“Này! Khương Khoa! Mày đừng ngậm máu phun người! Mày... mày đúng là điên thật rồi...” Người nói chuyện chính là lão già chống gậy ba toong vẫn ngồi bên cạnh Ngũ gia. Dù thế nào đi nữa, lão cũng không ngờ Triệu Ngọc lại chỉ về phía lão!
“Hừ!” Triệu Ngọc nắm chặt tay mà quát. “Còn dám ngụy biện? Khương Khoa tôi làm việc như thế nào, các người còn không biết sao? Nếu không nắm chắc mười phần, tôi có dám chỉ ra hắn không?”
“Nói hươu nói vượn...” Lão già chống gậy tức giận đến mức tím tái mặt mày, cả người run rẩy, lão vội vàng xua tay quát. “Các người còn thất thần cái gì nữa? Mau tóm lấy cái tên đang nói hươu nói vượn kia lại cho tao!”
“Ha ha ha...” Triệu Ngọc điên cuồng cười to, cười đến mức bọn vệ sĩ không dám liều lĩnh xông lên. “Thấy chưa? Lại muốn bịt miệng đúng không? Có bản lĩnh thì sao không dùng một phát súng giết chết tôi đi?”
“Khương Khoa!” Lúc này, Ngũ gia tức giận quát lên. “Có chứng cứ thì mau lấy ra đây! Lão Bào là ai, trong lòng mọi người đều rõ cả, đừng có châm ngòi ly gián!”
“Đúng đấy!” Lão Bào kích động quát. “Khương Khoa, nếu mày không lấy được chứng cớ ra đây thì hôm nay, tao nhất định sẽ giết mày!”
“Hừ!” Triệu Ngọc điên cuồng quát. “Trước khi đến đây, tôi đã thấy lão và một người nữa lén lén lút lút nói chuyện, sau đó, tôi đã đi theo dõi tên kia! Kết quả, các người đoán được như thế nào không? Kẻ đó quả thật có chút đặc biệt, tôi đã từng gặp kẻ đó trong trại tạm giam rồi!”
“Nói... nói bậy...” Lão Bào gần như nổi điên, nước miếng văng tung tóe. “Đúng là ngậm máu phun người! Ở đâu ra một người như thế chứ? Tao... tao tao tao có gặp qua ai đâu?”
“Chậc chậc chậc... còn không chịu thừa nhận?” Triệu Ngọc trừng mắt hét to. “Chẳng lẽ tôi đường đường là Khương Khoa mà còn muốn đổ oan cho lão? Lão già này đúng là không đơn giản! Trong tay tôi hiện tại đúng là có tình báo xác thực chứng minh, lão chẳng những thường xuyên liên hệ với đám cảnh sát cấp cao mà còn có liên hệ với cả tên Tào Tứ Phần chết tiệt kia nữa! Còn nữa...” Triệu Ngọc lại nhìn những người khác mà nói. “Chắc các ông vẫn chưa biết chuyện này nhỉ? Hiện tại lão Bào sắp bị phá sản rồi, gã nợ nần rất nhiều! Vậy mà còn ở đây giả vờ giả vịt làm đại gia! Giả vờ... giả vờ tiếp cho tôi xem đi...”
“Mày... mày... mày mày...” Lão Bào giận tới mức không thể nhịn được nữa, giơ gậy lên định đánh Triệu Ngọc. “Khương Khoa, mày tức chết tao rồi, mày đang nói cái gì vậy hả! Tất cả đều là bịa đặt! A!!!”
“Hả? Thật vậy sao?” Lúc này, Ngưu Lộ Lộ ngồi bên cạnh bỗng nhiên xen miệng vào. “Lão Bào, không phải cơn nghiện cờ bạc của lão lại tái phát rồi đấy chứ? Tôi nghe nói năm trước lão đi Ma Cao, có phải lại thua không ít rồi không?”
“Cút ngay cái tên ẻo lả này!” Lão Bào bùng phát, mắng chửi. “Mày mới nợ tiền ấy! Đừng cho là tao không biết mày ngấm ngầm làm chuyện gì! Mày âm thầm giúp đỡ Vương Diệu Phượng, đoạt tiền hoa hồng thuộc dự án của tao, tao còn chưa tìm mày tính sổ đâu!”
