Tôi Chỉ Muốn Sống Yên Ổn!

Chương 10: Nhặt lv.1 và con nghiện



Chương 10: Nhặt lv.1 và con nghiện

Thằng c·ướp cầm dao ngày càng gần, Quân lại càng đổ mồ hôi lạnh. Hắn không thể chờ c·hết, người thiếu niên theo bản năng phang chai nước về phía mặt t·ên c·ướp.

May mắn thế nào, t·ên c·ướp không đề phòng, bị chai nước đập trúng mặt. Chai nước vẫn còn một lượng khá nhiều, cộng thêm lực tay không nhỏ của Quân, vì thế sức mạnh không thể khinh thường.

Dường như t·ên c·ướp bị chai nước đập choáng váng, hắn đánh rơi con dao. Nhờ chai nước trúng mục tiêu, Quân như được tiếp thêm sự tự tin. Lao lên tung một cú đá mạnh vào hạ bộ t·ên c·ướp.

"A." Tên c·ướp kêu thảm một tiếng, khụy cả người xuống, ôm 'chỗ đó' với vẻ đau đớn.

Người ở xung quanh nhìn thấy t·ên c·ướp mất đi hung khí, cũng lao lên khống chế lại tên t·ội p·hạm. Đặc biệt là mấy anh con trai, không ngại vừa đánh vừa mắng chửi.

"Mày ăn c·ướp này!"

"Mày c·hết, hồi nãy húc tao với bạn gái."

"Chó c·hết."

Ở ngoài cuộc, không thiếu người lấy điện thoại ra quay lại video. Có người thì lại gọi công an.

Không phải chờ lâu, chủ nhân của chiếc túi trong tay t·ên c·ướp cũng lộ diện. Đó là một người phụ nữ trung niên, nàng ta chạy lại muốn lấy lại cái túi của mình.

Nhưng t·ên c·ướp dù b·ị đ·ánh vẫn có sức lực để níu giữ cái túi, không chịu buông tay. Những người đang đánh hắn, thấy vậy ra sức đánh mạnh hơn.

Có người không nhìn được, chạy ra can ngăn. "Tuy nó là t·ội p·hạm nhưng đ·ánh c·hết sẽ bị khỏi tố h·ình s·ự, mọi người nhịn một chút."

Quân nhìn xem cảnh này, hắn cảm giác được có nhiều người đang quan sát mình. Có mấy người định tiến lên bắt chuyện với hắn. Dù sao hắn chính là anh hùng.

Quân biết rõ mình không thể ở kéo dài thời gian ở chỗ này nữa, công an sẽ tới trong ít lâu thôi. Thế là người thiếu niên nhanh nhẹn lụm lại chai nước rồi chạy ra khỏi khu vực ẩm thực, mất hút ở một con hẻm gần đó.





"Thật là xui xẻo, đâu phải ai cũng có thể chạm mặt c·ướp như mình." Quân chê bai vận may của bản thân, hắn có thể đánh bại t·ên c·ướp cũng có thành phần trùng hợp.

May mà t·ên c·ướp không cảnh giác, hoặc là t·ên c·ướp sẽ không nghĩ đến Quân lại phang chai nước. Mọi chuyện đơn thuần là ma xui quỷ khiến.

Quân thấy ở trước mắt là một hàng hủ tiếu gõ. Hắn quan sát xe cộ rồi qua đường, gọi ngay một tô hủ tiếu thịt bò viên 25 nghìn, xem nó như là bữa ăn của tối nay.

[Tên: Quân

Thể chất: 2

Tinh thần: 2

Kỹ năng: Chạy lv.0 (43/100); Giao tiếp lv.1 (32/200); Nhặt lv.0 (87/100)

Điểm hệ thống: 0]

"Kỹ năng chạy gia tăng thật chậm chạp, giao tiếp thì vẫn nhanh như vậy. Mới đó mà đã kiếm được 32 điểm kinh nghiệm rồi. Nhưng triển vọng nhất vẫn là nhặt." Quân nhìn xem bảng giao diện của hệ thống.

"Tối nay đi nhặt ve chai thêm một đợt nữa, có khi sẽ lên cấp. Vừa được tiền vừa được điểm kinh nghiệm." Quân 'xùm xụp xùm xụp' ăn hủ tiếu, trong đầu thì tính toán đến việc lát nữa sẽ làm.

Sau khi ăn no bụng, Quân trả tiền rồi lại đi nhặt ve chai. Dần dần cái bao tải cũng chứa đựng kha khá ve chai.

Không chờ Quân đợi lâu. Âm thanh thông báo của hệ thống hiện lên.

[Tích. Nhặt lên cấp]

[Tích. Điểm hệ thống +1]

"Hahaha, rốt cục kỹ năng nhặt cũng lên lv.1." Quân không kịp chờ đợi mở ra bảng hệ thống.



Đưa tay nhấn vào Nhặt lv.1 (0/200). Một bản điện tử khác hiện ra.

[Nhặt lv.1. Đặc tính: vệ sinh sạch sẽ]

Vệ sinh sạch sẽ: những mầm bệnh bên trong rác thải hoặc trên mặt đất không thể gây ảnh hưởng xấu tới bạn.

"Vệ sinh sạch sẽ? Một đặc tính không tệ. Ít nhất mình không lo dính phải bệnh khi đi moi rác. Đồng thời cực kỳ tiết kiệm tiền." Quân gật gù, đặc tính này khá thực dụng. Phù hợp với công việc hiện giờ của hắn.

"Còn về một điểm hệ thống. Không vội dùng." Quân không định sử dụng điểm hệ thống ngay bây giờ, chờ gặp chuyện rồi căn cứ trường hợp để dùng.

