Trận lửa lớn trong trại bò vẫn còn đang tiếp tục cháy hừng hực, tiếng nổ cũng vang lên liên hồi dường như không có hồi kết. Ngẩng đầu lên chỉ thấy ánh lửa che trời, khói cuồn cuộn phủ hết cả bầu trời...
Lúc này, xe cứu hỏa là thứ chạy đến hiện trường đầu tiên, các nhân viên cứu hỏa vừa sắp xếp kế hoạch dập lửa, vừa sơ tán người dân, di tản người dân đang đứng xem đến khu vực an toàn.
Mặc dù đã là đêm hôm khuya khoắt, nhưng ngọn lửa cháy mãnh liệt như vậy đã làm cho cư dân gần đó thức tỉnh chạy tới xem. Lúc này, ngay cả khu vực gọi là an toàn cũng biến thành cảnh tượng biển người núi bò, đàn bò sữa được cứu ra khỏi trại bò không có chỗ để đi nên cũng đứng chen chúc trong đám người, chúng chạy tới chạy lui gào rống trong đám người đó...
“Đúng là kỳ lạ!” Lúc này, một tên nhóc mặc áo khoác quân y màu xanh lục, vừa dùng điện thoại quay video về ngọn lửa, vừa tán gẫu với người bên cạnh: “Anh nói xem, có phải nhà bọn họ mới nhập về thức ăn gia súc không, sao lại có thể cháy ghê gớm đến như vậy?”
“Thức ăn gia súc hả... Thức ăn cho gia súc có thể cháy nổ sao?” Một tên nhóc khác cũng đang cầm điện thoại di động quay video khoa tay múa chân nói: “Tôi nhớ nhà của thằng câm có rất nhiều xe ô tô, chắc là do xe ô tô?”
“Đúng rồi...” Người mặc áo khoác quân y vội vàng hỏi: “Thằng câm đâu? Có ra chưa?”
“Không thấy... Không nghe nói gì hết!” Một người khác trả lời: “Tôi chỉ thấy gia súc thôi, ngoài ra không thấy một ai cả! Nhưng mà lúc tôi tới cũng đã muộn rồi...”
“Ai ui, cậu nói năm hết tết đến rồi, tuyệt đối đừng gây ra án mạng gì nha!” Người mặc áo khoác quân y lo lắng nói: “Thằng câm đó cũng không tệ, còn từng đánh nhau với mấy tên du côn giúp chị tôi nữa...”
Hai người đang đứng nói chuyện thì một con bò sữa đi qua trước mặt bọn họ. Ai ngờ không biết con bò sữa này đã chịu sự kích thích gì, cơ thể nó bỗng nhiên vểnh sang ngang, làm cho hai người này té nhào xuống đất...
“Ui ui ui...”
Hai người lăn lộn một hồi mới lảo đảo đứng dậy, người mặc áo khoác quân y liền mắng con bò sữa: “Bà mẹ, mày muốn chết hay gì? Bệnh bò điên hả? Đệch!”
Đương nhiên, dù cho người mặc áo khoác quân y kia trách mắng thế nào thì con bò sữa đó cũng không có phản ứng gì, vẫn nhàn nhã tản bộ trong đám người, phảng phất như lúc nãy chưa có chuyện gì xảy ra.
“Được rồi được rồi...” Một người khác ngồi dậy khuyên nhủ: “Cậu so đo với một con gia súc làm gì? Đám bò sữa này cũng đáng thương lắm rồi, nếu như không phải kịp thời cứu giúp, bây giờ chắc tụi nó đã biến thành thịt bò khô luôn rồi! Được rồi được rồi...”
“Cũng phải...” Người mặc áo khoác quân y kia gật đầu đồng ý, sau đó đưa tay sờ vào túi, vừa sờ xong thì hốt hoảng la lên: “Ủa? Điện... Điện thoại di động của tôi đâu rồi?”
