Dịch Nam Chi Đồng

Chương 80: Bạn trai (H)



Mạnh Dịch sốt ruột làm cô.

Anh ném điện thoại đi, nằm rạp người xuống tầng tầng lớp lớp đỉnh hai cái: "Muốn cho người khác nghe được?"

Tịch Đồng bị anh đâm một đường từ mép giường xuống gối, phần lưng ma sát vào ra trải giường, anh bấm eo lật lại, đỏ một mảnh. Mạnh Dịch hôn dọc theo xương cổ đến hõm eo của cô, đỡ bụng dưới của cô, từ phía sau nhấc eo cô lên, đồng thời thả một tay ra để cởi cúc váy của cô ra, kéo nút áo mấy cái, không thể cởi được nên anh kéo mạnh một cái. 

Thân trên chợt lạnh ngắt, Tịch Đồng nghe thấy tiếng xoẹt rõ ràng, vẻ mặt như đưa đám bực tức đập xuống giường: "Anh bồi thường cho em! Một ngàn tệ một bộ!"

Mạnh Dịch không quan tâm là một ngàn hay là mười triệu, nhấc đùi phải của cô lên, nắm đôi chân trắng nõn, thở hổn hển chen vào trong, hận không thể chen cả hai viên tinh hoàn vào địa phận mất hồn kia. Cô không chịu nổi lực đạo như vậy, úp mặt vào gối nghẹn ngào, âm thanh bị anh đâm cho đứt quãng: "Nhẹ một chút... Mạnh Dịch, đừng... Đừng nặng như vậy..."

"Anh sẽ đền em bộ mới." Anh kéo váy tơ lụa lên, lớp lót lụa lót dưới bụng cô, ngón tay khều một cái cởi áo ngực ra, cầm ngực sữa mềm mại mịn màng trong bàn tay, nghịch nghịch rất mãn nguyện.

"Anh đưa cho Văn Trừng cái gì thế... A!"

Mạnh Dịch không giấu được nụ cười trên môi, động tác càng lớn hơn: "Ghen sao?" 

Thật đúng là Tịch Đồng chưa ăn giấm, cô chỉ định dời sự chú ý của anh đi, để anh nghỉ ngơi một lát chứ đừng ra sức như vậy, kết quả đưa đến tác dụng ngược lại.

Người đàn ông này ba ngày không ăn thịt liền gấp thành như vậy, vừa mới tới khách sạn cạnh sân bay của tỉnh, đưa mẹ cô vào phòng, vừa đóng cửa đã bắt đầu không nhịn được giở trò với cô ở hành lang. Vốn dĩ định đi tắm trước, kết quả vào phòng cởi áo quần ra, vật kia đã sớm ngẩng đầu đứng thẳng, anh cũng không che giấu, thoải mái đè cô lên giường làm, nói đợi một hồi cùng tắm, chính là làm hai lần.

Anh học xấu, vừa nặng vừa nhẹ, thời gian lại kéo dài, mỗi lần ra ngoài đều để lại quy đầu ở bên trong, cắm ở cửa hang mài tới mài lui, ngón tay đánh bất ngờ chọc vào viên đậu đỏ khiến nước mắt đều phải đi ra, hai đầu trên dưới đều đầy nước mắt. Huyệt thịt đỏ tươi ăn không đủ no, đóng mở mấp máy, bọc dương vật kéo túm vào trong, hai mảnh cánh hoa đẫy đà bất lực mà mở ra, ướt lộc cộc phun ra chất lỏng bôi trơn sền sệt, trợ giúp anh lao tới vào càng nhanh.

Mạnh Dịch đã không phải là ra sức, anh là đang bán mạng: "Nói, ăn giấm đúng không?"

Linh hồn của Tịch Đồng cũng bị anh hất văng một nửa: "Ăn, em ăn... Ưm, quá sâu, em không được..."

