Văn Trừng xuống xe, đi vào cổng sân, một người giúp việc nam lịch sự chặn cô ấy lại sau bức tường bình phong.
"Văn tiểu thư, Hách tiên sinh có việc gấp phải ra ngoài, không cho người đến thăm hỏi."
Văn Trừng cười một tiếng.
Cái từ thăm hỏi này.
Cô ấy nhướng mi, ánh mắt chuyển động đến cảm động lòng người: "Cậu mới đến à? Trước kia chưa từng thấy cậu."
Người giúp việc mặc trường sam màu xanh đậm, là loại trang phục mà ba cô ấy thích. Được may riêng và chất liệu vải rất đắt, nhưng khuôn mặt này nhìn thấy sẽ quên ngay, không hợp với kiểu quần áo này lắm.
"Ừ." Người giúp việc cúi đầu.
Trong hành lang vang lên tiếng bước chân, Văn Trừng nhìn sang, chính là Tiết Lĩnh từ cửa chính phía tây đi ra, anh ta mặc áo sơ mi trắng quần jean, bóng dáng dưới ánh mặt trời trong suốt như một mặt dây chuyền pha lê, thấy thế nào cũng trông không giống người ba mươi tuổi.
Người giúp việc cũng đang nhìn anh ta, lúc hai người quay tầm mắt trở về, ánh mắt chạm nhau trong giây lát.
Văn Trừng nói: "Lát nữa cậu có phải ra ngoài không? Người chăm sóc trong nhà trừ phi không có việc gì thì không tới trước sân."
Người giúp việc gật đầu một cái, "Má Trần bị bệnh, tôi đi mua ít thức ăn thay cho bà ấy."
"Cuối tuần tôi sẽ ghé qua nữa."
Cô ấy quay người lại, hai người bước ra khỏi cửa theo hai hướng ngược nhau.
"Tiết Lĩnh!" Văn Trừng gọi.
Người đàn ông quay người ra cửa, mặt mày nở nụ cười hiền lành, "Sao em lại đến đây?"
"Đến gặp ba em, ông ngoại muốn dùng bữa với ông ấy. Còn anh thì sao?"
"Chuyện của công ty, thật nhàm chán."
"Lát nữa ba em đi đâu vậy? Gấp như vậy."
Tiết Lĩnh nói: "Hình như công ty có việc gấp nên thấy ông ấy thay quần áo rất chỉnh chu."
Vậy là cũng không có ý nói với anh ta. Văn Trừng hiểu ra: "Chắc chắn lại là công nghiệp hoá chất và dược phẩm Nguyên Dã. Gần đây Dương đổng và Đỗ đổng tranh cãi gay gắt, thật không nhìn ra một vị Phật Di Lặc như Đỗ đổng lại dám công khai khiêu khích Dương đổng ở hội đồng quản trị."
Tiết Lĩnh hơi suy nghĩ một lúc: "Trong thành có tin đồn nhà họ Lương có thể bị điều tra. Lương tổng lo lắng muốn tìm đường lui, hằng năm tư sản Đông Nhạc cho bà ấy rất nhiều lợi nhuận, bà ấy muốn tăng tỷ lệ nắm giữ cổ phần, tăng quyền quản lý của Đông Nhạc."
Văn Trừng cười nhạt: "Bà ấy cũng không phải thành viên ban giám đốc, Đỗ Huy thiếu chút nữa độ lửa. Ba em sắp nghỉ hưu, mọi người đều đỏ mắt với vị trí CEO, nhưng sao cũng không tới phiên nhà họ Lương."
"Ba em chỉ có một cô con gái là em thôi mà, tất nhiên sẽ để lại cổ phần cho em." Tiết Lĩnh cười nói.
"Sao anh lại nghĩ giống những người khác vậy chứ?" Văn Trừng có chút không vui, "Ông ấy đưa cho em, nhưng em cũng không muốn đâu. Em muốn mở công ty của riêng mình, chỉ làm mỹ phẩm thời trang, tức chết ông ấy."
Tiết Lĩnh vén sợi tóc rũ xuống của cô ra sau tai, "Đừng giận ba em, tim ông ấy không tốt."
Văn Trừng lè lưỡi, thuận thế nắm lấy tay anh ta kéo vào xe. Tiết Lĩnh bất đắc dĩ nói: "Anh muốn quay lại công ty, anh lái xe đến đây, em không thể nhờ người giúp việc ở đây giúp anh lái xe về Bất động sản Ngân Hồ chứ?"
"Vậy rốt cuộc lúc nào anh mới có thể về nhà, muốn cùng anh ăn một bữa cơm mà mãi không có thời gian." Cô ấy bất mãn nói.
Tiết Lĩnh an ủi Đại tiểu thư mấy câu, khó khăn lắm cũng đưa cô ấy lên được xe. Văn Trừng xuyên qua cửa sổ thủy tinh nhìn anh ta đưa mắt nhìn ra xa,
bóng người cao gầy biến mất trong ngõ hẻm. Cô ấy lzấy chiếc điện thoại có hình Garfield Miumiu hồng nhạt trong túi xách ra bấm số, đường dây bên kia đang bận.
Đến căn hộ, gọi ba lần cuối cùng cũng bắt máy.
Giọng nói của người đàn ông trầm thấp như thường, giọng khàn khàn: "Có chuyện gì vậy?"
Phía sau truyền tới một tiếng hừ nhẹ, giống như một con mèo.
Văn Trừng đi thẳng vào vấn đề: "Mạnh Dịch, xin lỗi đã làm phiền anh. Đồ anh đưa tôi đã nhận được, khi nào anh mới về Ngân Thành?"
"Ngày mai."
Người đàn ông trả lời rồi cúp máy, dường như rất gấp.