Thật không ngờ đi một đoạn đường dài như vậy, Triệu Ngọc cảm thấy mình đã sắp đến gần đích rồi!
Nói thật tuy trước đây Triệu Ngọc cũng là người lăn lộn trong giới giang hồ, nhưng lăn lộn trong giang hồ và làm trộm vốn dĩ không giống nhau. Từ sau khi hắn thay đổi thành gương mặt của Khương Khoa thì giống như đèn kéo quân quen được một đám người lạ, vừa có đám tay sai của Khương Khoa lại có cả một số kim chủ giàu có ngất trời.
Do Triệu Ngọc vốn không hiểu gì về Khương Khoa, nên cảm thấy cực kỳ vất vả khi đối phó. Nhất là sau khi hắn phát hiện năm vị kim chủ kia không phải người thần bí, thậm chí còn có chút hối hận khi đã thực hiện kế hoạch thay đổi gương mặt này.
Tất cả sự mạo hiểm của hắn đều được xây dựng trên cơ sở tìm kiếm người thần bí, sau khi không tìm được người thần bí, thì khó tránh khỏi thất vọng.
Nhưng mà bây giờ hoàn toàn không như vậy nữa, tâm trạng của Triệu Ngọc bỗng nhiên có sự biến chuyển cực lớn 720 độ, đôi mắt hăng hái phát sáng, giống y như mắt lửa ngươi vàng của Tôn Ngộ Không.
Thật không ngờ ngay vào lúc hắn sắp hồi phục thân phận, từ bỏ kế hoạch thay đổi gương mặt, thì manh mối về người thần bí lại bất ngờ xuất hiện! Thật là ứng với câu châm ngôn, đi mòn giày sắt tìm không thấy, trong lúc vô ý lại tìm ra!
Rất rõ ràng, nơi tên râu dê Chu Thuận Phong muốn đưa mình đi chính là hang ổ của người thần bí; người muốn dẫn mình đến gặp mặt chính là bản thân người thần bí!
Cho nên... chuyện tiếp theo, chỉ cần nhẫn nại chờ đợi, đáp án sẽ tự nhiên được phơi bày!
“Anh Khương, xin anh đừng hỏi nữa...” Chu Thuận Phong để súng xuống, tỏ lòng thành ý nói: “Anh có câu hỏi gì thì cứ hỏi trực tiếp ông chủ của tôi đi! Kiểu làm tay sai như chúng tôi, không thể nói năng lung tung, phải không?”
Chu Thuận Phong...
Tuy Triệu Ngọc không còn điện thoại bên mình nữa, nhưng trong não dù sao vẫn còn không ít trình duyệt tàng hình, hắn lập tức nhập vào chữ Chu Thuận Phong, rất nhanh thông tin của người này đã được tìm ra.
Trên tư liệu có viết Chu Thuận Phong là người Cáp Long Giang, thân phận hiện tại là nhân viên kinh doanh của một công ty dược, từng làm lính, năm nay 33 tuổi, không có tiền án.
Chuyện này…
Lúc Triệu Ngọc nhìn thấy chữ Cáp Long Giang, trong đầu hiện lên bóng hình mờ ảo. Chậc chậc… Tào Tứ Phần cũng là người Cáp Long Giang, vậy… Chu Thuận Phong này có phải là người của Tào Tứ Phần không?
Nếu là người của Tào Tứ Phần, hình như… không được tốt lắm?
Đầu tiên, Tào Tứ Phần không thể nào là người thần bí; Sau đó, Tào Tứ Phần và Khương Khoa có mối thù không đội trời chung. Đợi lát nữa gặp mặt thế nào cũng lành ít dữ nhiều!
Triệu Ngọc từng gặp qua rất nhiều ân oán giang hồ, các đại ca vì để giải quyết mối hận trong lòng, có lúc sẽ sử dụng hình phạt riêng. Cho nên, bây giờ Chu Thuận Phong không giết Khương Khoa không có nghĩa là bọn họ thật sự không có ý xấu!
Nhưng mà...
Triệu Ngọc cân nhắc một hồi cảm thấy lát nữa bất luận là đi vào đầm rồng hay hang cọp, mình cũng cần phải xông vào. Nếu là người thần bí thì quá tốt, trong phút chốc có thể phá án! Nếu thật sự là Tào Tứ Phần, vậy sau khi bắt được Tào Tứ Phần thì có thể biết được tin tức về người thần bí từ hắn ta!