“Ông! Ông ngậm máu phun người!” Ngưu Lộ Lộ bất chấp, mắng lại lão Bào. “Ông còn mặt mũi nói ai nữa à, tiền hoa hồng là của nhà mẹ tôi, vốn chính là của tôi, thế mà lão lại nhúng tay vào, lão không sợ mất mặt à!”
“Ối!” Vương Tây bỗng nhiên tiến lên khuyên giải. “Lộ Lộ à, anh bớt tranh cãi đi! Anh không nhớ chúng ta đang nói chuyện chính sự à!”
“Vương Tây, tên ngu ngốc kia!” Ai ngờ, Triệu Ngọc bỗng nhiên lại nhằm về Vương Tây mà quát. “Anh vẫn còn vui vẻ được hả! Anh có biết chuyện vụ quặng mỏ than của các anh đã bị tiết lộ ra ngoài như thế nào không? Còn không mau kiểm tra kĩ lại người của mình đi?”
“Hả?” Nghe những lời này, Vương Tây lập tức sửng sốt nhìn đám vệ sĩ đứng phía sau mình, sau đó lại dùng ánh mắt hoài nghi nhìn về phía lão Bào đang chống gậy ba toong đầu rồng.
“Trời ơi!” Lão Bào đã nổi cơn điên, lão giơ cây gậy nặng nề mà đánh về phía Triệu Ngọc, miệng gào to. “Khương Khoa! Mày đi chết đi!”
Nhưng mà lão Bào đã lớn tuổi, làm sao có thể là đối thủ của Triệu Ngọc được. Triệu Ngọc né tránh gậy của lão Bào, thuận thế túm lấy cổ lão mà ấn ngã xuống bàn bi-a!
Đám thủ hạ của lão Bào cực kỳ sợ hãi, vội vàng xông lên cứu.
Ai ngờ, đúng thời khắc mấu chốt, Triệu Ngọc bỗng nhiên cao giọng quát. “Các vị, đã đến lúc chứng kiến kỳ tích rồi! Không phải các ông vẫn muốn thấy chứng cớ sao? Hãy nhìn kĩ đi!”
Nói xong, Triệu Ngọc nhéo tai lão Bào, lấy ra một cái tai nghe màu trắng ra, nói với mọi người. “Đã thấy chưa? Lão quỷ này dám đeo máy nghe lén trong tai! Không hề kiêng nể ai cả!”
“Hả?” Thấy tai nghe trong tay Triệu Ngọc, mọi người đều hoảng hốt.
“Cái thằng chết tiệt này! Con mẹ nó!” Lão Bào sốt ruột đến mức kêu la oai oái. “Đó là máy trợ thính, là máy trợ thính! Không biết tao bị lãng tai à?”
“Hừ!” Triệu Ngọc đặt tai nghe lên mặt bàn bi-a, dùng khuỷu tay đập vỡ, sau đó chỉ vào một đống linh kiện mà nói. “Nhìn xem! Tất cả hãy xem đi? Cái gì mà máy trợ thính chứ! Cái này rõ ràng là máy nghe trộm, bằng không thì sao linh kiện có thể tinh vi đến thế?”
“Cái này...” Những gã kim chủ khác bị cảnh tượng hỗn loạn này làm cho mơ hồ, chân tay luống cuống, không ai nhìn ra được rốt cuộc Triệu Ngọc nói đúng hay sai?
“Nói thừa! Đó là máy trợ thính được nhập khẩu từ Đức!” Lão Bào đập rầm rầm xuống bàn bi-a, lại chỉ tay vào đám thủ hạ mà quát. “Bọn mày đang giúp thằng rác rưởi này đấy, sao còn chưa xông lên đi!”
“Từ từ đã...” Ai ngờ, đúng lúc then chốt, Ngũ gia bỗng nhiên ra lệnh. Nhóm thủ hạ của lão Bào đều biết lời nói của Ngũ gia lợi hại như thế nào, cho nên không dám lộn xộn.
“Hả?” Thấy Ngũ gia ngăn đám thủ hạ của mình lại, lão Bào ngay lập tức kinh hoảng, vội vàng giải thích. “Ngũ gia, ngài đừng bao giờ tin tên nhóc này bịa chuyện lừa gạt, chúng ta đã có giao tình từ thời niên thiếu mà!”
