Cuồng Thám

Chương 982: Chương 982





CHUYÊN GIA DÙNG MÁNH KHÓE

“Khương Khoa! Mày bị làm sao vậy? Thực sự bị điên rồi hả?” Lão già dùng gậy ba toong nện ầm ầm xuống đất. “Chú ý cách nói chuyện của mày đi, nếu ngay cả thân phận của mình mà cũng quên rồi thì không còn ai có thể cứu nổi mày nữa đâu!”

“Khoan đã...” Bỗng nhiên, Vương Tây dường như nhớ tới cái gì, vội nói. “Khương Khoa, ý của mày là gì hả? Hỏi bọn tao đã làm gì sao? Chẳng lẽ... chuyện vượt ngục không phải là do mấy tên đàn em kia của mày làm à?”

Chuyện này...

Lúc hỏi, Triệu Ngọc còn cố ý quan sát phản ứng của từng người, ngoại trừ Ngũ gia ngồi ở giữa ra thì tất cả những kẻ còn lại đều có biểu hiện vô cùng kinh ngạc.

“Khương Khoa! Hôm nay, tốt nhất mày hãy nói ra mọi chuyện cho rõ ràng!” Cuối cùng, Ngũ gia trừng to mắt đầy dữ tợn, uy nghiêm quát. “Nếu không phải nể mặt mối quan hệ giữa chúng ta trước kia thì chắc chắn hôm nay sẽ không có buổi gặp mặt này rồi! Nếu mày còn muốn mạng sống thì hãy giải thích tất cả cho rõ ràng... rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

Chuyện này...

Nghe Ngũ gia nói như thế, Triệu Ngọc đã có thể phán đoán được, người thần bí không nằm trong năm kẻ này. Bởi vì nếu thực sự người thần bí giúp Khương Khoa vượt ngục thuộc nhóm người này, thì hiện tại không cần thiết phải tiếp tục giấu giếm nữa.

Trừ phi... trừ phi...

Triệu Ngọc nhìn quét mỗi người một lượt, trong lòng thầm nghĩ, trừ phi là người thần bí này không muốn bại lộ thân phận, gã cứu mình còn có mục đích khác!

Nhưng mà, nhìn năm kẻ này, Triệu Ngọc thực sự không nhìn ra được manh mối gì, phản ứng của bọn chúng đều rất bình thường…

Được!

Triệu Ngọc âm thầm hạ quyết tâm, nếu đã diễn tới đây rồi, vậy phải tiếp tục diễn, chẳng những phải diễn mà còn phải diễn cho đạt nữa.

“Ha ha ha!” Nghĩ đến đây, Triệu Ngọc nắm tay đập xuống bàn bi-a, sau đó kích động trừng mắt nói với đám người ngồi đây. “Các ông, đám tiểu nhân vong ân phụ nghĩa này! Còn ở đây tiếp tục giả vờ hồ đồ nữa hả? Các người coi Khương Khoa tôi đây là cái gì, thằng ngu à?”

“Mã Đức! Mã Đức! Phản, phản rồi!” Kẻ mặc bộ comple caro chỉ vào Triệu Ngọc mắng. “Mày thực sự chán sống rồi hả Khương Khoa?”

“Bớt làm ra vẻ đáng thương đi!” Triệu Ngọc chỉ thẳng vào kẻ mặc comple caro mà mắng ngược lại. “Các ông cứu tôi từ trại tạm giam ra, thật sự là cứu tôi hả? Là ai ở sau lưng bán tin tức này nói cho Tào Tứ Phần hả? Đàn em của tôi đều bị Tào Tứ Phần nổ chết rồi! Chuyện này... tính như thế nào hả?”

“Hả?” Năm người cùng nhíu mày, lão già chống gậy nghi hoặc hỏi lại. “Khương Khoa, sao tao càng nghe càng không hiểu? Sao lại còn cả chuyện Tào Tứ Phần ở đây nữa?”

“Hừ! Muốn giết người diệt khẩu, không dễ dàng như vậy đâu!” Triệu Ngọc nổi điên quát. “Các ông có thể không ngờ được, mạng của Khương Khoa tôi lớn, vẫn còn có thể sống sót để tới nơi này gặp các ông nhỉ?”

