Chu Thuận Phong lấy chiếc mặt nạ màu đen ra đội lên mặt Triệu Ngọc, mặt nạ này có đi kèm bịt mắt, nên sau khi Triệu Ngọc đội lên thì không nhìn thấy gì cả.
Triệu Ngọc biết chắc chắn đây là đối phương không muốn để mình nhìn thấy rõ tuyến đường, biết được vị trí cụ thể của sào huyệt người thần bí.
Từ đó Triệu Ngọc phán đoán ra chặng đường lần này của bọn họ chắc không quá dài. Nếu không thì Chu Thuận Phong đã không đeo mặt nạ cho hắn nhanh như vậy. Cho nên sào huyệt của người thần bí chắc chắn ở gần Tấn Biên mới đúng.
Thật ra việc đeo mặt nạ lên lại là điều Triệu Ngọc cầu được ước thấy. Bởi vì trải qua khoảng thời gian dài biến đổi gương mặt như vậy, thiết bị cải trang tàng hình của hắn đã sắp cạn kiệt rồi, trước đó hắn còn đang lo lắng nếu như thiết bị cải trang không duy trì được đến lúc gặp mặt người thần bí, vậy thì làm hỏng chuyện mất.
Bây giờ dù sao cũng đeo mặt nạ lên rồi thì hắn có thể nhân cơ hội này để hồi phục lại gương mặt của mình, tiết kiệm công cụ.
Ngoài ra còn một điểm nữa là máy đổi giọng tàng hình của Triệu Ngọc vốn không nhiều, cho đến bây giờ chỉ còn lại một hai cái mà thôi. Tuy giọng của hắn và Khương Khoa khá giống nhau, nhưng hắn vẫn muốn lúc gặp được người thần bí, hắn có thể sử dụng máy đổi giọng để đối phương không nghi ngờ.
Cho nên sau khi đeo mặt nạ lên hắn cũng nhân cơ hội này ngậm miệng lại, không nói chuyện nữa.
Dĩ nhiên, nếu trong tình trạng tối thui không nhìn thấy gì cả, Triệu Ngọc sẽ không cảm thấy an tâm. Cho nên hắn vẫn mở máy chiếu X quang tàng hình ra, thường xuyên chú ý đến động tĩnh trong xe đề phòng tên râu dê lén hại hắn.
Nhưng mà, tên râu dê Chu Thuận Phong này lại không hề nhúc nhích, chỉ ngồi đối diện với Triệu Ngọc quan sát hắn y như trông chừng tội phạm.
Tên đầu đinh lái xe hình như là bị câm, từ đầu đến cuối cũng không nói một câu nào. Cậu ta lái chiếc Buick GL8 không chạy vào đường cao tốc mà đi theo đường quốc lộ chạy về hướng Bắc.
Ồ à…
Sau khi thấy chiếc xe di chuyển ổn định, Triệu Ngọc bắt đầu ngáp, sau đó nằm dài trên hàng ghế xe giống như muốn chuẩn bị đánh một giấc.
“Đúng, làm vậy đúng rồi…” Chu Thuận Phong cũng ngáp dài, hài lòng nói với hắn: “Đêm dài đằng đẵng, anh Khương nên ngủ một giấc thật ngon đi! Ngủ dậy thì cũng gần đến rồi...”
Triệu Ngọc làm gì có tâm trạng đi ngủ?
Từ sau khi biết mình sắp gặp mặt với người thần bí, hắn khó mà có thể kìm nén được sự phấn khích trong lòng.
Người thần bí…
Người thần bí…
Lần này, cuối cùng có thể nhìn thấy bộ mặt thật của ông rồi! Tôi thật sự muốn xem rốt cuộc ông là thần thánh phương nào? Cũng càng muốn xem thử sau khi ông nhìn thấy Khương Khoa đột nhiên biến thành Triệu Ngọc sẽ có cảm nghĩ gì?
Đương nhiên, ngoài sự phấn khích ra, Triệu Ngọc cũng đã nghiêm túc suy nghĩ vài vấn đề.
Đầu tiên, hắn vẫn không hiểu rõ tại sao người thần bí lại phải sai Chu Thuận Phong đến bắt Khương Khoa? Là vì người thần bí thực sự muốn hợp tác với Khương Khoa hay là còn có nguyên nhân khác?
Cho đến hôm nay, hắn càng ngày càng không đoán ra được rốt cuộc người thần bí có thái độ gì với Khương Khoa? Từ vụ nổ ở siêu thị hải sản cho thấy người thần bí lợi dụng Tào Tứ Phần để đối phó với Khương Khoa, rõ ràng là muốn lấy mạng hắn ta!
Nhưng mà nếu như thật sự muốn lấy mạng của Khương Khoa, vậy thì mới nãy tại sao Chu Thuận Phong không nổ súng luôn? Tại sao ông ta còn muốn gặp mặt Khương Khoa?
Chuyện này... có phải là có sự mâu thuẫn không?
Tiếp theo, đối với cuộc bắt cóc lần này của Chu Thuận Phong, Triệu Ngọc cũng cảm thấy rất kỳ lạ. Phải biết rằng lúc đó hắn đã bị tay sai của đám kim chủ, còn có cảnh sát chìm bao vây, người thần bí sao có thể biết hắn vẫn chưa trốn ra khỏi tòa nhà?
