Dịch Nam Chi Đồng

Chương 82: Binh bại như núi ngã



Mạnh Dịch để điện thoại xuống, cùng lúc đó lại nhìn về phía Trần Du, ánh mắt nhu hòa đã trở nên sắc bén.

Mới vừa rồi Trần Du thấy anh họp từ xa với trụ sở, ôm tài liệu đi vào phòng làm việc thì anh làm dấu đừng có lên tiếng, hóa ra là cuộc họp tình yêu.

Đang lấy lòng bạn gái cơ, phải tự mình đi mua nước tương làm quản gia muốn thất nghiệp luôn rồi.

Trần Du hắng giọng: "Tôi hỏi thăm được tuần sau Hách Động Minh sẽ đi Canada, có lẽ là thứ tư và thứ năm, bởi vì thứ ba tuần sau Đông Nhạc có sự kiện quan trọng, để bàn về việc chuyển giao và phân chia quyền quản lý."

"Ông ta sắp nghỉ hưu rồi." Mạnh Dịch thản nhiên nói: "Tại sao phải đến Canada? Ở nơi không có sản nghiệp của Đông Nhạc."

Trần Du cảm thấy mình là một thư ký có trình độ và kỹ năng thu thập thông tin xuất sắc, hào hứng nói: "Tư sản Đông Nhạc không có, nhưng thương mại Đông Nhạc có, Văn tiểu thư vừa thuận đường ghé qua giao đồ nên tôi đã nói bóng nói gió hỏi cô ấy, Hách tổng đã qua thăm nhà máy, định nhập thuốc vào cảng."

Mạnh Dịch cười: "Đúng là gừng càng già càng cay."

Trần Du đặt túi giấy Văn Trừng đưa lên bàn gỗ tử đàn, Mạnh Dịch lấy ra, là bản in bằng đồng của nhiều kiểu dáng nhẫn khác nhau, tất cả đều đến từ những thương hiệu nổi tiếng mới nhất, kèm theo thông tin liên hệ của nhà thiết kế, thuộc thông tin nội bộ của ngành.

"Cảm ơn cô ấy giúp tôi."

Một món quà giá rẻ có thể trị giá hàng ngàn đô la nếu nó đến đúng người.

Mạnh Dịch đặt tập sách vào ngăn kéo gần tay phải nhất, nhờ Trần Du đặt hai vé máy bay khứ hồi đến Toronto và hạng khách sạn của Emirates Airline.

Lại hỏi anh ấy: "Anh đã bao giờ mua nhẫn cho bạn gái chưa?"

Trần Du: "... Tiên sinh, lần trước tôi nói tôi đã chia tay."

Mạnh Dịch chỉ muốn biết có nên mua nhẫn cho bạn gái hay không, nên đổi cách nói: "Thật xin lỗi, anh đã bao giờ mua nhẫn cho bạn gái cũ chưa?"

Trần Du bị tổn thương lần hai: "Không có, xin lỗi tôi không giúp cho anh được, tiên sinh có thể tự mình lựa chọn."

Lúc sáu giờ, Mạnh Dịch đã tan làm, đi mua sắm xong đến tòa soạn. Anh đỗ xe ở bãi đậu xe công cộng của tòa nhà, hấp dẫn không ít sự chú ý của những người đàn ông khác.

Đợi năm phút, Tịch Đồng chạy ra khỏi tòa nhà, lấy túi che mặt, như một làn khói phóng lên ghế phụ: "Đi mau đi mau."

"Có người đuổi theo em à?" Anh hỏi.

"Quá chói mắt, vừa rồi anh không bị người ta phát hiện chứ?"

Nói cứ giống như anh là tiểu tam không thể gặp người vậy.

Mạnh Dịch lấy giấy gói kẹo chocolate trong túi ra, ném nó vào thùng rác một cách chính xác theo hình parabol. Mấy hạt đường trắng bị parabol chặn lại đã tiến về phía này. Anh nhanh chóng hôn lên môi cô, sau đó đóng cửa sổ lại, những người đang chú ý lập tức hóa thành chanh tinh.