“Này! Khương Khoa!” Có vẻ như Ngũ gia đã nghe ra được một chút manh mối, lập tức bình tĩnh lên tiếng. “Mày đừng nóng vội, mày cẩn thận ngẫm lại xem, vì sao bọn tao lại muốn giúp mày vượt ngục, vì sao lại muốn giết mày diệt khẩu chứ? Mày cho rằng... bọn tao thực sự để ý đến sự sống chết của mày sao?”

“Ngũ gia! Không cần phải nhiều lời với hắn đâu!” Vương Tây đứng lên chỉ vào Khương Khoa mà nói. “Tên này bị điên rồi! Hắn làm ầm ĩ thế này thì chắc là đã bị cảnh sát tẩy não rồi, hắn tới đây để lừa chúng ta đấy!”

“Đúng vậy, tôi đã sớm nói rồi mà, không nên gặp nhau hôm nay làm gì!” Ngưu Lộ Lộ xòe lan hoa chỉ phụ họa. “Hắn là tên đạo tặc đã ngồi tù! Nói không chừng đã phản bội rồi! Chúng ta vẫn nên nhanh chóng trừ khử hắn đi thôi! Đừng nói chuyện vớ vẩn với hắn nữa!”

“Ha ha ha...” Triệu Ngọc lại điên cuồng cười to. “Đã nhìn thấy chưa? Còn nói không phải các ông làm? Các ông sợ tôi tiết lộ chuyện của các ông ra ngoài cho nên mới mạo hiểm giúp tôi vượt ngục, sao đó thần không biết quỷ không hay mà gài bom nổ chết tôi, muốn giết người diệt khẩu!”

“Khương Khoa!” Lão già chống gậy ba toong đầu rồng đứng lên. “Mày đừng có nói hưu nói vượn, bọn tao không có nhược điểm nào nằm trong tay mày thì sao phải sợ mày sẽ khai báo với cảnh sát chứ? Mày là kẻ trộm cướp, không có chứng cứ thì những lời mày nói đều là vu cáo!”

Ồ?

Triệu Ngọc thầm kinh ngạc, thảo nào Khương Khoa chưa từng nghi ngờ nhóm kim chủ này! Thật không ngờ, dù sao thì bọn họ cũng chỉ là đối tác làm ăn chứ không phải là một tập đoàn cùng chung lợi ích. Càng không nghĩ tới, tuy rằng Khương Khoa làm ăn với bọn chúng nhiều vụ lớn như vậy nhưng trong tay lại không hề có chứng cứ rõ ràng!

Không phải chứ!

Lúc này, hắn mới nghĩ tới, mặc dù Khương Khoa có tư liệu của Vương Tây và Ngưu Lộ Lộ nhưng những thứ này cũng đâu thể coi là chứng cớ được?

Lấy vụ cướp xe vận chuyển thuốc lá làm ví dụ, tuy rằng nhóm kim chủ này muốn lợi dụng vụ cướp của Khương Khoa để kiếm lợi từ một công ty bảo hiểm nào đó, hoặc đạt được lợi ích đặc biệt nào đấy, nhưng tất cả mấy thứ này đều không rõ ràng, đều là bọn họ giao dịch miệng với nhau, căn bản không có chứng cớ thực tế. Nếu chỉ dựa theo lời khai của Khương Khoa thì căn bản không thể chứng minh được cái gì!

Nói cách khác, cho dù hôm nay hắn có bắt được nhóm kim chủ này thì cũng không thể đảm bảo có thể tống chúng vào tù?

Chậc chậc...

Triệu Ngọc líu lưỡi, thán phục, không ngờ những kẻ phạm tội tày trời này lại dễ dàng trốn thoát khỏi chế tài của pháp luật hơn những tên tội phạm dùng vũ khí.

Chuyện này không thể được!

