Giống với dự đoán của Triệu Ngọc, sau khi đẩy cửa vào thì vẫn chưa tới phòng khách mà còn phải đi qua một vách ngăn nữa.
Trong vách ngăn có một người lực lưỡng, vẻ mặt dữ tợn đứng chặn ở đó, cầm máy quét soát người Triệu Ngọc.
Trước đó, Đại Hùng Trương đã nói rõ quy định của nơi này, vì thế, Triệu Ngọc đã bỏ điện thoại di động và khẩu súng điện vào chiếc khay nhỏ bên cạnh.
Người đàn ông lực lưỡng kia tiến lên rà soát người Triệu Ngọc, sau khi xác nhận không có vấn đề gì, gã mới cầm khay nhỏ đặt lên trên tủ, sau đó đưa tay ra hiệu Triệu Ngọc đi vào.
Ngọn đèn trong phòng khách u ám, không khí nặng nề. Không gian ở nơi này nhỏ hơn Triệu Ngọc tưởng rất nhiều, ở giữa còn được đặt một bàn bi-a lớn, chiếm rất nhiều diện tích.
Giờ phút này, tại vị trí dành cho khách VIP trong phòng khách có đặt năm chiếc ghế sô pha xa hoa sang trọng! Trên mỗi chiếc sô pha là một người đàn ông mặc trang phục khác nhau đang ngồi.
Những kẻ này tuổi tác bất đồng, cách ăn mặc cũng khác biệt rất lớn: có kẻ đội mũ cao bồi, mặc quần tây trắng, có kẻ ăn mặc theo phong cách Hipster, có kẻ mặc comple hàng hiệu, thậm chí còn khoác áo lông chồn, miệng ngậm xì gà! Khói xì gà tràn ngập cả không gian, dưới ánh đèn lại làm cho người ta có cảm giác như một loại chướng khí mù mịt.
Triệu Ngọc liếc mắt nhìn quét qua một lượt, thấy nơi này tổng cộng có năm chiếc sô pha, mỗi ghế sô pha đều có một người ngồi, không hề có chỗ ngồi cho hắn.
Nhìn bộ dáng của năm kẻ này, chắc hẳn bọn chúng chính là nhóm kim chủ làm ăn với Khương Khoa.
Thật không ngờ... lại có bộ dạng như vậy: Tuy rằng năm kẻ này có diện mạo khác nhau, dáng người, tuổi tác cũng khác nhau, nhưng trên mặt mỗi tên đều tỏ ra ngạo mạn, không ai bì nổi.
Giỏi lắm...
Triệu Ngọc lại nhìn phía sau những kim chủ này, tất cả đều có vệ sĩ, thông qua máy quét trong đầu mình, Triệu Ngọc phát hiện trên người những vệ sĩ này vẫn mang theo súng ống. Xem ra, bọn chúng vẫn có đề phòng.
“Hừ!”
Ai ngờ, sau khi nhìn thấy Triệu Ngọc, kẻ hút xì gà ở gần hắn nhất lại hừ một tiếng, tỏ rõ ý khinh thường, không hề có ý hoan nghênh hắn. Kẻ này vừa đen vừa nhỏ, lại còn cố tình mặc áo choàng lông trắng, quả thực trông chẳng khác gì khỉ thành tinh.
“Mẹ kiếp! Thật đáng xấu hổ!” Lúc này, một gã đàn ông trung niên mặc bộ comple trắng, tức giận chỉ thẳng mặt Triệu Ngọc mà mắng. “Sau khi vượt ngục về, đúng là giỏi nhỉ? Ngay cả mặt cũng không dám lộ ra?”
Triệu Ngọc nhướng mày, lúc này mới hiểu ra làm sao, hiện tại trên mặt hắn vẫn còn đang đeo mặt nạ! Vì thế, hắn vội tháo mặt nạ xuống, đặt ở trên bàn bi-a.
Triệu Ngọc vừa tháo mặt nạ xuống, cả năm kẻ ngồi ở đây đều nhìn hắn chằm chằm, sau khi thấy rõ hắn đúng là Khương Khoa thì mới thoáng thả lỏng một chút.
“Mày đến muộn!” Lúc này, một lão già ngồi trên sô pha ở giữa lên tiếng. Người này mặc trang phục đời Đường, ngồi nghiêm chỉnh, cử chỉ khi nói chuyện lộ rõ vẻ uy nghiêm khiến người khác phải kinh sợ. “Khương Khoa! Việc này đối với mày, đúng là vô cùng hiếm đấy!”
À...
Triệu Ngọc khẽ gật đầu, nếu lão già này ngồi ở chính giữa, cung cách nói chuyện lại như vậy, thì chắc chắn là kẻ đứng đầu nhóm kim chủ ngồi đây.
Triệu Ngọc không trả lời mà lại nhìn năm kẻ ngồi đó để phân biệt từng người. Hắn nhận ra tên lùn hút xì gà và kẻ mặc comple trắng có bàn tay lan hoa chỉ kia có thông tin trong tư liệu của Khương Khoa.