Anh sung sướng thở ra một hơi, hai tay nắm eo cô, đường lót gạch phát run lên vì mưa sương mát lạnh, co quắp xoắn vô cùng chặt. Anh vỗ nhẹ kêu cô nhấc mông lên một chút, người bên dưới lại run rẩy: "Không được? Không phải lúc ngủ với anh rất được sao? Đút em tới nửa đêm cũng không chịu để anh đi... Không cho phép cắn!"

Cô túm lấy chăn che đầu lại, không nghe anh nói chuyện, giống như con đà điểu gặp phải kẻ thù chui đầu xuống cát, giọng bực bội vang lên: "Anh làm xong thì đi ra ngoài... Đừng chặn..."

Đây là sướng xong thì trở mặt không nhận người, Mạnh Dịch khăng khăng không chịu, đâm nhẹ vào trong mấy cái, "Anh và Văn Trừng là quan hệ hợp tác đôi bên cùng có lợi, không có khái niệm cho đi bất cứ thứ gì, cũng không có khả năng cho cô ấy vật phẩm tư nhân như châu báu lễ phục nước hoa. Anh tặng em bánh ngọt và vòng chìa khóa, là không yêu cầu báo đáp, nhưng anh tặng đồ cho người khác thì bọn họ phải trả thù lao cho anh với giá trị tương đương hoặc cao hơn."

Tịch Đồng cảm thấy anh quá không biết xấu hổ, lười đến mức cũng không thèm chui ra khỏi chăn, đưa tay chỉ vào niềm kiêu hãnh nửa mềm của anh, không thể tưởng tượng nổi nói từng chữ một.

"Anh— không— cần— báo đáp—?"

Mạnh Dịch nói: "Chuyện này không tính, phần lớn các trường hợp đều là anh bỏ ra lao động, em hưởng thụ phục vụ."

Tịch Đồng không biết làm sao: "Được được, anh nói không tính thì không tính... Đi ra ngoài trước! Anh không cảm thấy ích lợi sẽ giảm đi nếu dịch vụ này được thực hiện quá nhiều sao?"

Lời này quá mẹ nó đả kích người.

Sắc mặt Mạnh Dịch trong nháy mắt trầm xuống, lúc này mới sáu tháng, cô đã thấy hiệu dụng(*) giảm dần? Từ trước đến giờ anh rất có lòng tin đối với kỹ thuật của bản thân, nhìn cách cô nghênh đón anh trên giường căn bản không giảm chút nào, ít nhất là không đổi.

(*): tác dụng hiệu quả

Anh vén chăn lên, ôm cô đi vào phòng tắm, "Em muốn nói chuyện với anh về các nguyên lý kinh tế học?"

Tịch Đồng thuận miệng nói, chỉ là cô ngồi xe rất mệt mỏi, phải bắt chuyến bay trở lại Ngân Thành vào ngày mai, hôm nay không muốn làm lần thứ hai, cô không nghĩ nói chuyện với cái người cầm chứng chỉ kinh tế học CFA là anh đâu. 

Cô uốn éo người, "Không nói không nói, anh mau đi ra đi mà, đã mấy ngày em chưa uống thuốc rồi, sẽ mang thai..."

Mạnh Dịch tựa cằm vào vai cô: "Vậy thì sinh ra là được."

Tịch Đồng sửng sốt mấy giây, rồi sau đó oán hận đánh anh vài cái: "Anh nói sinh là sinh sao? Sinh bảo bảo không đau sao? Nuôi con sao có thể giống như nuôi chó được? Em mới làm việc hai năm anh đã để em sinh con?"

Mạnh Dịch đã nghĩ đến hàng ngàn lần, nhất thời lanh mồm lanh miệng vội nói ra, nghe cô hỏi hùng hổ dọa người như vậy cảm thấy đúng là mình quá xúc động.

"Không muốn thì không sinh. Anh chỉ muốn nói với em rằng, nếu như có bảo bảo thì đừng lo lắng." Mạnh Dịch nói: "Anh sẽ rất yêu con, em tin tưởng anh, anh nhất định có thể làm một người ba tốt."

