Cô đứng dậy mở tủ lạnh nhìn một chút, còn lại một miếng ức gà, sẽ là bữa tối ngày mai của Ca Cao.
Mạnh Dịch vẫn ôm cô, anh bám chặt không chịu buông eo cô, cô không thể làm gì khác hơn là kéo bao cát lớn đi nấu ăn, gắp ức gà ướp tiêu muối, mật ong và lòng trắng trứng. Sau đó đặt chảo có nắp đậy lại và chiên trong hai phút, lại lấy máy nướng bánh mì nướng hai lát bánh mì.
Trong hai phút vừa qua, anh đã vuốt ve, xoa bóp và cù cô.
Bữa ăn thêm được đặt lên bàn, Golden Retriever và Border Collie ngửi thấy mùi thơm ngoắc cái đuôi nhảy qua, Mạnh Dịch đắc ý cầm nĩa lên, liếc nhìn bọn chúng một cái, gấp khăn ăn lại, cắn một miếng cho vào miệng, rất thơm.
Lisa: Ba, ba đã làm giới chó của chúng ta mất hết mặt mũi rồi.
Buổi trưa Tịch Đồng ăn nhiều nên buổi tối không ăn, nâng cằm nhìn anh ăn uống lịch sự, nhìn như vậy một hồi bỗng nhiên nói: "Mạnh Dịch, sao em lại cảm thấy không có gì khác biệt so với trước đây?"
Khi là bạn giường và khi yêu đều làm những chuyện giống nhau.
Mạnh Dịch hỏi: "Em muốn khác biệt thế nào?"
Tịch Đồng nhất thời không nói được gì, "Chỉ là... Cùng nhau đi xem phim, đi mua sắm, ăn lẩu và làm một số việc tình nhân nên làm."
"Những chuyện này em và bạn cùng nhau làm sẽ có cảm giác thỏa mãn hơn làm với anh rất nhiều. Hơn nữa, anh thấy em rất hưởng thụ xem phim, mua sắm và ăn lẩu một mình. Chẳng phải lúc anh đi công tác đều muốn lên trời cao sao?"
Tịch Đồng: "..."
Mạnh Dịch còn nói: "Về phần việc tình nhân nên làm, bạn bè không thể thay thế, nếu em cảm thấy không đủ anh cũng có thể tăng tần suất lên nếu em muốn, cơm nước xong anh có thể làm lập tức..."
"Anh mau câm miệng cho em đi!" Tịch Đồng che đầu.
Sao trong đầu anh đều là chuyện hai người vận động vậy? Áo lót của cô đều sắp bị anh kéo ra ngoài luôn rồi!
Nói tới nói lui, mặc dù Mạnh Dịch không có hứng thú xem phim, mua sắm, ăn lẩu nhưng mấy ngày nay sau khi tan việc anh vẫn đưa cô làm một lần theo thứ tự.
Tịch Đồng cho ra kết luận là: Cảm giác đi dạo phố cùng bạn trai kém xa so với khi đi dạo phố với bạn thân.
Cho nên bạn trai có thể so với bạn thân quả thật chỉ có trên giường... ?
Trong số một số hoạt động cổ điển dành cho các cặp tình nhân chỉ đến nhà hàng để ăn bữa ăn cố định cho hai người sẽ có không khí hơn.
Bữa tối thứ tư được đặt lúc 9 giờ 15, Tịch Đồng ở đơn vị làm thêm giờ, 8 giờ cô nhận được tin nhắn Mạnh Dịch đã đợi sẵn ở dưới hầm để xe. Cô không muốn anh đợi quá lâu nên đã lên tầng B1 sau khi viết bản thảo được nửa tiếng, cô định ngày mai sẽ tiếp tục làm phần việc còn dang dở, kết quả tìm thấy chiếc Panamera nhưng không có ai ở đó.
Cô tưởng Mạnh Dịch đã ra ngoài hút thuốc, điện thoại không có người trả lời, tìm kiếm xung quanh tòa nhà một vòng nhưng vẫn không có kết quả. Cô không có lựa chọn nào khác ngoài quay trở lại, tựa lưng vào cửa xe, bất thình lình nhìn thấy phía sau cửa sổ thủy tinh có thứ gì đó lóe lên một cái— Hóa ra là anh ở trong xe, nằm ở ghế sau ngủ, tay trái cầm điện thoại đang sáng màn hình.