“Hả? Thật đúng là, điện… điện thoại di động của tôi cũng...” Hai người đứng nhìn nhau, chợt nhớ ra lúc nãy mới té sấp mặt: “Đúng rồi, chắc là do lúc nãy bị té, mau tìm xem...”
“Ui chao, đó là con Mate hãng Huawei tôi mới mua đó! Cầu trời đừng có hư nha...” Người mặc áo khoác quân y vừa nói vừa cúi đầu đi tìm. Nhưng mà xung quanh đó không phải người thì là bò sữa, vốn dĩ không thấy được gì cả.
“Sao tôi tìm hoài cũng không thấy nhỉ?” Một người khác lo lắng nói: “Đó là con note của hãng Xiaomi của tôi đó, đệch... Cậu mau xem thử đi bên kia có khe nước, chắc không phải đã rớt xuống đó chứ...”
Ngay lúc hai anh em đang chạy khắp nơi tìm điện thoại, thì Triệu Ngọc đã một tay cầm Huawei, một tay cầm Xiaomi rời khỏi hiện trường. Lúc nãy, Triệu Ngọc đã sử dụng chiêu cách trâu đánh người, đụng ngã hai người đó rồi sau đó nhân cơ hội lấy mất điện thoại của bọn họ.
Hơn nữa, ngoại trừ điện thoại của hai anh em này ra, Triệu Ngọc còn lấy được một cái áo khoác bông trên xe ba bánh của ai đó, mặc dù trên chiếc áo khoác bông này toàn là mùi dê, nhưng dù sao chiếc áo này cũng có thể giúp hắn đỡ lạnh. Quan trọng hơn nữa là trên chiếc áo khoác bông có cái mũ, có thể giúp che đi gương mặt của hắn.
Cho đến bây giờ, hắn đã sử dụng hết thiết bị cải trang tàng hình và máy đổi giọng tàng hình. Mặc dù trong bốn mươi đạo cụ mới vừa nhận lúc nãy lại xuất hiện cả hai món đạo cụ này. Nhưng mà đến lúc này, Triệu Ngọc đã không cần phải cải trang thành Khương Khoa làm gì nữa! Bởi vì, mặc kệ là Dư Phù Sinh có phải là người thần bí hay không thì theo logic bình thường, Khương Khoa đã chết rồi!
Nhưng hiện thực thì... Ài!
Quẻ “Khôn Càn” ơi là quẻ “Khôn Càn”!
Thật không ngờ rằng sức mạnh của mày lại ghê gớm như vậy! Ròng rã suốt ba ngày mới kết thúc, mấy ngày nay Triệu Ngọc tựa như đang chơi tàu lượn siêu tốc, nếu như kéo dài thêm mấy ngày nữa e là sẽ không chịu nổi! Hơn nữa... Không biết, trong tương lai có còn xuất hiện quẻ “Càn Khôn” nào nữa không, vậy như là...
Triệu Ngọc không dám tiếp tục suy nghĩ nữa, may mắn mặc kệ quẻ văn này dữ dội như thế nào, mặc kệ đã trải qua bao lâu thì dù sao bây giờ cũng đã kết thúc rồi, tiếp theo tạm thời mình có thể thở phào.
Hơn nữa, có vẻ như... Chắc là... Kết quả cũng không quá tệ nhỉ!
388% hả?
Mức độ hoàn thành kỳ ngộ này là khái niệm gì? Lại phá kỷ lục rồi phải không?
Một lần nhận được đến bốn mươi món đạo cụ cũng là chuyện khiến người ta hết sức hưng phấn, khi Triệu Ngọc mở cột đạo cụ ra chỉ thấy ánh sáng chói mắt, rực rỡ muôn màu.
Trong số các đạo cụ này từ cấp một đến cực phẩm đều vô cùng lợi hại: Áo chống đạn, máy bay, máy phản camera... Món khiến người ta hưng phấn nhất đó chính là Triệu Ngọc lại lấy được đạo cụ cực phẩm quả cầu tránh nguy hiểm khẩn cấp. Đạo cụ này thực sự rất hữu dụng, đúng là thần khí kéo dài tính mạng, tính ra mình cũng không bị lỗ.
