Sáng sớm hôm sau, quả nhiên Tịch Đồng không thể dậy như dự kiến, cô bị Mạnh Dịch lôi lôi kéo kéo đánh răng rửa mặt rồi vác cô đến chờ máy bay. Diệp Bích giả vờ như không nhìn thấy, vẫn luôn cúi đầu nghịch điện thoại.
Sau khi tận hưởng sự đãi ngộ ở khoang hạng nhất, chuyển xong túi đồ về chỗ cũ trong biệt thự lần nữa, Tịch Đồng trở về tòa soạn báo cáo.
Trong thời gian hỗ trợ giảng dạy, ngoài việc viết bài cho tài khoản công chúng cho đơn vị công tác của mình, cô còn xuất bản một bài báo tài liệu, dự kiến đăng ở cuối số đặc biệt của Đông Nhạc vào cuối tháng 7.
Bộ phận đã mất đi một nhân viên, gần đây Tống Đinh bề bộn nhiều việc nên cô quay lại làm việc ngay, lập tức được giao một số nhiệm vụ, lại gửi bản thảo phỏng vấn thẩm tra lần cuối cho cô xem.
"Tiểu Tịch, em tới xem bản thảo này một chút, nếu Mạnh tổng bên kia hài lòng cứ gửi như thế này đi, nếu cậu ấy không hài lòng..."
Vốn Tịch Đồng tưởng rằng thầy của cô sẽ nói "Nếu không hài lòng thì sửa lại theo yêu cầu của Mạnh tổng".
"Nếu như cậu ấy không hài lòng thì em cứ phát huy một chút ưu thế, khuyên cậu ấy một chút. Biên tập viên đã xem xét bản thảo này, chặt chẽ cẩn thận lại rất chi tiết. Mạnh tổng ăn ảnh hơn Hách tổng nhiều, bộ tài chính dự kiến doanh thu sẽ tăng gấp đôi vào tháng tới."
Tịch Đồng không nói nên lời: "Em có thể phát huy ưu thế gì?"
Tống Đinh dùng ánh mắt "Em hiểu mà" nhìn cô, "Hai đứa yêu đương đã lâu rồi phải không? Còn gạt thầy nữa."
Tịch Đồng: "...?"
"Em không cần có áp lực trong lòng, chỉ cần không ảnh hưởng công việc, tìm ai làm bạn trai là quyền lợi của em. Được rồi, gửi vào email của em rồi, mang về nhà cho cậu ấy xem đi."
"... Vâng."
Cô như đi vào cõi thần tiên bước ra khỏi văn phòng.
Tịch Đồng gửi bản thảo cuối cùng vào hộp thư của Mạnh Dịch, ngây ngô ở lại vị trí làm việc của mình một lúc lâu, sau đó đẩy đẩy người đồng nghiệp đang ngồi, ngập ngừng mở miệng thăm dò: "Cái đó, tôi có bạn trai, mọi người đều biết sao?"
Đồng nghiệp nhìn chằm chằm vào máy tính gõ chữ, mắt nhìn thẳng: "Cô và Mạnh tổng khi nào mới kết hôn? Cô nói với anh ấy một chút, bọn tôi không có tiền, đưa bao tiền lì xì năm trăm tệ để uống rượu mừng được không?"
Tịch Đồng: "..."
Cô chưa từ bỏ ý định, vào phòng vệ sinh gọi điện thoại cho mẹ cô: "Mẹ, Mạnh Dịch là bạn trai con."
Diệp Bích rất phiền: "Ba tháng trước đã biết, không cần thiết phải ngày nào cũng show ân ái với mẹ."
Tịch Đồng dè đặt: "Thật ra thì lúc đó chúng con có chút giống bạn giường, con cảm thấy mối quan hệ của chúng con chỉ mới bắt đầu thôi..."
Diệp Bích ngắt lời cô: "Mẹ không cần con nghĩ, mẹ cần mẹ cảm thấy. Con nghĩ mẹ không hiểu bạn giường là gì hay là mẹ mù? Mẹ đã bảo con ở trường đại học yêu đương nhiều hơn thì con không chịu, khái niệm cơ bản cũng không hiểu. Không có chuyện gì thì đừng quấy rầy mẹ tư vấn tâm lý cho Hạnh Hạnh."
Sau đó cúp máy.
Tịch Đồng lại gọi điện thoại cho người bạn cùng phòng làm việc trong thành phố, chính là người cùng cô đến Tanzania để dạy học, được biết đến là chuyên gia hẹn hò, cô muốn nhờ cô ấy giải thích từ "bạn giường".
Rốt cuộc cái từ này phải giải thích thế nào.