Trong lòng cô có chút ấm áp ê ẩm, nho nhỏ "ừ" một tiếng rồi chợt nhận ra: "Anh đây là đang dẫn dụ lấy giấy chứng nhận! Chúng ta còn chưa kết hôn, nói gì đến việc sinh con? Anh nghĩ hay nhỉ... Ưm!."

Anh lại cứng lên, nhàn nhạt cắm làm bên trong, Tịch Đồng khóc không ra nước mắt: "Bảy giờ ngày mai chúng ta có chuyến bay, anh không muốn cho em ngủ sao!"

Mạnh Dịch vừa ép cô vào cửa kính tận hứng cắm, vừa liếm dái tai xinh đẹp của cô, nước nóng từ vòi hoa sen phun xuống rào rào, âm thanh anh còn nóng hơn nước: "Ngoan, dạng chân ra..."

Lúc đầu cô vẫn còn đá, nhưng chỉ chốc lát sau cô lần nữa bị anh đâm cho run rẩy như nhũn ra, không thể giữ được eo anh, thở dốc miệng há hốc như có thể chết bất cứ lúc nào. 

Mạnh Dịch càng nhìn thấy đôi má ửng hồng và đôi mắt tan rã của cô lại càng yêu, dang rộng hai chân mịn màng của cô ra một góc tối đa và đặt chúng lên thành bồn tắm.

Không giữ chút lực vùi đi vào, chỉ có tiến không có ra, vừa mài vừa nghiền, đảo đến mức bên trong ướt mềm như mật đào chín muồi, chất lỏng mênh mông tràn lan, bọt lẫn với sữa tắm khiến nước trong bồn tắm réo rắt như cào vào màng nhĩ khiến anh càng phấn khích hơn.

Những sợi dây trong não Tịch Đồng đều bị anh mài đứt, khoái cảm lâu dài ăn mòn mỗi một tấc xương cốt, cô khóc thút thít gọi ra tên anh.

Anh vuốt ve khuôn mặt nóng bừng của cô, tùy tiện tấn công: "Anh là ai?"

Cô nằm ở trước ngực anh, cơ thể tròng trành lên lên xuống xuống, con ngươi mất đi tiêu cự, "Mạnh Dịch..."

"Anh là gì của em?"

"... Ưm, bạn trai..."

Rốt cuộc cũng không phải là bạn giường rồi.

Mạnh Dịch không tiếng động mà cười, cuối cùng đâm một cái, đâm cô đến ngẩng đầu lên, cắn một cái vào một bên cổ anh, nhưng không thể dùng sức, răng trượt ra để lại những dấu vết mơ hồ, giống như một con quỷ hút máu mất tập trung.

"Anh là gì của em?" Anh lại hỏi một lần nữa.

Niềm vui sướng tột độ quét qua cơ thể cô, cô ôm lấy cổ anh, nhắm hai mắt lại co rút phát run, lẩm bẩm lặp lại một chữ, anh xuất tinh đầy huyệt đạo, nghiêng đầu nghe rõ:

"Người yêu..."

Nhiều người Trung Quốc lớn tuổi sẽ nói "Đây là người yêu của tôi" khi giới thiệu đối tác của mình trong tiệc rượu. Người trẻ tuổi không nói như vậy mà sẽ giới thiệu "Đây là vợ tôi" hoặc "Đây là chồng tôi".

"Giống như ba em đối với mẹ em sao?"

"Ừm..."

Mạnh Dịch nghĩ từ Hán ngữ này thật sự rất tuyệt vời.

Anh không từ bỏ rút người ra được, dịu dàng rửa ráy thay cô. 

"Cùng người yêu làm loại chuyện này là sẽ không bao giờ giảm dần hiệu dụng. Người yêu không có lý trí, ít nhất là không khi đang làm chuyện này."

Việc sử dụng phản ví dụ tương tự về việc sưu tập tem chỉ thích hợp, bởi vì mỗi trải nghiệm đều khác nhau.

"Anh quá muốn em, muốn tất cả toàn bộ của em."


Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.