Tịch Đồng nhìn đồng hồ, 8 giờ 50.
5 phút sau, chuông báo thức trên điện thoại vang lên, Mạnh Dịch lấy khăn giấy ướt lau mặt, ngồi dậy, qua cửa sổ xe thấy khuôn mặt tươi cười vui vẻ của cô, khóe môi không khỏi cong lên.
Anh mở cửa xe, Tịch Đồng đè anh lại: "Anh cứ ngủ đi, đừng đến nhà hàng, em về nhà nấu cho anh tô mì."
Mạnh Dịch lắc đầu: "Anh không mệt."
"Mạnh miệng." Tịch Đồng không khách khí nói, "Mệt mỏi lái xe là không tốt, để em lái."
Đầu bếp khách mời trong nhà hàng tối nay là đầu bếp của khách sạn Four Seasons trên đại lộ George V ở Paris, Mạnh Dịch nhớ lần trước cô đã nói cô muốn ăn món kẹo dẻo anh đào do đầu bếp này nấu, vì vậy đã đặt chỗ trước ba ngày, nếu trở về không khỏi có chút tiếc nuối.
Tịch Đồng nhìn anh muốn nói lại thôi, tìm bằng lái xe trong túi xách ra ném cho anh, dựa vào thân xe cười: "Làm sao, không muốn em lái xe của anh à? Em có kinh nghiệm lái xe tốt và đã vượt qua môn 23 và 3 với số điểm tuyệt đối trong một lần, nhưng tốc độ tương đối chậm."
"Người đều cho em, sao có thể luyến tiếc xe chứ?" Mạnh Dịch nằm trở về một lần nữa, nói với cô: "Nếu hủy đặt chỗ trong thời gian ngắn thì phải thanh toán 15% phí trọn gói."
Tịch Đồng: "... Vậy chúng ta vẫn nên đi thôi."
Nhà hàng nằm trên đường vành đai thứ ba, đã qua giờ cao điểm buổi tối, đã qua 20 phút. Tịch Đồng lái xe vững vàng, nhưng Mạnh Dịch vẫn thấy cô có chút khẩn trương, thường xuyên lấm lét nhìn trái nhìn phải khi đi qua ngã tư.
"Xe bị quẹt cũng có bảo hiểm, không cần lo lắng."
Mạnh Dịch co một chân lại, lười biếng nhìn cô. Từ góc độ này, chỉ có thể nhìn thấy đôi tai xinh xắn, hàng mi dài, từ cửa sổ chiếu vào vài tia sáng sặc sỡ. Cô buông vô lăng, giơ tay vén mái tóc đen ra sau vai, để lộ khuôn mặt thanh tú loang lổ ánh sáng giống như đóa hoa bách hợp, điềm tĩnh, lại bình yên.
Thật là xinh đẹp.
Lần đầu tiên Tịch Đồng lái xe sang, lúc đạp cần ga thân xe hơi bị chìm xuống, rất khác so với chiếc Toyota nhỏ bé của cô. Mạnh Dịch thấy cô lái đến vui vẻ, kêu cô dừng xe, tự anh xuống cổng lớn ở khách sạn trước, đến nhà hàng xem thực đơn.
Nhà để xe ngầm của khách sạn đã chật kín nên Tịch Đồng không thể làm gì khác hơn là phải quay xe đi đến nhà để xe của quảng trường thương mại đối diện.
Mới 9 giờ hơn, người người qua lại ở quảng trường thương mại, đường xá tấp nập xe cộ qua lại, ánh đèn neon khiến màn đêm trông như ban ngày.
Vì đi đến nhà hàng cao cấp để ăn cơm, Tịch Đồng đã mặc chiếc váy trắng mà Mạnh Dịch đưa cho cô sau khi đỗ xe, sau khi dừng xe cô đi đôi giày cao gót nhỏ màu đỏ vào, gót giày quá cao nên bước đi hơi loạng choạng.
Đèn xanh ở lối đi dành cho người đi bộ, cô bước chậm rãi đến giữa đường. Có lẽ quá tập trung tinh lực vào việc lái xe, một tia sáng chiếu vào từ bên trái, cô dụi dụi mắt, có chút mệt mỏi, ngay tại lúc bỏ tay xuống, một chiếc ô tô nhanh như điện lao vút qua.