Mặt khác, trong số các đạo cụ này đương nhiên cũng sẽ xuất hiện không ít đạo cụ mới, ví dụ như máy quay phim tàng hình có thể thu hình trực tiếp, thuốc mọc tóc tàng hình thần kỳ có công dụng làm mọc tóc, thậm chí còn có một món đạo cụ khá là ngầu: quần áo vũ trụ tàng hình!
Đúng là không dám tưởng tượng, chẳng lẽ... sau này Triệu Ngọc còn phải lên vũ trụ phá án sao?
Ngoại trừ các đạo cụ ra thì điểm tích lũy kỳ ngộ thu về cũng khiến Triệu Ngọc vô cùng mừng rỡ. Sau khi quẻ văn kết thúc hắn đạt được 3880 điểm tích lũy, vừa đúng gấp mười lần so với mức độ hoàn thành!
Có số điểm tích lũy này trong tay thì hắn đã mạnh dạn hơn rồi. Sau này cho dù có gặp phải thời khắc khẩn cấp cũng không cần giật gấu vá vai như hôm nay nữa.
Có điều... Đương nhiên... Dù tốt đẹp nhưng vẫn có việc chưa vừa ý đó chính là dù cho quẻ “Khôn Càn” dữ dội đã kết thúc, nhưng đối với tình tiết vụ án mà nói lại chỉ là tạm hài lòng, vụ án chẳng những không được làm rõ ngược lại còn rất khó phân biệt sự thật.
Hắn không tài nào nghĩ ra, mình từ Diệu Danh đuổi theo mấy ngàn cây số đến đây, cuối cùng đổi lại là đám cháy lớn, thiêu đốt hết tất cả mọi thứ thành tro tàn!
Đến lúc này, hắn mới nhớ ra thuần cơ vật chất hiện ra trong máy dò xét tàng hình lúc ấy là gì, đó là một loại chất làm cháy tạo thành từ một hai ba bốn cồn gì đó, nhiệt độ cháy thấp, cháy rất mạnh, hơn nữa còn không màu không mùi!
Có thể thấy được, người phóng hỏa đã chuẩn bị sẵn chất đốt trong phòng của Dư Phù Sinh, sau đó gài bẫy. Chỉ cần thi thể của Dư Phù Sinh bị người khác lật lại thì ngọn lửa lớn sẽ lập tức bùng nổ!
Thế nhưng...
Một khi nghĩ đến vấn đề này thì Triệu Ngọc lại cảm thấy đầu óc choáng váng. Hắn không biết mục đích làm như vậy là vì lý do gì?
Rốt cuộc Dư Phù Sinh đã vào vai nhân vật nào trong vụ án này?
Ông ta chính là người thần bí, hay chỉ là bia đỡ đạn do người thần bí sắp xếp?
Nhưng mấu chốt là sau vụ án Khúc Bình, Dư Phù Sinh không phải đã chạy trốn ra nước ngoài ư? Sao lại đột nhiên xuất hiện trong căn cứ trang trại bò sữa chứ?
Còn Chu Thuận Phong và tên đầu đinh Đồ Lặc Khải kia lại là ai? Hai người họ có quan hệ như thế nào với Dư Phù Sinh? Vụ cháy lúc nãy đến đột ngột như vậy, chắc là hai người họ đã bỏ mạng rồi!
Hơn nữa...
Triệu Ngọc ngẩng đầu nhìn về phía ngọn lửa vẫn đang hừng hực, xem mức độ cháy như thế này thì ba người kia không chỉ bị thiêu chết bình thường, mà chắc sẽ bị thiêu đốt đến mức không còn gì?
Nếu như...
Ôi trời!
Đột nhiên Triệu Ngọc cảm thấy có một luồng khí lạnh chạy từ đầu xuống chân, hắn nghĩ: Nếu như không phải mình còn sống, vậy thì ai có thể biết được người bị thiêu chết là đám người Dư Phù Sinh? Và cả... Khương Khoa nữa!