"..."

Trẻ con khiến cho người khác tức lộn ruột.

Có phải anh nghĩ lái một chiếc SUV và hôn bạn gái là lý tưởng cao nhất của cuộc đời không?

"Có một tay săn ảnh ở góc đường!" Tịch Đồng nóng nảy, "Em thậm chí còn nhìn thấy máy ảnh!"

Mạnh Dịch: "Phải không? Mới vừa rồi anh không nhìn thấy."

Giọng không thể qua loa lấy lệ hơn nữa.

Tịch Đồng mặc kệ anh, thẳng đến về nhà cũng không lên tiếng. Mạnh Dịch đặt nước tương lên bếp, lấy từ trong nồi ra hai quả trứng luộc chín, vừa định bóc vỏ, Tịch Đồng lại táy máy mấy cái, lòng đỏ trứng và ức gà luộc cho chó, rồi trộn lòng trắng trứng và rau diếp với nước sốt salad cho Mạnh Dịch.

Mạnh Dịch cảm thấy địa vị ở nhà của mình càng ngày càng thấp, nhưng lại không thể tranh giành miếng ăn với hai con chó, nên lấy chai rượu từ trong tủ ra, lại nhớ tới bác sĩ riêng đã nói chuẩn bị mang thai thì tốt nhất nên cai rượu cai thuốc nên không uống nữa, ngồi ở bàn bên cạnh nhìn Tịch Đồng ép nước trái cây.

Tịch Đồng ép hết số táo và cam còn lại, cảm thấy có chút ít, vừa đủ cho mình uống nên ném một quả dưa bở đã gọt vỏ cho anh để anh cầm gặm, tự cô vừa uống nước trái cây vừa viết văn bản.

Ánh hào quang khi còn là bệnh nhân của Mạnh Dịch đã không còn, anh đang ăn cỏ, gặm dưa, hỏi cô: "Buổi tối ăn cái gì?"

Tịch Đồng nghe anh hỏi chuyện này có chút phiền, về nhà một lần chỉ có biết ăn thôi: "Không phải buổi tối anh đều ăn salad sao, đói thì hâm nóng hai cái bánh bao trong lò vi sóng, nấu ở nhiệt độ cao trong một phút." 

Mạnh Dịch lại lại gần: "Em đang viết gì vậy?"

Nhìn một cái chân mày liền giãn ra, ôm cô từ phía sau, không giấu được tiếng cười: "Anh biết em sẽ đi cùng anh mà."

Sau khi Tịch Đồng gõ xong đơn xin nghỉ phép, cố gắng gỡ chú chó lớn ra khỏi người, nhìn vào đôi mắt đen láy sáng ngời của anh, chưa đầy ba giây đã thất bại.

"Mạnh Dịch, anh có thể đừng nhìn em như vậy nữa được không?"

Một người đàn ông cao 1 mét 85 ngồi đây nũng nịu, rốt cuộc là suy đồi đạo đức hay là mất đi nhân tính.

"Thứ hai sẽ quay về, nếu anh có việc gì thì em đi trước." Cô ho khan một tiếng, "Em rất vất vả mới có thể xin nghỉ ở chỗ chủ nhiệm Tống, mấy ngày nay phải làm thêm giờ."

Mạnh Dịch ôm cô lắc lắc, "Anh sai rồi, nếu em không muốn bị nhìn thấy, lần sau anh sẽ đổi xe, đợi em ở gara dưới hầm."

Tịch Đồng bị anh lắc đến choáng váng đầu, lại nghe anh nói: "Nhưng mà anh thật sự muốn để cho tất cả mọi người đều biết em là bạn gái anh. Đồng Đồng, em thật tốt với anh."

Sau đó hôn lên trán cô một cái.

Tịch Đồng binh bại như núi ngã.

---

Tác giả có lời muốn nói:

Nói cho tôi biết, Mạnh Dịch có phải là tổng tài dễ thương nhất mà mọi người từng thấy không? (◐‿◑)


Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.