Triệu Ngọc âm thầm nắm chặt tay, trong lòng suy nghĩ: ông đây chính là tổ trưởng tổ điều tra đặc biệt, là hóa thân của chính nghĩa! Đối với những phần tử tội phạm cao cấp như thế này, hắn cũng phải làm được chút gì đó mới đúng chứ?

Vậy... nên làm gì đây?

Có rồi!

Đối với những tên tội phạm cao cấp này, đúng thật là Triệu Ngọc không hiểu nhiều lắm, nhưng nói về dùng mánh khóe, chơi xấu thì hắn chính là chuyên gia!

Qua một thời gian dài như vậy, Triệu Ngọc cảm thấy bản thân hắn đã rất lâu rồi chưa làm chuyện gì xấu! Không biết, lần này có còn thuận tay không đây?

“Hừ hừ... Ha ha... ha ha ha ha...” Triệu Ngọc lại ngửa mặt lên trời cười dài, nhìn Ngũ gia mặc trang phục đời Đường ngồi ở chính giữa mà nói. “Ngũ gia à! Ông bảo tôi nghĩ kĩ lại, vậy sao ông không nghĩ lại chứ? Khương Khoa tôi biết rõ quan hệ của chúng ta, nhưng vì sao tôi vẫn hoài nghi các ông muốn giết người diệt khẩu? Các ông không thực sự cho rằng tôi bị điên đấy chứ?”

“Chuyện này...” Ngũ gia khẽ nhíu mày cẩn thận cân nhắc.

“Khương Khoa!” Lão già chống gậy thúc giục. “Tao khuyên mày vẫn nên thẳng thắn một chút đi, đều là bạn bè cả, đừng để chúng ta không nể mặt nhau mới chịu!”

“Ha ha ha...” Triệu Ngọc cười một tiếng, sau đó mới chỉ vào đám người mà nặng nề nói. “Nói thật cho các ông biết nhé! Trong chúng ta... có quỷ đấy!”

Lời vừa nói ra cả đám người đều sốc, mấy kẻ vừa đứng lên lại ngồi xuống.

“Khương Khoa, mày lại muốn bày trò gì nữa hả?” Gã đàn ông mặc comple caro hỏi.

“Hừ hừ!” Triệu Ngọc bắt chước bộ dáng của Khương Khoa mà nói. “Lần này, tôi bị bắt vào Cục Cảnh sát cũng không uổng công đâu! Lúc đầu tôi nghĩ mãi mà vẫn không ra, kẻ thẩm vấn tôi không hỏi về chuyện vụ cướp thuốc lá mà cứ hỏi đi hỏi lại tôi về mấy vụ án trước kia, mà lại còn nhiều lần nhắc tới... nhắc tới... tên của các ông đấy...”

“Hả?” Lời Triệu Ngọc nói quả nhiên đã hù dọa được đối phương.

“Làm sao... làm sao có thể...” Vương Tây nhíu mày nói. “Nói hươu nói vượn...”

“Yên tâm! Khương Khoa tôi đương nhiên sẽ không khai thật...” Triệu Ngọc giả vờ nghi hoặc nói. “Nhưng mà... cảnh sát nói rất cụ thể chi tiết, hơn nữa còn có rất nhiều việc đều trúng, thực sự khiến tôi sợ hãi! Ví dụ như... Thành Lĩnh lần đó...” Triệu Ngọc giơ tay chỉ vào Ngưu Lộ Lộ. “Bọn chúng trực tiếp hỏi tôi có quan hệ gì với tập đoàn Bách Thành? Hơn nữa, còn hỏi tôi... Ngưu Lộ Lộ anh đã từng giết người chưa?”

Nghe thấy những lời này, Ngưu Lộ Lộ suýt chút nữa thì ngã ngồi xuống đất, lan hoa chỉ cũng thay đổi hình dáng.

Đương nhiên là Triệu Ngọc chỉ nói bừa mà thôi, trên tư liệu của Khương Khoa có viết, Ngưu Lộ Lộ là cổ đông của tập đoàn Bách Thành, mà vụ án cướp bóc ở Thành Lĩnh trước kia rõ ràng có liên quan đến công ty kiến trúc, vì thế Triệu Ngọc mới dùng việc này để chọc gã!

