Dịch Nam Chi Đồng

Chương 90: Không thả (H)



Tịch Đồng sửng sốt một chút, chỉ như vậy?

Lại bỏ qua cho cô?

Cô ngủ quá nhiều, không cảm thấy buồn ngủ, lấy điện thoại từ dưới gối ra gửi tin nhắn WeChat cho mẹ cô. Một lát sau, cánh tay của Mạnh Dịch từ bên hông vòng qua, hôn lên gáy cô một cái, "Ngoan, ngủ đi, đừng nằm chơi điện thoại."

Cô qua loa lấy lệ đáp một tiếng, ngửa mặt gửi xong tin nhắn WeChat, điện thoại "bộp" một cái đập phải hốc mắt, đau chết luôn.

Tịch Đồng dụi dụi mắt, đặt điện thoại lên bàn cạnh giường, "Có phải anh rất mệt không."

"Ừ, hôm nay đặc biệt mệt mỏi..." Giọng anh nhỏ dần. 

Tịch Đồng bị anh ôm thành gối ngủ, tư thế không thoải mái lắm, nhưng nhìn anh lập tức liền ngủ mất thì nhớ ra trên máy bay mấy tiếng anh chưa nghỉ ngơi, lại bận rộn cả ngày, lòng lập tức mềm như bông.

Nửa đêm, cô phải tốn rất nhiều công sức mới có thể thoát khỏi vòng tay anh, xuống giường đi vệ sinh.

Vòi nước ở đây bật lên rào rào, bên kia đột nhiên phịch một tiếng trầm đục, Tịch Đồng không kịp lau tay, lau tay lên quần ngủ hai cái rồi chạy đến phòng ngủ, bật đèn ngủ lên— Mạnh Dịch ngã xuống sàn, đầu đập vào mép giường.

Tịch Đồng: "..."

Người bao lớn, giường bao lớn, sao anh có thể lăn xuống đất được??

Cô bất đắc dĩ đỡ anh ngồi lên mép giường, liếc thấy đầu anh đầy mồ hôi dưới ánh đèn, lấy khăn lau cho anh: "Sao vậy? Gặp ác mộng?"

Mạnh Dịch giống như mới tỉnh lại, sắc mặt dưới ánh đèn tái nhợt, đôi mắt đen nhánh nhìn cô không chớp mắt, tay ôm chặt váy cô đến mức các đốt ngón tay chuyển sang màu xanh: "Anh không tìm được em."

"Em vào phòng vệ sinh." Cô cảm thấy dáng vẻ của anh rất xa lạ, vuốt mái tóc đẫm mồ hôi của anh, "Mơ thấy gì vậy, nói với em đi."

Mạnh Dịch úp mặt vào cái bụng mềm mại của cô, cánh tay vòng lấy eo cô, càng ngày càng siết chặt, Tịch Đồng không thở nổi, vỗ vỗ lưng anh: "Đừng khẩn trương."

"Anh mơ thấy em đi." Giọng anh phát run, người cũng đang run, "Đồng Đồng, em đừng không cần anh, anh còn có thể, có thể làm tốt hơn..."

"Anh chọc em tức giận, em không cần anh nữa..."

"Có người đã đưa em đi..."

Tịch Đồng nhìn tâm trạng đặc biệt bất thường của anh, nhẹ nhàng an ủi: "Áp lực công việc của anh quá lớn. Em có thể đi với ai chứ, anh đừng suy nghĩ lung tung. Anh nói xem, anh làm chuyện gì khiến em tức giận?"

Mạnh Dịch nhìn cô, há miệng không nói gì.

"Em biết rồi, nhất định là anh trêu ghẹo một cô gái khác, rồi bị em phát hiện." Tịch Đồng sừng sộ lên, "Anh nằm mơ cũng không sao, mộng là ngược, nếu anh thật sự dám tán tỉnh người khác thì đừng trách em tìm tài khoản tiếp thị mua hot search mắng anh."

"Anh không có!" Anh vội la lên.