Tịch Đồng theo phản xạ lùi về phía sau, nhưng chân cô lại bị trượt, nếu không phải người bên phải lao ra đẩy cô một cái thì chiếc xe kia đã tông vào cô rồi!
Khi tiếng kèn chói tai nhỏ dần, cô bị dọa sợ ra mồ hôi lạnh cả người, sợ hãi vỗ ngực một cái.
Đây là chiếc xe mới, còn chưa lên bảng số, không có cách nào tìm tài xế đòi bồi thường.
Người đàn ông vừa đẩy cô ra do quán tính đã ngã xuống đất, một vệt máu lộ ra trên khuỷu tay áo sơ mi trắng của anh ta, Tịch Đồng nhanh chóng đỡ anh ta đứng dậy: "Cảm ơn, anh không sao chứ?!"
Người đàn ông quay người lại, xắn tay áo lên che vết xước, máu chảy ra từ ngón tay, tao nhã lịch sự cười cười: "Tịch Đồng, tôi không sao đâu, vừa rồi bị xe kia quẹt trúng. Vừa rồi quả thật quá nguy hiểm.
"Giáo sư Tiết!"
Tịch Đồng không nghĩ tới lại là Tiết Lĩnh: "Anh lái xe à? Tôi đưa anh đến bệnh viện gần đây chữa trị."
"Hay là qua đường trước nhé." Tiết Lĩnh đề nghị.
Tịch Đồng đỡ anh ta qua, sau đó mới nhớ ra xe ở phía đối diện, Tiết Lĩnh lại cười nói: "Buổi tối tôi hẹn ăn cơm với một khách hàng ở Global Center, bãi đậu xe ở đây đã kín chỗ nên chỉ có thể đến trung tâm thương mại thôi. Tôi thật sự không sao, trầy chút da mà thôi, chờ một chút hỏi nhà hàng có ô-xy già tự mình xử lý là được. Nhưng bộ quần áo xinh đẹp của cô cũng dính bụi rồi, cô đang định đi ăn với Mạnh tổng sao?"
Lúc nói chuyện anh ta đưa vết thương cho cô nhìn, quả thật chỉ trầy một miếng nhỏ da, không nghiêm trọng.
Tịch Đồng yên tâm, gật đầu: "Đúng vậy, giáo sư Tiết, thật sự cảm ơn anh."
"Tuần sau cùng ăn tối nhé? Sau khi viết bài phỏng vấn lần trước, rất nhiều cơ quan truyền thông đã tìm đến tôi để quảng cáo cho Bất động sản Ngân Hồ, tôi vẫn luôn không có cơ hội cảm ơn cô, vừa vặn còn có một số việc muốn thỉnh giáo cô."
Dùng cái từ thỉnh giáo này quá khách khí.
"Hẳn là tôi mời anh ăn cơm mới đúng!" Tịch Đồng bùi ngùi, "Không có nhiều giám đốc điều hành trong giới kinh doanh hợp tác và nhiệt tình như anh trong cuộc phỏng vấn. Hôm nay anh vì tôi mà bị thương, sao có thể để cho anh mời khách?"
Lúc phỏng vấn là anh ta trả tiền cà phê, cũng rất chu đáo nói thư ký cung cấp tài liệu, vô cùng thân sĩ.
"Vậy thì cung kính không bằng tuân mệnh." Tiết Lĩnh thoải mái nói: "Cô thấy thứ hai tuần sau thế nào? Tôi cũng sẽ gọi cho Văn Trừng, tránh cho Mạnh tổng ăn giấm."
Tịch Đồng có chút ngượng ngùng: "Cuối tuần này Mạnh Dịch và tôi sẽ đến Canada, thứ hai mới trở về, nếu không sau thứ tư?"
Tiết Lĩnh rất sảng khoái: "Tuần sau tôi rảnh. Cô định địa điểm thời gian rồi nói với tôi là được. Tịch Đồng, tôi phải đi trước, chúc cô và Mạnh tổng dùng bữa vui vẻ."
