Cuồng Thám

Chương 984: Chương 984





BẪY

Bốp!

Dưới ánh nhìn chằm chằm của mọi người, Triệu Ngọc đột nhiên quơ lấy một cây gậy đánh bi-a mà đập thẳng vào đầu Vương Tây!

Động tác của Triệu Ngọc rất nhanh, đám người xung quanh còn chưa kịp phản ứng thì gậy bi-a đập vào đầu Vương Tây đã bị gãy! Cho tới khi Triệu Ngọc rút một nửa cây gậy còn lại về, Vương Tây vẫn đứng đó mà trừng trừng mắt nhìn.

Giây tiếp theo, Vương Tây ôm đầu hét lên đau đớn. Triệu Ngọc lập tức vươn tay nắm lấy cổ lão Bào, vừa kéo lão về phía sau vừa dùng phần gãy sắc nhọn của cây gậy bi-a mà kề vào cổ lão.

“Ối...” Vương Tây ra sức ôm đầu, nhưng mà đầu gã không chảy máu, thậm chí cũng không quá đau như gã nghĩ.

Thì ra Triệu Ngọc dùng phần gần chóp đầu gậy để đánh gã, nếu đổi lại là phần gần tay cầm, với lực vừa rồi thì đừng nói bất tỉnh nhân sự, thậm chí chết người cũng có thể.

“Khương Khoa! Mày... mày điên rồi à? Mày định làm cái gì?”

Thấy Triệu Ngọc uy hiếp lão Bào, mấy gã kim chủ còn lại đều sợ hãi, liên tục chất vấn.

“Hừ!” Triệu Ngọc giả vờ như bị ép đến bước đường cùng mà hét lớn. “Một đám khốn nạn vô tình vô nghĩa! Coi như tao nhìn thấu bọn mày rồi! Khương Khoa này vẫn luôn liều mạng ở phía trước nhưng kết quả thì sao? Ngay cả một cái chỗ ngồi cũng không có! Được! Được! Hôm nay... hôm nay tao với các người sẽ đồng quy vu tận!”

Nói xong, Triệu Ngọc giơ gậy bi-a gãy trong tay định đâm vào cổ lão Bào.

“Á!” Lão Bào sợ hãi tê cứng cả người, vội vã giữ cánh tay Triệu Ngọc mà năn nỉ nói. “Khương Khoa! Mày đừng có làm xằng bậy! Người một nhà cả, đừng có nói như vậy, bọn tao cũng biết mày không dễ dàng gì, nhưng mà mày thử tự hỏi lương tâm mình xem, những thứ mày kiếm được còn chưa đủ nhiều sao?”

“Nói láo!” Triệu Ngọc lại giận dữ quát lên. “Không phải vừa rồi lão nói với tôi cái gì mà người nắm giữ tài nguyên là đại ca à? Không phải lão nói tôi chỉ là một tên trộm vặt không đáng nhắc tới sao? Được, hôm nay tôi sẽ để lão chết cùng!”

Triệu Ngọc dùng sức ép xuống, trên cổ lão Bào lập tức chảy ra máu.

“Khương Khoa! Khương Khoa!” Nhìn thấy máu chảy ra, Ngũ gia cuối cùng không kiềm chế được nữa, vội vàng đứng dậy khuyên can. “Mày hãy nghe tao nói, nếu bọn tao không nhớ tới tình nghĩa bao năm qua thì sao hôm nay còn sắp xếp cuộc gặp mặt này chứ?”

“Đừng có giả nhân giả nghĩa nữa!” Triệu Ngọc trừng mắt nói. “Tôi và các anh em của mình ngày nào cũng liều mạng ở nơi đầu sóng ngọn gió, điên cuồng cướp giật! Nhưng mà đổi lại thì bọn tôi được cái gì? Các người chia ít ỏi, áp bức bọn tôi, tôi cũng nhịn! Nhưng... hiện tại tôi xảy ra chuyện, các người lại còn muốn tôi cho các người một lời giải thích? Nghe có quá đáng hay không? Tôi hỏi các người, những người anh em đã chết của tôi thì tính thế nào? Tôi phải tìm ai để đòi lời giải thích đây hả?”