Kẻ hút xì gà tên là Vương Tây, chính là ông chủ than - kiểm soát nhiều doanh nghiệp khai thác than, kẻ mặc comple trắng tên là Ngưu Lộ Lộ, là cổ đông của tập đoàn Bách Thành, mặc dù nhìn bề ngoài có vẻ ẻo lả nhưng đúng là một tên đàn ông.
Trên tư liệu của Khương Khoa cho thấy, dù mặt ngoài thì hai kẻ này đều làm ăn buôn bán đàng hoàng, nhưng sau lưng lại làm rất nhiều hoạt động kinh doanh mất đạo đức. Trong lúc cạnh tranh buôn bán hoặc xung đột lợi ích, Khương Khoa chính là kẻ giúp bọn chúng giải quyết không ít phiền toái.
Chẳng qua...
Ngoài hai kẻ kia thì ba kẻ còn lại không có trong tư liệu của Khương Khoa, chẳng lẽ… là bởi vì ba kẻ này có thế lực quá thần bí, ngay cả Khương Khoa cũng không biết được sao?
Vậy... kẻ thần bí giúp Khương Khoa vượt ngục kia, có phải là một trong ba kẻ đang ngồi đây hay không?
“Này! Nhìn cái gì vậy hả?” Ngưu Lộ Lộ xoay eo vểnh mông, quát. “Ngũ gia hỏi mày mà mày chưa trả lời đấy! Tại sao lại đến muộn? Khương Khoa, mày cũng quá phách lối rồi đấy! Thực sự coi mình là vua đạo tặc sao?”
“Ha ha ha ha..” Nghe những lời này, Triệu Ngọc bỗng nhiên ngửa mặt lên trời mà cười dài, còn đặt mông ngồi ở trên đùi Ngưu Lộ Lộ.
“Ai nha... đè chết tao rồi!” Ngưu Lộ Lộ dùng sức đẩy Triệu Ngọc nhưng không đẩy ra được. Vệ sĩ phía sau hắn định đi lên xử lý nhưng lại cảm thấy không khí bất thường nên vẫn không dám động thủ.
“Lộ Lộ thân ái à! Lâu ngày như vậy không gặp, mày có nhớ Khương đại ca này không?” Lúc nói chuyện, Triệu Ngọc còn cố tình thổi thổi cái mũi của Ngưu Lộ Lộ, sau đó mới ngước mắt lên hỏi ngược lại lão già đang ngồi giữa. “Ngũ gia à! Tại sao tôi lại đến muộn, mấy ông còn không biết sao?”
“Ái ôi... biến ra đi..” Ngưu Lộ Lộ bị Triệu Ngọc đè ép tới mức không thở nổi, phải dùng hết sức đẩy, mới đẩy được Triệu Ngọc ra ngoài.
“Bọn tao làm sao mà biết được?” Lúc này, một gã đàn ông trung niên khác mặc comple caro ngồi ở bên trái Ngũ gia tức giận quát. “Khương Khoa! Mày có bị thần kinh hay không thế? Mày có biết bây giờ đã là lúc nào rồi không? Mày còn mặt mũi ở đây mà đùa giỡn bọn tao à?”
“Tôi đùa giỡn cái gì hả?” Triệu Ngọc giang tay ra, cợt nhả đi lên phía trước và nói. “Khương Khoa tôi đây vừa mới gặp nạn lớn, không chết trở về, các người không xếp hàng hoan nghênh thì thôi, vừa thấy mặt đã khởi binh vấn tội rồi. Thế này thì còn đâu nghĩa khí anh em nữa?”
“Khương Khoa, nói năng phải biết điều một chút!” Một lão già tay chống gậy ba toong đầu rồng ngồi ở bên phải Ngũ gia quát. “Mày không xem mình là thân phận gì à, trước mặt Ngũ gia, mày còn dám hỗn xược à?”
“Đúng đấy!” Vương Tây hút xì gà phụ họa thêm một câu, sau đó vắt chéo chân, khinh miệt nói. “Tao nói này, Khương Khoa mày ăn cơm tù mấy hôm, có phải bị chúng nó thông đ*t rồi không? Tại sao cái bộ dạng khi nói năng lại không đứng đắn như vậy hả?”
“Ha ha ha...” Ngưu Lô Lộ cười to, kỳ quái nói với Triệu Ngọc. “Mày yên tâm, thông đ*t mà thôi, không có thai được đâu!”
Mọi người cười vang...
Nghe những lời nói, Triệu Ngọc thật sự muốn lột luôn quần hai kẻ này xuống, thông đ*t bọn chúng luôn tại đây! Nhưng mà... hắn vẫn chưa xác định rõ, hắn còn có chuyện quan trọng muốn làm.