Bạn cùng phòng nhận được điện thoại, vừa mở miệng đã nói: "Oa Đồng Đồng, rốt cuộc cậu cũng nhớ tới mình rồi! Nếu giàu sang chớ quên nhau! Chị dâu của đồng nghiệp của anh họ mình làm nhân sự ở ME. Cậu biết nhân sự là người nắm rõ thông tin nhất mà, nghe nói Mạnh Dịch chuyển bộ phận ra quyết định từ Canada sang Trung Quốc vì anh ấy muốn kết hôn ở Ngân Thành. Cậu biết không bức ảnh chụp cậu và Mạnh Dịch dạy học ở một ngôi làng miền núi đã lên hotsearch sau đó bị gỡ xuống, bây giờ mọi người trong công ty ME đều chờ để ăn dưa của cậu và Mạnh tổng... À đúng, gần đây cậu có lướt Po18 không, có một bộ truyện về một phóng viên trẻ ngây thơ và bá đạo tổng tài độc đoán đã thu thập được hơn 6.000 bộ sưu tập, thịt rất thơm, mình gặp ai cũng giới thiệu, cậu có muốn học một số tư thế không? Nhớ ném ngọc trai nha."
Tịch Đồng: "... A, ông chủ đột nhiên gọi mình, tan làm rồi nói chuyện nhé. Hẹn gặp lại."
Cô thở ra một hơi thật dài, không hiểu tại sao toàn bộ thế giới đều biết.
Chỉ có cô là mới vừa biết.
Tiếng chuông chó sủa vang lên, cô nhấc máy, có chút buồn rầu: "A lô?"
"Anh đã nhận được email, không có vấn đề gì." Mạnh Dịch lại cười nói.
Tịch Đồng liếc nhìn bên ngoài phòng vệ sinh, có người đi ngang qua, cô như kẻ gian che điện thoại: "Mạnh Dịch! Mấy tháng nay rốt cuộc anh làm gì sau lưng em vậy?"
Tại sao bọn họ đều biết em là bạn gái của anh!
Mạnh Dịch nói: "Bởi vì em ngốc, kêu em đeo nhẫn vào ngón tay giữa em liền đeo, còn không tháo xuống. Buổi tối anh đến đón em, trong nhà có đồ gì cần mua không?"
Tịch Đồng nhìn chiếc nhẫn trên tay mình một chút, cảm thấy chỉ số IQ ba tháng qua của mình không hề có tác dụng.
"Miếng rửa bát và bột giặt quần áo... Đúng rồi, em có xem qua thì phát hiện thức ăn cho chó của Ca Cao không đủ. Anh tiện tay mua thêm một chai nước tương nữa, em muốn nước tương nhạt, nhãn hiệu Hải Thiên. Cũng mua một chai nước tương để nấu cá hấp, bên trái chữ "đậu" là một hạt đậu xanh và bên phải là một con cá, em muốn Lý Cẩm, nếu không tìm được thì đến quầy hàng hỏi một chút."
"Ừ, được. Còn gì nữa không?"
Tịch Đồng suy nghĩ một chút, "Có! Số đặc biệt của Đông Nhạc sẽ ra mắt vào cuối tháng, anh đã tra rõ về chuyện Hách tổng và chuyện quỹ hội chưa?"
Người trong điện thoại dừng lại một chút, "Đồng Đồng, nếu Hách Động Minh tham ô tiền ME phân bổ cho quỹ hội, với tư cách là người phụ trách của ME anh sẽ công khai chuyện này với công chúng, khiến ông ta phải trả giá. Anh đọc bản thảo của em rồi, trọng tâm không phải là ca ngợi Đông Nhạc mà là tuyên truyền giáo dục ở vùng miền núi nghèo khó. Một khi bản thảo này được xuất bản, dù Đông Nhạc có vết nhơ hay không thì mục đích của em cũng đã đạt được rồi phải không?"
"Ừm..."
Mặc dù điều này là sự thật, nhưng cô vẫn cảm thấy có chút khó chịu. Mạnh Dịch như đã nói hết mọi chuyện, nhưng thực ra anh lại chẳng nói gì.
Anh có vẻ rất bận rộn, nói vài câu tiếng Anh với người khác rồi lại nói với cô: "Tuần sau anh phải quay lại Toronto một chuyến, bốn ngày từ thứ sáu đến thứ hai, hy vọng anh và em cùng đi chung, anh sẽ xin phép chủ nhiệm Tống cho em nghỉ."
"Đừng!" Tịch Đồng vội vàng nói, "Nếu như không có chuyện gì quan trọng thì em vẫn muốn đi làm, đã gần một tháng em không đến đơn vị rồi, mới vừa trở về mà xin nghỉ thật sự không tốt."
Giọng Mạnh Dịch có chút mất mát: "Anh muốn giới thiệu em với bạn bè của anh, nếu em không muốn đi cũng không sao, ở nhà chờ anh trở lại."
Giới thiệu với bạn bè... Đây là quá trình bình thường sau khi yêu đương.
Tinh thần Tịch Đồng chấn động, cảm giác mình rất không có nguyên tắc: "Để em suy nghĩ một chút nha."