Dịch Nam Chi Đồng

Chương 84: Bữa ăn tối



Nhà hàng nằm trên tầng năm, trang trí sang trọng và tao nhã, ánh đèn tông lạnh rất mờ ảo, người phục vụ thắp một ngọn nến trắng ở chiếc bàn đôi cạnh cửa sổ, ánh lửa nhảy múa giữa rừng thép ngoài cửa kính.

Trước bữa ăn còn có ba món ăn nhẹ, Mạnh Dịch bảo người phục vụ mang theo rượu sâm panh khiến cô phấn chấn hẳn lên.

Bên trên quả bưởi được cắt làm đôi là một quả anh đào tròn lớn mà cô từng thấy trên weibo, lấp lánh như mã não vậy. Đưa cuống anh đào vào miệng, dùng răng cắn nhẹ một cái, lớp vỏ chocolate hạnh nhân mỏng tan chảy ở đầu lưỡi, cùi anh đào quyện với kem nhạt và cùi cắt nhỏ lập tức tràn ra, lẫn vào bơ nhạt và thịt quả anh đào mát lạnh sảng khoái, ngọt ngào và thơm mát, hương vị chảy tràn trong miệng, mùi vị tuyệt vời vô cùng.

Mạnh Dịch thấy cô ăn ngon đến mức có thể biểu diễn thăng thiên tại chỗ liền chia cho cô phần của mình, mở nắp thủy tinh hình chuông, dùng dao phết bơ muối lên bánh mì rồi đặt ở trong khay cô. Tịch Đồng ăn uống vui vẻ, anh nhắc nhở: "Ăn ít bánh mì một chút, ăn nhiều rau hơn đi."

Vì bữa ăn này, buổi trưa cô chỉ uống một chút cháo, cô đưa cho anh một miếng bánh mì: "Anh cũng ăn đi nha."

Sau đó mới nhớ ra buổi tối anh ăn thanh đạm ít dầu mỡ nên dùng miệng xé miếng phủ bơ, bẻ miếng sạch ra và đưa lên môi anh.

Mạnh Dịch há miệng, nhìn chằm chằm môi dính đầy kem trắng của cô, ngậm ngón trỏ của cô vào miệng liếm một cái.

Tịch Đồng cởi giày cao gót dưới gầm bàn rồi đá nhẹ vào anh một cái, ánh mắt oán trách.

Mạnh Dịch cắn cô một cái, nhả những đầu ngón tay dính nước miếng trơn bóng ra, ung dung thong thả nhai, nuốt từng miếng bánh mì xuống.

Tịch Đồng cảm thấy anh không muốn ăn bánh mì mà là anh muốn ăn người.

Cô mỉm cười với anh một cái, ăn quả cầu anh đào của anh, mở cái miệng nhỏ nhắn, đầu lưỡi vòng quanh cành cây anh đào mảnh khảnh, chơi đùa trước mặt anh một hồi, rồi lại bắt đầu chuyên tâm ăn hai món ăn nhẹ còn lại.

Ánh mắt Mạnh Dịch càng ngày càng thâm trầm, không yên lòng đưa tôm mẫu đơn vào trong miệng.

Tịch Đồng vừa ăn vừa hỏi anh: "Em nghe nói một số người có thể buộc cành anh đào bằng lưỡi, anh từng thấy chưa?"

"..."

Mạnh Dịch thấy cô về nhà không muốn ngủ đây mà.

Hai món khai vị được bưng lên rất nhanh, món đầu tiên là bánh tartare thịt bò với nước sốt rau củ, nước sốt có kết cấu như sinh tố, chua chua kích thích khẩu vị. Món thứ hai là bánh tart atiso, được làm thành hình bánh cannelloni, phô mai bên trong rất đậm đà nên Tịch Đồng cắn vài miếng ô liu ngâm, thật ra có hơi không muốn ăn nữa, nhấp một ngụm rượu thối quý tộc Sauternes, ánh mắt liếc trộm Mạnh Dịch.

Mạnh Dịch hiểu ý, thở dài, giải quyết phần còn dư lại.

Lần trước Tịch Đồng đã gọi pizza mang đi, nhưng không muốn ăn phần rìa dày của pizza, cũng là anh và Ca Cao cùng giải quyết. Anh không bao giờ lãng phí thức ăn khiến mẹ cô khen ngợi nhiều lần. Bữa ăn này có giá ít nhất là 2.000 nhân dân tệ, không ăn hết thì quá đáng tiếc.

Tiếp theo, Mạnh Dịch lại ăn thịt cá bằm trong món súp, cổ lợn nướng với mỡ caramen, rau diếp đắng cá bơn cát, củ cải trong món salad, đến mức anh cho là nếu tối nay anh mà bỏ qua cho cô thì quá nhân từ.