Nếu như “Khương Khoa” thực sự bị cảnh sát bắt, vậy thì tiếp sau đó người thần bí sẽ lại làm gì? Sẽ bỏ cuộc hay là dám đi cướp tù, cướp người từ tay cảnh sát lần hai?
Chắc là… không to gan đến thế đâu nhỉ?
Cho nên… Triệu Ngọc đã nghiêm túc suy nghĩ, đột nhiên phát hiện ý định ban đầu của người thần bí chắc không phải muốn bắt cóc Khương Khoa. Sau khi ông ta nhận được tin, có lẽ chỉ là muốn sai Chu Thuận Phong đến dò hỏi thông tin, xem thử rốt cuộc Khương Khoa đang làm cái gì?
Kết quả sau khi ông ta phát hiện Khương Khoa đã chạy ra từ tòa nhà, nên mới mạo hiểm bắt cóc hắn ta.
Chậc chậc… Thực sự là không thể nào đoán được người thần bí này… rốt cuộc là muốn làm gì?
Cuối cùng, Triệu Ngọc kiểm tra lại lần nữa các công cụ mà mình đang có, hắn một mình đi gặp người thần bí dĩ nhiên là nên chuẩn bị trước một số thứ. Lỡ như đối phương người đông thế mạnh, vậy thì mình cũng cần phải nghĩ cách tìm người chi viện mới được.
Đương nhiên, còn chuyện của Mã Lão Đán thì giải quyết thế nào? Không biết bây giờ Khương Khoa thật kia thế nào rồi, nếu như hắn ta bị cảnh sát bắt thì có làm ảnh hưởng đến cuộc gặp mặt sắp tới của mình không?
Cũng may, lúc Triệu Ngọc phân công nhiệm vụ cho Lý Lạc Vân đã dặn dò anh ta, hành động lần này phải giữ bí mật cao! Cho nên cho dù cảnh sát địa phương có bắt được Khương Khoa thì chắc là cũng sẽ xử lý bí mật…
Nghĩ mãi nghĩ mãi, thời gian cũng đã dần trôi về đêm, xe cộ trên đường bắt đầu thưa thớt, tốc độ của xe Buick cũng dần dần tăng nhanh...
Thời gian duy trì của máy chiếu X quang rất ngắn, Triệu Ngọc không thể lúc nào cũng mở. Nhưng mà trong đầu hắn có máy thăm dò tàng hình, máy thăm dò này có thể nhìn thấy rõ ràng khẩu súng của Chu Thuận Phong. Nếu như Chu Thuận Phong muốn thực hiện hành động kỳ lạ gì, Triệu Ngọc vẫn có thể phát giác ra được.
Mặt khác, ngoài máy chiếu X quang, Triệu Ngọc còn có một công cụ khác cũng có thể giúp bản thân nhận biết vị trí, đó chính là máy định vị tàng hình chưa từng được sử dụng qua! Sau khi sử dụng máy định vị này, có thể cho ra thông tin định vị chính xác, Triệu Ngọc đã có hơn ba mươi chiếc thông qua việc tích lũy trước đây, nếu không dùng thì sẽ rất uổng.
Kết quả, sau khi hắn định vị lần đầu tiên, phát hiện mình đã đi vào trong khu vực thành phố Lạc Bình. Lạc Bình chính là một thành phố cấp huyện, nằm ở hướng Tây Bắc của thành phố Tấn Biên.
Ban đầu, một trong các vụ án thi thể nữ không đầu đã xảy ra ở đây. Tuy Triệu Ngọc đã từng đến Tấn Biên đề điều tra vụ án này, nhưng vốn không ghé qua Lạc Bình.
Dĩ nhiên, ngoài những điều này ra thì thành phố Lạc Bình còn có một ý nghĩa rất quan trọng, đó chính là quê hương của Khương Khoa!
Khương Khoa là người Lạc Bình, ở quê nhà có không ít họ hàng. Nhưng xét theo thân phận của Khương Khoa, đương nhiên hắn sẽ không thể qua lại với đám họ hàng này được.
Trong đầu Triệu Ngọc đang nghĩ đến chuyện nếu như người thần bí thật sự ở Lạc Bình, vậy thì... phải chăng ông ta là bạn cũ của Khương Khoa? Bạn chơi chung từ nhỏ? Hoặc là… bạn học!?
Nhưng mà Triệu Ngọc đã nghĩ sai rồi, xe Buick vốn dĩ không dừng ở Lạc Bình, mà là đi vòng qua thành phố tiếp tục chạy về hướng Tây Bắc!
Triệu Ngọc biết rõ nếu đi thêm về hướng Bắc từ thành phố Lạc Bình, sẽ ra khỏi phạm vi quản lý của tỉnh Tấn An, tiến vào trong khu vực Mông Hương. Ồ...
Vừa nghĩ đến Mông Hương, Triệu Ngọc lại nghĩ ngay đến ba chữ “huyện Cao Lan”!
Không phải chứ?
Huyện Cao Lan là huyện ở điểm tận cùng phía Nam của tỉnh Mông Hương, chỉ cách thành phố Lạc Bình một vùng sa mạc nhỏ, khoảng cách đường thẳng không quá 120 cây số.
Phải biết rằng, vụ án giết người trong hợp tác xã nông nghiệp đã xảy ra trong thị trấn Tự Lưu của huyện Cao Lan. Không lẽ... nơi mà người thần bí hẹn gặp mình thật sự là huyện Cao Lan sao?