“Vương Tây!” Triệu Ngọc lại nói với Vương Tây. “Bọn chúng cũng hỏi tôi về tai nạn ở mỏ Lâm Phụ... còn nhắc tới một chiếc Ferrari màu vàng!”

“Hả?” Vương Tây sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, thiếu chút nữa bị ngã từ sô pha xuống đất.

Vụ tai nạn ở mỏ quặng Lâm Phụ và Ferrari đều có trong tư liệu của Khương Khoa, Triệu Ngọc cũng chỉ là dùng vốn sẵn có mà thôi.

“Nghe bọn chúng thẩm vấn như vậy, tôi cũng bị dọa sợ chết khiếp! Rõ ràng là trong chúng ta có gián điệp rồi!” Triệu Ngọc lại nói với Ngũ gia. “Nhưng mà... điều tôi lo lắng nhất không phải là tên gián điệp này, tôi chỉ sợ các ông sẽ hiểu lầm tôi mà thôi! Tôi thực sự không hề khai bất cứ điều gì hết! Nếu không, hôm nay tôi đến gặp các ông để làm gì, tự đi tìm đường chết à?”

“Khương Khoa!” Lão già chống gậy hỏi. “Những gì mày nói... đều là sự thật?”

“Cái này còn có thể giả vờ được sao?” Triệu Ngọc vỗ ngực nói. “Khương Khoa tôi đối nhân xử thế ra sao, các ông còn không hiểu sao? Nếu không, vì sao tôi lại nghi ngờ các ông cứu tôi ra, hơn nữa còn nghĩ các ông muốn giết tôi để bịt miệng chứ?”

Nghe đến đây, năm gã kim chủ đều nhìn nhau, trong mắt đều không giấu nổi vẻ nghi kỵ.

“Chuyện này...” Gã mặc comple caro rất có mắt, hắn vội vàng nhỏ giọng nói thầm với Ngũ gia vài câu. Ngũ gia cũng khẽ gật đầu.

“Khương Khoa!” Ngũ gia thoáng cân nhắc một chút, sau đó nói với Triệu Ngọc. “Nếu mày không nói dối, vậy thì tức là vấn đề này rất nghiêm trọng! Vì để đảm bảo sự ổn định trong tập đoàn chúng ta, do đó...”

Ngũ gia không nói hết, gã mặc comple caro vội vã vẫy tay ra hiệu, mấy tên vệ sĩ hung hãn phía sau sô pha bỗng nhiên tiến lên.

“Do đó... mày tạm thời không thể đi đâu, bọn tao phải tra rõ ràng chuyện này mới được!” Ngũ gia gật đầu nói.

“Hả? Từ từ! Từ từ!” Triệu Ngọc vừa thấy đối phương muốn ra tay, vội vàng cao giọng nói. “Còn tra cái mẹ gì nữa? Có biết tại sao vừa rồi tôi lại tới muộn không?”

“Hả?”

Nghe được lời này, bọn vệ sĩ đều dừng lại, mấy gã kim chủ cũng càng thêm nghi hoặc.

“Tôi tới muộn là bởi vì tôi muốn điều tra một việc!” Triệu Ngọc nhếch miệng quát mắng. “Tôi đã điều tra xong tất cả mọi chuyện rồi, thực ra, cái tên gián điệp kia hiện tại đang ở ngay trước mặt chúng ta, cũng đang ngồi ở trên sô pha đấy!”

Hả?

Lúc này, mấy gã kim chủ đều giật mình kinh hãi, tất cả đều bị sốc bởi lời nói của Triệu Ngọc

“Khương Khoa! Nói mau! Nói mau!” Ngưu Lộ Lộ xoay mông nhếch eo mà thúc giục. “Rốt cuộc gián điệp là ai? Tao không xé xác nó ra thì không chịu được!”



“Ha ha ha! Kẻ này xa tận chân trời gần ngay trước mặt...” Triệu Ngọc dừng một chút để thêm gay cấn, sau đó chỉ tay vào một kẻ ngồi trên sô pha mà quát. “Chính là hắn!!!”

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.