Tấm lưng vội vã của anh ta biến mất sau bồn hoa, Tịch Đồng cảm thấy vui vẻ sau khi nói chuyện với anh, thầm nghĩ rằng nếu Mạnh Dịch biết nói chuyện bằng một nửa anh ta thì tốt biết mấy.
Sau đó cảm thấy mình thật là đang nằm mơ.
Văn Trừng thật là có phúc mà, bọn họ thật sự môn đăng hộ đối.
…
Trên tầng cao nhất của tòa nhà có một quán bar, buổi tối có hoạt động, một đoàn công tử nhà giàu ăn mặc không tầm thường xếp hàng trước thang máy, còn có thanh niên nhìn đường viền cổ áo hơi trễ xuống của cô, ghé mắt mà coi chiếc váy bụi bặm của cô.
Tịch Đồng cau mày một cái, không đi thang máy mà cởi giày cao gót và leo lên cầu thang tối tăm. Tòa nhà đã khá cũ và cầu thang đang được sửa chữa, tràn ngập mùi dầu gay mũi. Đến tầng bốn gần tầng thứ năm, cô nghe có người thấp giọng nói chuyện, vậy mà lại là Mạnh Dịch.
"Cậu có thể đi về."
Một người khác dường như có vấn đề về miệng, lớn tiếng nói: "Tiên sinh, bệnh của em gái tôi..."
"Tôi sẽ cố gắng hết sức để tìm được tủy xương phù hợp cho cô ấy, nhưng tôi hy vọng cậu biết vẫn có nguy cơ phẫu thuật thất bại, nếu thất bại tiền sẽ được chuyển vào tài khoản của mẹ cậu."
"Cám ơn ngài, cám ơn..."
Lời còn chưa dứt, một bóng người đột nhiên nhào đầu về phía trước, cổ họng Tịch Đồng căng thẳng, giày cao gót trong tay đập xuống đất, phát ra hai tiếng đông đông.
"Ai?" Người nọ khẩn trương nói.
Một chùm ánh sáng đèn pin cầm tay bắn tới, Tịch Đồng đau đớn nắm lấy bàn tay đang siết cổ cô, vẻ mặt của tên vệ sĩ liền biến sắc, chưa kịp buông ra đã bị Mạnh Dịch bay xuống lôi ra.
"Đồng Đồng!" Anh ôm cô, khẩn trương hỏi: "Bị thương chỗ nào?"
Tịch Đồng ho khan hai tiếng, đánh vào ngực anh: "Không nhìn thấy ai đã bắt."
"Thật xin lỗi, là anh đã bảo vệ sĩ ở lại đây." Mạnh Dịch vỗ nhẹ lưng của cô.
Tịch Đồng lấy lại được sức, than phiền: "Anh làm gì ở đây vậy! Không ăn cơm à?"
Mắt thấy Mạnh Dịch chuẩn bị vén váy cô lên, cô mới phản ứng được: "Em không bị thương, máu là bị quẹt trúng. Lúc qua đường thiếu chút nữa bị xe đụng, thật may Tiết Lĩnh đẩy em một cái, khuỷu tay của anh ta bị chiếc xe kia quẹt trúng. Tuần sau em muốn mời anh ta ăn cơm, anh đừng cản."
"Tiết Lĩnh?"
Mạnh Dịch khẽ cau mày, buông vạt váy ra, ra hiệu cho người vừa nói rời đi. Mượn ánh sáng của đèn pin, Tịch Đồng mới nhìn rõ khuôn mặt của hắn là một thanh niên có vẻ ngoài có chút xấu xí, quai hàm có chút sưng.
"Đây là... ?"
"Cậu ta giúp anh một chuyện nên anh tìm bác sĩ nhổ răng cho cậu ta, thuận tiện thu xếp tiền cứu mạng cho người nhà của cậu ta." Mạnh Dịch nói.
Tịch Đồng nửa tin nửa ngờ.
"Được rồi, đi ăn đi. Đồ khai vị sắp được dọn lên rồi." Anh nhặt hai chiếc giày lên cho cô, "Em đi không phát ra tiếng động gì, em muốn hù dọa ai vậy chứ?"
"Rõ ràng là gót giày quá cao..." Tịch Đồng xoa cổ chân, bụng kêu lanh lảnh một tiếng.