Vì thế, hắn với tay lấy xì gà của Vương Tây mà dụi tắt ở trên bàn bi-a, miệng còn giải thích. “Mẹ nó, anh sẽ bị ung thư phổi chết đấy, ít hút vài điếu đi!”
“Mẹ kiếp! Điên rồi! Điên rồi!” Vương Tây tức giận nhảy dựng lên, chỉ thẳng vào Triệu Ngọc mà mắng to. “Có phải mày chán sống rồi không hả?”
“Đủ rồi! Đủ rồi!” Cuối cùng, lão già ngồi ở chính giữa được gọi là Ngũ gia kia không nhịn được nữa, đập mấy cái xuống sô pha mà quát. “Mày quên là hôm nay đến đây để làm gì rồi phải không?”
Nghe những lời này, Vương Tây không dám lỗ mãng nữa, vội vàng ngoan ngoãn ngồi xuống.
“Khương Khoa!” Lão già chỉ vào Triệu Ngọc và nói. “Mày còn nhớ rõ, trước khi đi, mày đã cam đoan với bọn tao như thế nào không? Nhưng kết quả thì sao? Vốn chuyện đã xong rồi, vậy mà lại bị mày làm thành ra thế này! Mày nói xem, chuyện đó, mày ăn nói với bọn ta như thế nào hả?”
“Đúng đấy...” Lão già chống gậy ba toong phụ họa. “Mày hẳn là phải biết, thất bại của mày đã gây ra cho bọn tao tổn thất lớn đến thế nào? Bọn tao đã phải uống vài chậu nước rửa chân rồi đấy, cả năm đều không được yên đâu!”
Nước rửa chân?
Tổn thất?
Nghe mấy câu này, Triệu Ngọc thực sự không không hiểu. Theo bối cảnh của những người này, đừng nói là chục triệu tệ, cho dù là trăm triệu tệ cũng đâu tính là gì?
Nhưng vì sao vẫn muốn đề cập tới tổn thất với Khương Khoa chứ?
“Ăn nói?” Triệu Ngọc ngây thơ hỏi lại. “Tôi không hiểu vì sao tôi cần phải ăn nói với các ông? Hiện tại là tôi đang liều mạng đấy!”
“Mày!” Ngũ gia cuối cùng cũng nổi giận, lão đứng lên quát. “Khương Khoa, tao không hiểu, dựa vào cái gì mà mày còn có thể suy nghĩ lạc quan như thế! Có phải mày đã thực sự điên rồi hay không? Nếu chỉ là nhiệm vụ của mày lần này thất bại, vậy vẫn còn may, bọn tao nghĩ cách nào đó bù lại thì vẫn còn kịp. Nhưng mà... mày bị cảnh sát bắt, mày còn vượt ngục đào thoát, việc này đã gây ảnh hưởng quá lớn rồi! Chúng ta làm sao còn có thể tiếp tục hợp tác được nữa?”
Ồ?
Triệu Ngọc lại nhíu mày, theo những lời lão già vừa nói, dường như hắn đã hiểu ra được một vài điều gì đó, có vẻ như... lần cướp thuốc lá kia không đơn giản như hắn nghĩ. Đằng sau vụ cướp đó hình như còn ẩn giấu một âm mưu lớn hơn!
“Vậy...” Hắn suy nghĩ rất nhanh, vội vàng thử nói. “Vậy sau đó... xử lý như thế nào?”
“Xử lý như thế nào? Thuốc lá đều bị thu hồi, chỉ tổn thất một phần nhỏ!” Lão già chống gậy ba toong nói. “Công ty bảo hiểm tự nhiên không phải chi gì nhiều! Mày có biết là nước rửa chân rất khó uống không hả?”
À...
Triệu Ngọc đã hiểu được rồi. Xem ra, mục tiêu cuối cùng của vụ cướp thuốc lá không phải là món hàng bị đánh cướp mà liên quan đến công ty bảo hiểm. Trong này chắc có liên lụy tới lợi ích lớn của một số người nào đó!
Lợi hại... quá lợi hại rồi...
Nói như vậy, những vụ cướp do Khương Khoa lên kế hoạch từ trước tới nay không chỉ đơn giản là cướp, mà tất cả đều có mục đích kinh tế nhất định!
Phương pháp của Khương Khoa giống như những gì tổ chức tội phạm ở New Zealand đã làm! Chẳng trách, hắn ta lại hợp tác với nhiều kim chủ như vậy!
“Được rồi... được rồi...” Triệu Ngọc nhanh chóng suy nghĩ. “Được! Chuyện này đúng thật là do Khương Khoa tôi làm hỏng! Không phải các ông muốn tôi phải ra một lời giải thích hợp lý sao? Được! Tôi nhất định sẽ cho các ông! Nhưng mà trước đó, các ông phải thành thật nói cho tôi biết một việc!” Triệu Ngọc trừng mắt, hung hăng hỏi. “Chuyện tôi vượt ngục, có phải là do các ông giở trò hay không?”