Quân dựa theo trí nhớ, quay lại theo đường cũ trở về chỗ vựa ve chai. Lần này hắn kiếm được 28 nghìn nữa. Số tiền hiện giờ hắn có hết thảy là 71 nghìn. Tuy không đủ để thuê một căn phòng để ngủ nhưng ít nhất là đủ tiền ăn cho hai hôm nữa.

Hiện giờ là 8h56' tối. Quân hỏi giờ từ ông chủ của vựa ve chai. Khoảng thời gian này cũng đã không sớm, ít nhất là đối một người không có nhiều tiền như hắn.

Thời gian dần trôi qua, Quân kiếm một cái chỗ xem như là sạch sẽ để ngủ qua đêm. Đó là một trạm xe buýt cũ kỹ có mái che mưa che gió. Quân thấy chỗ này vắng vẻ, ít xe cộ qua lại, tiếng ồn không nhiều nên đã chọn làm nơi nghỉ ngơi.

Quân không đòi hỏi, nơi này cũng không tệ. Đưa tay phủi phủi bụi trên bộ ghế dài, hắn ngay lưng xuống dưới, thở một hơi dài nhẹ nhõm.

Những cơn gió đêm thổi qua thân thể yếu đuối, làm người thiếu niên hơi rợn người. Nhưng vì quá mệt mỏi nên Quân đã th·iếp đi lúc nào không hay.



Thành phố cũng bắt đầu đi ngủ, ánh đèn dập tắt. Chỉ để lại ánh đèn đường soi tầm nhìn cho những người đi đêm.

Trong buổi đêm u tối lại lòi ra những hoạt động phi pháp, những hoạt động mà ánh sáng chẳng thể chiếu tới được.

"Mày có mang tiền không?" Trong bóng đêm, một cặp mắt sáng chói, đang dùng ánh mắt trêu tức nhìn xem người đối diện.

"Tao có mang. Đây. Nhanh cho tao một tuýp!" Giọng nói khó chịu và có phần gấp rút của một người đàn ông vang lên. Hắn móc túi quần ra những tờ tiền nhăn nhúm đưa cho tên còn lại.



"Không phải vội. Tao phải đếm thử coi có đủ số tiền không đã." Nói xong, kẻ đó dùng tay đếm tiền. Tốc độ không nhanh không chậm.

Người đàn ông nhìn thấy hành động này thì có chút không nhịn được, nhưng nghĩ đến cái gì hắn lại không dám phát bực. Hắn cố gắng dùng một ít sự kiên nhẫn còn sót lại của mình để chờ đợi.

Rốt cục tên kia cũng đã đếm xong, người đàn ông cấp tốc hỏi: "Hàng đâu?"

"Hàng gì? Mày còn thiếu 50 nghìn nè!" Vẻ mặt của tên kia bất mãn, cầm cộc tiền phẩy phẩy trước mặt người đàn ông.

"Sao lại thiếu?" Người đàn ông hốt hoảng, hắn hoảng loạn lẩm bẩm. Ánh mắt ông ta nhìn chăm chú tên kia.

Tên kia có vẻ nhận ra ý đồ của ông ta, ngay lập tức lên tiếng: "Mày đừng có nhìn tao. Tao không cho mày khất nợ nữa đâu. Khó khăn lắm mày mới trả đủ."

"Hừ, không đủ tiền thì đừng có lại mua." Hắn ta không vừa lòng, vứt đống tiền vào trong lòng người đàn ông.

Người đàn ông vội vã ôm đống tiền tán loạn trong ngực, hàm răng nghiến lại, liên tục lẩm nhẩm: "Làm sao đây? Phải làm sao đây?"

Bỗng tên kia, choàng tay qua vai người đàn ông, vẻ mặt thân thiện: "Hải, mày cũng xem như là khách quen của tao! Mày thiếu tiền đúng không? Hay là-"

"Không, mày đừng lừa tao! Tao không bán nội tạng của mình đâu!"

Người đàn ông từ chối rất dứt khoát, hắn tuy nghiện nhưng không ngu. Hai bên nói tốt chỉ lấy một cái nội tạng, đến lúc lên giường mổ vậy thì một cái hay mấy cái không phải hắn có thể định đoạt.

"Đáng tiếc. Dạo này lũ công an truy lùng rất căng, đám khách hàng quen của tao đã có tận 90% là vào trại cai nghiện hoặc đi tù hết rồi. Lượng thu nhập của tao giảm đáng kể a." Kẻ bán hàng lắc đầu than vãn.

"Hàng của mày ế thì bán rẻ cho tao cũng được mà!" Hải bắt được trọng tâm, thử trả giá với tên buôn chất cấm.

"Không thể! Kiếm thiếu, tao không đủ tiền nộp bảo kê. Mày có hiểu không? Trong khi đồng nghiệp, thằng thì đi tù, thằng thì tử hình mà tao còn có thể bình yên ở đây buôn bán. Mày hiểu chưa!?"

Tên buôn chất cấm ánh mắt tràn đầy ẩn ý nhìn xem con nghiện Hải.

Con nghiện Hải gãi gãi khuôn mặt tái nhợt: "Hiểu cái đầu chó mầy, giờ trong đầu tao chỉ toàn thuốc thôi. Bán rẻ đi, xem như tao cần xin mầy!"

"Không được. Giá cả của tao đã rẻ hơn nhiều so với thị trường chung rồi, không giảm được nữa." Tên buôn chất cấm lắc đầu, không chịu bán rẻ dù cho hàng của mình ế sắp đóng mạng nhện.

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.