngọc càng nghĩ càng cảm thấy cách giải thích này hợp lý. Ngày hôm đó, Tào Tứ Phần có thể lập tức phái tới nhiều người như vậy, hiển nhiên là đã sớm có chuẩn bị, vì thế, nếu không phải người thần bí âm thầm ra tay thì Tào Tứ Phần không thể nào biết trước được.
Chẳng qua là, chuyện ngày hôm đó, bất kể là người của Tào Tứ Phần hay là người của Khương Khoa, Điền Húc Đông đều không biết dưới xe van có cài bom.
Nếu không thì vụ nổ bom sẽ không khiến nhiều người chết như vậy...
Chuyện này... đúng là thú vị!
Qua nhiều lần suy xét, Triệu Ngọc dần dần phát hiện ra một suy đoán mới, đó chính là: nếu hắn có thể bắt được Tào Tứ Phần, vậy chẳng phải là Tào Tứ Phần sẽ biết người thần bí kia là ai ư?
Tuy rằng... có rất nhiều manh mối cho thấy người thần bí chỉ lợi dụng Tào Tứ Phần để xử lý Khương Khoa, nhưng mà... nếu muốn lợi dụng một người, hẳn là không chỉ dựa vào vài cuộc điện thoại hay tin nhắn là có thể thành công! Nếu muốn Tào Tứ Phần tin tưởng, hai người bọn chúng chắc chắn phải gặp nhau và trao đổi mới được!
Vậy cho dù Tào Tứ Phần không biết người thần bí là ai nhưng vẫn sẽ có manh mối nào đó! Huống hồ... Tào Tứ Phần có thể còn là tay chân của người thần bí, nghe lệnh gã để làm việc...
Tào Tứ Phần...
Tào Tứ Phần...
Triệu Ngọc khoanh mấy vòng cái tên này trên tường, trong lòng cân nhắc, nếu muốn bắt được tên này thì liệu hắn có biện pháp nào không?
Có!
Cách đầu tiên, chính là lợi dụng thân phận của Khương Khoa để đám đàn em của Khương Khoa đi thăm dò. Đương nhiên, Triệu Ngọc đã yêu cầu bọn chúng đi làm chuyện này rồi.
Vậy... cách thứ hai thì sao?
Vừa nghĩ đến cách thứ hai, Triệu Ngọc mới nhớ ra một chuyện, từ sau khi lấy lại di động, hắn vẫn chưa kịp đọc email của Miêu Anh!
Lâu như vậy rồi, hẳn là Miêu Anh đã sớm phản hồi lại rồi đúng không?
Chết rồi!
Lúc lấy điện thoại ra, Triệu Ngọc liền cảm thấy có gì đó không ổn. Kết quả, sau khi dùng mệnh lệnh hacker xác nhận xem di động có bị nghe lén hay không, hắn mới mở email bí mật ra xem, quả nhiên thấy Miêu Anh đã gửi tới hơn mười email! Hơn nữa, hắn mở mấy mail đầu ra xem, nội dung hầu như đều là mắng chửi!
Miêu Anh không biết ngọn nguồn toàn bộ sự việc nên tất nhiên cảm thấy vô cùng phẫn nộ với hành vi của Triệu Ngọc, vì thế việc bị mắng một trận là không thể thiếu rồi!
Trong email, Miêu Anh yêu cầu Triệu Ngọc lập tức về đơn vị, tuyệt đối không thể làm việc theo cảm tính nữa, tình hình hiện giờ phức tạp, căn bản không phải là lúc khoe mẽ anh hùng. Cô khuyên hắn phải bàn bạc kĩ hơn, không thể chỉ vì cái trước mắt được.
Nhưng mà, Triệu Ngọc cũng có nỗi khổ không thể nói, hiện tại, hắn đã thành công đột nhập vào hang ổ của bọn cướp, rất nhiều chuyện đã thân bất do kỷ.
Đương nhiên, ngoài việc mắng chửi ra, Miêu Anh vẫn báo cáo tình hình hiện tại theo yêu cầu của Triệu Ngọc. Hiện tại, phía cảnh sát Diệu Danh đang xử lý vụ Khương Khoa vượt ngục và vụ nổ trong siêu thị hải sản.
Miêu Anh đã điều tra điện thoại của quản ngục ở trại tạm giam và chiếc xe van màu vàng kia. Chẳng qua, người thần bí làm việc vô cùng cẩn thận, trước mắt vẫn chưa tìm được manh mối nào rõ ràng.
Ngoài ra, vụ án Ô Phương Phương bị giết hại cũng gặp phải tình cảnh tương tự, cảnh sát Thường Minh đã dốc hết lực lượng những vẫn không tìm ra dấu vết của nghi phạm đi xe máy điện, người này gần như biến mất không dấu vết.
Lúc này, đoàn người Ngô Tú Mẫn vẫn đang phân tích tư liệu của Ô Phương Phương và Thạch Hải, để xem xem có thể tìm thấy được điểm đột phá nào từ hai người họ không...