Dù sao... mình có nhiều công cụ lợi hại trên người như vậy cần gì phải sợ bọn họ?
Giờ phút này chỉ có một điều khiến cho Triệu Ngọc không yên tâm, đó chính là chuyện của Khương Khoa thật. Hiện tại hắn không có cách nào liên lạc được với Mã Lão Đán, không biết mình đột nhiên mất tích như vậy, Mã Lão Đán sẽ lựa chọn thế nào? Nếu như để Khương Khoa ở lại công viên, bị cảnh sát bắt đi thì sau này không có cơ hội gặp mặt nữa! Nhưng mà, nếu như Mã Lão Đán lanh trí, không thấy Triệu Ngọc đến liền đưa Khương Khoa đi... Có phải là... cũng không ổn lắm?
“Anh Khương, không hổ danh là vua trộm, ha ha ha...” Lúc này, tên râu dê ngoài miệng nói là không để Triệu Ngọc hỏi lung tung nữa, nhưng bản thân lại không ngừng muốn làm thân với Khương Khoa, sau đó, gã lại cười ha ha giơ ngón cái lên khen ngợi: “Mới nãy trong câu lạc bộ đêm, có nhiều bảo vệ biết đánh như vậy, nhiều cảnh sát chìm như vậy, nhiều người như vậy, mà vẫn không có ai có thể ngăn cản anh, anh thật là quá tài giỏi! Nếu đổi lại là tôi, e rằng sớm đã bị đánh đến mức không thể tự chăm sóc cho mình rồi!”
“Ồ…” Triệu Ngọc nhếch mày, lúc này mới nhớ ra một chuyện, đúng rồi? Mình mới vừa từ câu lạc bộ đêm chạy ra, tên tóc đuôi ngựa này làm sao chặn mình ở công viên được chứ? Không lẽ… bọn họ vẫn luôn theo dõi mình sao?
“Sao anh biết?” Triệu Ngọc tò mò hỏi một câu.
“Tất nhiên là biết rồi...” Chu Thuận Phong đắc ý nói: “Chúng tôi nhận được tin tối nay anh đến gặp kim chủ, cho nên đã hack vào hệ thống giám sát của câu lạc bộ đêm từ trước, xem được rất rõ ràng, ha ha ha!” Đang nói, Chu Thuận Phong vung tay nắm đấm nói: “Mọi người đều nói Khương Khoa là người rất thông minh, nhưng không ngờ anh lại đánh giỏi như thế! Cú đấm nào cũng đấm thẳng vào người, còn có cú đá xoay không ai địch nổi, quả thực rất lợi hại!
“À, đúng rồi, rõ ràng tôi đã nhìn thấy có mấy chục người chặn anh ở phía hành lang, nhưng anh… rốt cuộc anh đã chạy thoát bằng cách nào vậy!?”
Ồ...
Hóa ra là vậy, Triệu Ngọc lúc này mới hiểu ra hóa ra bọn họ vẫn luôn giám sát mình để đuổi theo. Nhưng mà… làm sao bọn họ biết được Khương Khoa hẹn gặp mặt kim chủ? Là bên kim chủ tiết lộ thông tin, hay là do anh em của Khương Khoa?
Có thể thấy người thần bí và những người này hoàn toàn không phải là không có chút mối liên hệ nào…
“Khương lão đại, anh mau nói cho tôi biết…” Chu Thuận Phong không thể chờ được nóng vội hỏi: “Trong đường hầm dưới cầu thang rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Anh đi xuống từ lầu tám, sau đó chạy ra từ lầu năm, hơn nữa… lúc chạy ra, khắp người đều là màu trắng, có phải là… anh dùng bình chữa cháy không?”
Đối mặt với câu hỏi của Chu Thuận Phong, Triệu Ngọc dở khóc dở cười, cảm thấy tên râu dê này có chút nực cười.
Được!
Sự ngang bướng của Triệu Ngọc đã nổi lên, nếu anh tò mò như vậy thì tôi càng không nói.
“Tiểu Chu...” Triệu Ngọc không xa lạ nói: “Trong số những kim chủ mà Khương Khoa… ừ tôi gặp mặt, có phải là có người quen biết với ông chủ của các anh không?”