“Khương Khoa! Mày nói vậy là có ý gì?” Ngưu Lộ Lộ lên tiếng: “Từ trước đến nay đều đã công bố giá rõ ràng, vụ cướp kho bạc ở Phong Sơn lần đó, tao đâu chia ít cho mày chứ, hơn nữa nể tình mày đã giúp tao giết Tam Khải, tao còn chia cho mày nhiều hơn một phần đấy!”

“Đúng đấy!” Vương Tây ôm đầu phụ họa. “Vụ mỏ quặng lần đó, tuy rằng mày làm quá đáng như vậy, nhưng tao vẫn đưa không ít tiền cho mày! Mày nói thì cũng phải có lương tâm một chút chứ!”

“Tao tao tao...” Lão Bào cảm thấy được sự đau đớn ở cổ, vội vàng xin khoan dung. “Khương Khoa! Không phải mày chê tiền ít sao? Cùng lắm thì tao cho mày thêm một phần nữa là được, sự tình còn chưa tới mức không thể vãn hồi được, mày không nên làm xằng bậy!”

“Ai nói thế?” Triệu Ngọc trừng mắt quát đối phương. “Lần cướp thuyền vàng ở sông Phong Long kia, mấy người cũng đều kiếm được không ít! Lại còn muốn gạt tao, tưởng tao không biết gì sao?”

“Cái gì? Sông Phong Long...” Gã kim chủ mặc comple caro nhăn mặt nhíu mày. “Khương Khoa, mày có bị mất trí hay không? Chuyện phân chia vụ sông Phong Long là mày đưa cho tao và Ngũ gia! Bọn tao còn không nghi ngờ gì mày, sao mày lại nghi ngờ ngược lại bọn tao?”

“Ừm...” Triệu Ngọc vội nói sang chuyện khác. “Vậy... vậy Diệu Danh thì sao? Mấy người tự hỏi lương tâm mình xem, thất bại ở Diệu Danh sao có thể chỉ trách một mình tôi? Nếu không phải có bất ngờ xảy ra, sao tôi có thể bị cảnh sát bắt lại? Mấy người cảm thấy nước rửa chân này không dễ uống, vậy còn tôi thì sao? Cơm trong nhà tù dễ ăn hả? Hiện giờ tôi...” Nói xong, giọng Triệu Ngọc đột nhiên trở nên nghẹn ngào, nức nở “Tôi... tôi đã cùng đường rồi! Hu hu hu...”

“Chuyện này... Ài!” Ngũ gia nặng nề thở dài, lão đã sớm bị những lời nói của Triệu Ngọc làm cho choáng váng, khó hiểu.

Thực ra, nói đến đây, ngay cả bản thân Triệu Ngọc cũng bị choáng váng, khó hiểu. Sở dĩ hắn vừa nói lung tung chuyện này chuyện kia đơn giản chỉ là muốn moi thông tin từ bọn chúng mà thôi! Những vụ vừa rồi, hắn đều đọc ở trên tư liệu của Khương Khoa, hắn không biết tình hình cụ thể như thế nào, chỉ có thể nói bừa lừa gạt bọn chúng!

Nhưng nói bừa lừa gạt vẫn rất có hiệu quả, quả thực có rất nhiều chuyện, hắn đã hiểu được nội tình ra sao.

Thì ra từ rất lâu trước đây, Triệu Ngọc đã nhận được một loại máy tên là máy ghi âm tàng hình, hắn vẫn cảm thấy loại máy này không cần thiết lắm, không ngờ hiện tại lại có tác dụng lớn đến vậy. Tất cả những gì đối phương vừa nói đều đã bị hắn ghi âm lại.

“Khương Khoa! Mày hãy nghe tao nói đã...” Thấy Triệu Ngọc khóc lớn, có vẻ như Ngũ gia đã nhìn thấy được cơ hội, vội giơ tay ra hiệu Triệu Ngọc bình tĩnh rồi khuyên nhủ. “Trước hết, mày đừng kích động, mày nghĩ lại xem, nếu bọn tao thực sự muốn giết người diệt khẩu thì tại sao bọn tao còn đồng ý gặp mày chứ?”