“Lão Bào à! Không phải tôi không tin ông! Chẳng qua... sự tình quan trọng, không thể qua loa được!” Ngũ gia xua tay ra hiệu. “Mau cho người thông thạo mấy thứ máy móc này đến đây kiểm tra!”
Đương nhiên Triệu Ngọc chỉ nói bừa về chuyện máy nghe trộm mà thôi, chỉ cần kiểm tra là sẽ lộ ra hết. Vì thế, Triệu Ngọc mới cố ý buông lỏng tay, thả lão Bào ra. Ai ngờ, lão Bào đang giãy giụa, không hề biết đây là bẫy, tay đúng lúc gạt linh kiện máy nghe trộm xuống đất.
“Oa! Oa oa oa!” Triệu Ngọc nhảy sang một bên, vô cùng khoa trương mà chỉ vào lão Bào. “Lão... không ngờ lão dám tiêu hủy chứng cứ... còn nói là không có gì lạ?”
Chuyện này...
Trong nháy mắt, không khí trong phòng đột nhiên đọng lại. Tất cả mọi người đều không giấu nổi vẻ kinh ngạc, ánh mắt bọn họ nhìn về phía lão Bào đều lộ rõ vẻ hoài nghi rất sâu!
Giờ phút này, ngay cả suy nghĩ muốn chết, lão Bào cũng nghĩ đến, lão vội vàng xua tay giải thích cho mọi người. “Mày... Mọi người đừng để bị hắn lừa! Bởi vì vụ cướp Bắc Tín lần đó, tôi đã chia cho hắn ít nên hắn mới mang thù với tôi! Khương Khoa!” Lão xoay lại nói với Triệu Ngọc. “Làm người thì phải có lương tâm! Tuy rằng mày là người phải liều mạng trong vụ đó, nhưng mà quy tắc của chúng ta thế nào, hẳn là mày vẫn hiểu rõ. Người nắm giữ nguồn tài nguyên là đại ca, nếu không nhờ bọn tao cung cấp tình báo thì mày cũng chỉ là tên trộm vặt, không đáng nhắc tới mà thôi!”
“Đừng mơ nói sang chuyện khác!” Triệu Ngọc bắt đầu giở hình thức “chó điên”, căn bản không chịu thua lão, lại tiếp tục cao giọng mắng. “Hiện tại, tôi đang nói về chuyện lão phản bội! Là lão bán đứng tôi, là lão cấu kết với Tào Tứ Phần, muốn cài bom nổ chết tôi! Hơn nữa, lão còn muốn bán đứng tất cả bọn tôi nữa!”
“Tao không có... không phải tao!” Lão Bào cố gắng giải thích.
“Khoan đã...” Đột nhiên, gã đàn ông mặc comple caro chợt nghĩ tới cái gì, vội vàng nhắc nhở Ngũ gia. “Ngũ gia à, không phải căn phòng này của chúng ta có thiết bị chống nghe trộm sao? Nếu lão Bào cài máy nghe trộm thì tại sao lại không bị phát hiện chứ?”
Chuyện này...
Một câu này đã nhắc nhở mọi người, Vương Tây lên tiếng đầu tiên. “Tôi thấy... hay là có hiểu lầm gì rồi?”
“Đúng đấy!” Ngưu Lộ Lộ cũng quay về chỗ ngồi, xòe Lan Hoa Chỉ ra mà nói. “Có phải có kẻ cố tình... gây chuyện để chúng ta xảy ra nội chiến?”
“Đúng thế?” Lão Bào sắp khóc đến nơi, dùng nắm đấm nện xuống mặt đất. “Các ông đã nhìn ra chưa, tất cả chuyện này rõ ràng đều tại một mình Khương Khoa gây ra mà thôi!”
Hừ!
Bỗng nhiên, ánh mắt của tất cả bọn chúng đều đổ dồn về phía Triệu Ngọc.
Chuyện này...
Triệu Ngọc nhún vai, bất đắc dĩ nhìn năm người bọn chúng, trong lòng nghĩ: Được rồi! Nếu cả kiểu chó điên cũng đã được khởi động rồi, vậy tiếp theo cũng nên bắt đầu cắn người đúng không?