Cô thỏa mãn cười cười: "Vậy là được rồi. Biểu hiện hiện tại của anh vẫn ổn, em là một người phân rõ phải trái, sẽ không vô duyên vô cớ sa thải anh."

Anh cụp hàng mi thật dài xuống, chôn mình trước mặt cô một lúc, hít thở có phần ổn định hơn."

"Thanh tỉnh chưa? Thả ra, ngủ tiếp đi."

"Không thả." Anh buồn buồn nói.

Trước đây Tịch Đồng chưa bao giờ cảm thấy anh dính người như vậy, chẳng lẽ là khí hậu thay đổi ảnh hưởng đến nồng độ hormone?

Cô không thể làm gì khác hơn là liều mạng bò lên giường, Mạnh Dịch vẫn  bám trên người cô, rất dùng sức.

"Em nói lại lần nữa, buông ra—" Cô bất đắc dĩ kéo dài giọng.

"Không." Anh nhắm mắt lại nhỏ giọng nói.

Tịch Đồng thấy anh cậy sủng mà kiêu, duỗi móng vuốt đánh bất ngờ gãi lên eo anh: "Anh có thả hay không... Này!"

Tầm nhìn điên đảo, chiếc giường trước mắt biến thành trần nhà, anh thông thạo nắm lấy tay cô, hạ mắt trên cao nhìn xuống cô. Tịch Đồng yên lặng xác nhận một chuyện: Bất kể áp lực trong lòng của anh có lớn hay không, lúc dùng loại ánh mắt này nhìn cô thì phản ứng sinh lý đều vô cùng bình thường.

Anh hôn một cái, lẩm bẩm lập lại: "Không thả."

Môi của cô ngọt ngào và mềm mại, anh nhẹ nhàng mút mát, đầu lưỡi cạy mở răng thăm dò vuốt ve bên trong, đang lúc quấn quýt nhau thì nghe thấy một tiếng rên nhẹ, bàn tay đưa vào váy vén lên, bao phủ bộ ngực mềm mại bóp mấy cái, móng tay cọ xát quả mâm xôi đang dần dựng lên.

Ai ngờ cô kêu kêu, bỗng nhiên ngáp một cái.

"Mệt sao?" Mạnh Dịch có chút bất mãn, cô đây là đang giả bộ?

"Ừ."

"Nghỉ lễ đi rồi?"

"Không." Cô hừ ra một tiếng từ trong lỗ mũi, con ngươi long lanh nheo lại, giống như một con mèo bị quấy rầy.

Mạnh Dịch bất ngờ kéo quần lót của cô xuống.

"Không?" Anh đặt ngón tay lên cánh hoa, trùng trùng điệp điệp xoa xoa, bụng ngón tay quét thật nhanh qua hạt ngọc, đó giống như một quả anh đào chín mọng bị đè ép, chất lỏng theo kẽ ngón tay chảy ra.

Anh đặt tay lên đến mí mắt của cô để cho cô nhìn, "Nhiều nước như vậy, sao nói với anh vẫn chưa hết?"

Tịch Đồng uể oải đánh anh một cái, che khuôn mặt đỏ ửng, "Mạnh Dịch, anh hư."

Trước đây anh chưa bao giờ nghi ngờ!

"Cũng dám lừa gạt anh."

Ngón giữa cắm vào, bên trong cũng ướt thành như vậy, khuấy khuấy thì chảy ra, cũng không cần làm màn dạo đầu gì nữa, anh cắn nhẹ vào xương quai xanh của cô một cái: "Muốn anh như vậy còn cãi bướng."

"... Vậy, đó là do anh bảo hôm nay đặc biệt mệt mỏi... Ưm... Không muốn ở đó..."

---

Tác giả có lời muốn nói:

Phanh lại, anh hư quá◐‿◑

Cho bạn trai ăn đồ còn dư lại cũng không tốt, kỷ sở bất dục vật thi vu nhân. Mạnh tổng khinh bỉ lãng phí cho nên mỗi lần đều sẽ ăn. Mọi người cũng phải tránh lãng phí nha~ (Tôi ở nhà không muốn ăn liền cho ba tôi)


Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.