Thịt mỡ và rau diếp đắng cũng được đi, chẳng phải cô thường ăn củ cải rất ngon sao? Chính là muốn giữ lại dạ dày để tráng miệng mà thôi.

Quả nhiên, ngay khi món tráng miệng vừa lên tới, Tịch Đồng liền gió cuốn mây tan quét sạch, hàm lượng đường và chất béo nhiều hơn những gì cô không muốn ăn. 

Món tráng miệng chính là bảy quả dâu tây màu đỏ và ngọt ngào, trên đĩa có rất nhiều kem, bên trong có những lát mạch nha được tạo hình và rắc kẹo que, ngay cả một miếng Mạnh Dịch cũng chưa ăn, nhìn cô nuốt xuống từng miếng từng miếng dâu tây.

Nuốt xong rồi người phục vụ chu đáo đưa cho cô bánh Petit, chocolate hạt dẻ hạnh nhân matcha và một hộp kẹo dẻo nhỏ để mang về.

Mạnh Dịch cảm thấy hôm nay cô ăn rất nhiều, lại không thể giáo dục cô ăn uống lành mạnh ở nơi này, không thể làm gì khác hơn là nói: "Ông chủ là bạn anh, anh không phải trả tiền ở nhà hàng này, nếu em không ăn được thì đừng miễn cưỡng chống đỡ."

Tịch Đồng tiêu sái vẫy tay, gọi thêm một tách trà xanh kèm theo bánh sừng bò bơ, cô cũng ăn nốt.

Mạnh Dịch: "..."

Tuy nói không cần trả tiền nhưng anh vẫn đến quầy lễ tân quẹt thẻ và trò chuyện với ông chủ mấy câu. Tịch Đồng đã xem thực đơn, nhưng thực đơn đưa cho phụ nữ không có giá nên không biết tốn bao nhiêu tiền.

Lại thay đổi suy nghĩ một chút, là anh mời cô đi ăn, không cần phải tiếc kiệm tiền cho anh, cô đã tiết kiệm rất nhiều vòng chìa khóa cho anh rồi. Vì vậy cô cùng anh xuống lầu với tâm trạng vui vẻ, líu ríu nhận xét về món ăn tối nay.

Hai người khoác tay nhau qua đường để lấy xe, đi dạo một vòng quanh hồ, mãi đến 12 giờ mới về nhà.

Sau khi tắm xong lau tóc đi ra, Tịch Đồng ngáp một cái, bắt đầu thu dọn hành lý cho ngày thứ sáu. Bây giờ cô chuyển đến phòng anh ngủ, hai ngày trước Mạnh Dịch không về nhà, cùng cô đi mua sắm xong lại quay lại phòng làm việc làm thêm giờ, nhìn rất bận rộn, chắc chắn cũng không có thời gian thu dọn hành lý.

Lúc này anh đang cạo râu trong phòng tắm. Cô nhặt bộ âu phục màu bạc anh mặc hôm nay lên, không bẩn nhưng hơi nhăn. Đường cắt rất đẹp, cô chuẩn bị để anh mang bộ đồ này sang Canada nên tìm bàn ủi để ủi giúp anh. 

Cô vừa đặt nó lên bàn ủi, một vật dụng màu đen "bụp" từ trong túi rơi ra và đập xuống sàn gỗ, trước khi cô kịp nhìn rõ thì nó đã lăn xuống gầm giường.

Bình thường Mạnh Dịch không bỏ gì vào túi, Tịch Đồng không lấy ra, thiếu chút nữa là ủi cùng luôn. Cô vừa tắm xong, không muốn nằm dưới sàn nên xuống lầu bế Lisa lên, để chú chó duỗi móng vuốt ra nhặt.

"Sao vậy?" Mạnh Dịch chợt nghe tiếng chó sủa.

Lisa nhanh chóng lấy ra thứ đó rồi trở về ổ ngủ tiếp. Tịch Đồng cầm trong bàn tay, thứ đó rất nhỏ, to bằng hai hạt gạo, tròn trịa như hai hạt gạo, tròn vo giống như lúa mạch trắng thuần, có hạt phình ra.

Cô cầm nó đi vào phòng tắm: "Trong túi anh có cái gì thế?"

Mạnh Dịch rửa mặt xong, nhìn thấy thứ cô đang cầm qua gương, chân mày nhíu lại cực nhanh, xoay người qua lấy, "Không có gì, dù sao không phải ma túy hay hàng trái pháp luật."

Là không muốn nói.

Tịch Đồng "ồ" một tiếng, quay lại tiếp tục ủi quần áo.

Sau khi ủi đồ xong treo âu phục lên, đến phòng tắm rửa tay, nhưng phát hiện anh đã khóa cửa, bên trong có tiếng nước bắn tung tóe rào rào rào rào vang nên cô đành phải dùng phòng tắm khác.

Nằm trên giường chờ đợi một lúc, cơn buồn ngủ dần dần xâm chiếm.


Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.