“Thực ra... lần này bọn tao quyết định gặp mày chỉ là muốn vạch ra cho mày một con đường thôi!” Ngũ gia chân thành nói. “Vừa rồi, lúc mày còn chưa tới, bọn tao vẫn đang nói về chuyện này! Biết mày thiệt hại rất nhiều anh em, bọn tao đã thương lượng bỏ tiền ra để trợ cấp cho mày! Hơn nữa, vụ cướp thuốc lá lần này, bọn tao cũng sẽ cố gắng hết sức lo chu toàn mọi chuyện, tranh thủ tìm kiếm cơ hội khác để hoàn thành là được!”

“Đúng đấy đúng đấy!” Gã kim chủ mặc comple caro gật đầu phụ họa. “Bọn tao còn quyết định tìm cơ hội cho mày xuất ngoại, để mày và các anh em của mày ra nước ngoài tạm thời lánh đi một thời gian! Vừa rồi bọn tao tức giận như vậy chẳng qua là bởi vì mày đến muộn mà thôi!”

“...” Triệu Ngọc yên lặng cúi đầu, ra vẻ đang bị đối phương lay động.

“Tiểu Khương à!” Vừa thấy có cơ hội, lão Bào vội hết sức khuyên nhủ. “Cậu mau buông tay ra đi! Cậu vẫn chưa thấy rõ à? Bọn tôi muốn cậu cho một lời giải thích chẳng qua chỉ là vì mặt mũi thể diện mà thôi, chẳng lẽ... bọn tôi thật sự muốn để cậu đi phụ trách sao? Ai cũng biết những năm qua, cậu đã vì bọn tôi mà làm biết bao chuyện! Sao bọn tôi có thể để cậu gánh họa thay bọn tôi được chứ?”

“Đúng đấy đúng đấy...”

Cả đám người đều gật đầu, tay Triệu Ngọc bất giác thả lỏng một chút.

“Khương Khoa à!” Ngũ gia lại nói. “Mày là người thông minh, nghe tao đi, tạm thời lánh đi đã. Tao cam đoan chưa đến một năm rưỡi, mày có thể quay lại hợp tác với bọn tao! Yên tâm, danh hiệu vua trộm cướp vĩnh viễn chỉ có một cái tên Khương Khoa mà thôi!”

“Hu...”

Cuối cùng, Triệu Ngọc cũng chịu nghe lời khuyên nhủ, buông lỏng tay ra, lão Bào chui ra xa nhanh như cá chạch vậy...

“Vậy... Ngũ gia, bây giờ ông nói cho tôi biết...” Triệu Ngọc giả vờ tin, hỏi rõ. “Ông dự định để tôi xuất ngoại, chốn chạy như thế nào?”

Ai ngờ, sau khi Triệu Ngọc hỏi xong, bầu không khí xung quanh lại vô cùng im lặng, không một ai lên tiếng trả lời.



“Chuyện này...”

Triệu Ngọc nhíu mày, dường như cảm giác được có gì đó không ổn...

Nhưng hắn lại thấy Ngũ gia mặc trang phục đời Đường kia bình tĩnh ngồi xuống sô pha, vẻ mặt lạnh như băng.

“Ai ôi... ai ôi... phù...” Lão Bào lại nắm lấy gậy ba toong, hổn hển quay lại chỗ ngồi của mình. Tuy rằng sắc mặt vẫn trắng bệch nhưng trong mắt lại bừng bừng sát khí!

Bởi vì đã có bài học ban nãy nên giờ phút này, tất cả vệ sĩ của đám kim chủ này đều đứng chắn trước mặt bọn họ, không để cho Triệu Ngọc có bất cứ cơ hội nào ra tay.

“Ngũ gia...” Triệu Ngọc nhướng mày hỏi. “Ông... có ý gì?”

Lúc hỏi xong, Ngũ gia vẫn không nói gì, chỉ búng tay ra hiệu.

Cạch cạch...

Sau đó là tiếng mở cửa, đoàn người Tam Long, Đồng Khởi, Đại Hùng Trương, thậm chí cả A Siêu buộc tóc đuôi ngựa đều bị áp giải vào phòng, tệ hơn nữa chính là mấy người này mặt mũi bầm dập, trên mặt dính máu, rõ ràng là bị ăn đòn không ít...

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.