“Chuyện này…” Tên râu dê không ngờ Triệu Ngọc đột nhiên hỏi như vậy, vội cười và hỏi ngược lại: “Siêu ngầu nhất chính là trận anh ở trong phòng tắm nữ, tôi không thể hình dung nổi anh đi từ trong đó ra như thế nào! Nhưng không ngờ, anh không những né đi mà còn biến mất! Tôi tìm trên máy giám sát rất lâu mới lại tìm được anh!”
“Thật không hổ là lão Khương, lúc ở trong phòng tắm nữ chắc là anh thoát ra ngoài từ lối thông gió nhỉ? Hướng đi của anh cực kỳ thông minh, nhất định là đã nghiên cứu bố cục của tòa nhà từ trước rồi?”
“Hừ! Theo tôi thấy…” Triệu Ngọc nghe thấy có chỗ không đúng, liền trả đũa lại: “Nhất định là do các anh gọi cảnh sát đến đúng không? Tôi không hiểu tại sao phải hại chúng tôi, nếu như tôi bị cảnh sát bắt rồi thì có ích lợi gì cho các anh?”
“Hả? Chuyện này là sao?” Tên râu dê vội vàng giải thích: “Anh đừng có ném đá giấu tay, không phải anh báo cảnh sát sao? Nếu không thì tại sao anh lại hiểu rõ tòa nhà đến thế?
“Còn nữa, lúc tôi nhìn thấy anh từ lầu tám là anh đánh một mạch ra mà! Có phải là nhóm kim chủ phát hiện anh đã báo cảnh sát… Ừm… Không đúng… không đúng…” Nói đến đây, gã nhanh chóng lắc đầu nói: “Anh là tội phạm vượt ngục, cho dù có báo cảnh sát cũng không thể báo luôn có mình trong đó! Xem ra… trong nhóm các anh nhất định là có nội gián rồi!”
“Nội gián chính là anh đó!” Triệu Ngọc tạo áp lực nói: “Các anh báo cảnh sát thì có thể hủy hoại cả mạng lưới quan hệ của Khương Khoa… à không… của tôi! Như vậy chỉ cần tôi sụp đổ thì các anh là người lợi hại nhất rồi, tôi nghĩ... ông chủ các anh gọi tôi đến là muốn bàn chuyện hợp tác với tôi?”
“Không không không...” Chu Thuận Phong vội vàng giải thích: “Bàn chuyện hợp tác là đúng, nhưng chính vì bàn chuyện hợp tác, cho nên chúng tôi mới càng không thể báo cảnh sát! Lỡ như anh bị cảnh sát bắt thì chúng tôi không thể giúp anh vượt ngục lần nữa đúng không? Ừm… Ôi cha đệch…”
Nói đến đây, Chu Thuận Phong mới phát hiện mình đã lỡ miệng nói ra sự thật.
Ồ...
Triệu Ngọc vui mừng gật đầu, xem ra người giúp vượt ngục đúng là những người này. Nếu Chu Thuận Phong đã bị mình dụ nói ra sự thật rồi thì đương nhiên là hắn muốn tiếp tục dụ dỗ: “Tiểu Chu, xem ra chiếc xe bảo trì Thiên Võng đã được cải trang là do hai người lái đến Diệu Danh phải không?”
Ai ngờ, Triệu Ngọc vừa nói xong thì thằng nhóc đầu đinh lái xe phía trước đột nhiên giật mình, khiến cho chiếc xe bị rung lắc mạnh.
Ồ... Xem ra là tên nhóc này làm rồi!
“Lão Khương thật đúng là lão Khương!” Chu Thuận Phong tức giận tự tát vào miệng mình một cái, đưa tay với lấy cái túi màu đen nói: “Khương lão đại, anh quá thông minh, anh em thừa nhận không chơi lại anh! Anh mau đeo cái này lên đi, sau đó ngậm miệng lại, đừng nói thêm câu nào nữa, được chứ!?”
“Nói như vậy...” Triệu Ngọc lại chăm chăm chỉ vào gã nói: “Là anh hoán đổi điện thoại của người cai ngục đó sao?”
“Im miệng, im miệng! Đừng nói nữa!” Chu Thuận Phong như phát điên hét lên: “Nếu như anh còn nói nữa, tôi chỉ có thể bịt miệng anh lại…”