Hơn nữa, thông qua cảnh sát, Miêu Anh đã tra được tư liệu của Tào Tứ Phần, tư liệu của người này cũng giống với những gì Triệu Ngọc đọc được trong tài liệu. Chỉ khác là tư liệu của Miêu Anh khách quan hơn.
Thì ra trước kia, Khương Khoa và Tào Tứ Phần từng là anh em kết nghĩa, nhưng bởi vì tư tưởng không hợp nên xảy ra bất đồng bèn tách ra làm riêng. Sau đó, hai bên càng ầm ĩ càng nghiêm trọng, đầu tiên là Tào Tứ Phần ám hại Khương Khoa làm mấy anh em của Khương Khoa phải ngồi tù.
Khương Khoa điên cuồng phản kích, chẳng những chèn ép thế lực của Tào Tứ Phần ở Cáp Long Giang, còn hại chết vợ cả của hắn ta! Vì thế, từ đó về sau, hai người bọn chúng trở thành kẻ thù không đội trời chung, một khi có cơ hội là sẽ ra tay sát hại nhau.
À...
Lúc này, Triệu Ngọc mới hiểu hết gút mắt ân oán giữa hai kẻ này. Trên tư liệu của Miêu Anh còn nhắc đến Tào Tứ Phần cũng bị cảnh sát truy nã nhiều năm. Nếu muốn lập tức bắt được hắn ta cũng không phải là chuyện dễ dàng.
Cuối cùng, Miêu Anh còn nói cho Triệu Ngọc rằng thông qua camera theo dõi trên cầu, cảnh sát đã thấy đoạn video Triệu Ngọc bị Khương Khoa đẩy xuống sông Hồng Minh. Điều này thực sự đã khiến Miêu Anh sợ hãi vô cùng, nếu không nhận được email của Triệu Ngọc thì quả thực cô không thể nào tin nổi Triệu Ngọc vẫn còn sống.
Đương nhiên, người biết Triệu Ngọc còn sống hiện tại chỉ có một mình Miêu Anh mà thôi. Những đồng nghiệp khác đều nhận định Triệu Ngọc đã chết nên đều sa sút tinh thần.
Hiện tại, tình cảnh của Miêu Anh vô cùng khó xử, cô lo lắng ảnh hưởng đến công việc của tổ điều tra đặc biệt nên không dám báo cho đoàn người Ngô Tú Mẫn biết tin Triệu Ngọc vẫn còn sống.
Mặt khác, vì không muốn để người thần bí hoài nghi, cô còn phải giả vờ vô cùng đau khổ, hơn nữa còn phải huy động nhân lực, phái người xuống hạ lưu sông Hồng Minh để tìm kiếm thi thể.
Vì vậy, áp lực của Miêu Anh hiện giờ rất lớn, ngoài việc lo lắng công việc hàng ngày ra, cô còn vô cùng lo lắng cho sự an nguy của Triệu Ngọc nữa.
Nhất là một thời gian dài không thấy Triệu Ngọc hồi âm, Miêu Anh đã phải lo lắng đến thế nào, chỉ cần nghĩ thôi cũng biết.
Sau khi đọc hết email, Triệu Ngọc mới vội vàng viết email trả lời Miêu Anh, vừa để báo bình an, vừa kể lại đại khái những chuyện đã xảy ra với mình cho Miêu Anh biết.
Đương nhiên, chuyện hắn cải trang thực sự rất khó nói nên hắn chỉ có thể đổi thành âm thầm theo dõi. Hơn nữa, để tránh những phiền toái không đáng có, Triệu Ngọc không nói vị trí cụ thể của đám trộm cướp này cho Miêu Anh biết.
Hắn chỉ dặn Miêu Anh, bảo cô chú ý bên phía Diệu Danh, để ý nghe ngóng xem nơi trú ẩn của Tào Tứ Phần có thể ở nơi nào. Còn những tên trộm cướp này, hắn đã sắp xếp ổn thỏa mọi chuyện rồi, nhất định sẽ đảm bảo hoàn thành nhiệm vụ!
Triệu Ngọc vừa mới gửi email xong thì điện thoại cố định trong phòng bỗng nhiên vang lên. Sau khi nhấc điện thoại lên nghe thì hắn mới biết là Đại Hùng Trương gọi tới.
Đại Hùng Trương nói với Triệu Ngọc về việc gặp mặt kim chủ, gã đã sắp xếp ổn thỏa. Bởi vì những kim chủ này đều đang nóng lòng muốn bàn bạc với Khương Khoa nên đã hẹn ngay tối hôm nay, tiến hành gặp mặt ở một địa điểm trung lập bí mật.
“Đại ca!” Đại Hùng Trương nói. “Bởi vì kế hoạch thuốc lá bị thất bại nên tâm tình của các vị kim chủ hiện tại không tốt lắm, hơn nữa, anh vừa mới trốn ngục ra! Vì thế... lần gặp mặt này, chúng ta nên chuẩn bị kĩ thì hơn!”
“Được!” Triệu Ngọc nói. “Cậu gửi địa chỉ cho tôi, tôi tự có chừng mực!”
Ngắt điện thoại xong, vẻ hạ lưu hiện lên mắt Triệu Ngọc, trong lòng nói thầm: đêm nay lại có trò hay để xem rồi!