Tôi Chỉ Muốn Sống Yên Ổn!

Chương 9: Kiếm tiền, cướp đến mặt



Chương 9: Kiếm tiền, cướp đến mặt

"Tới nơi rồi con." Một người đàn ông quay mặt lại thông báo với người thiếu niên ngồi ở phía sau xe hắn.

"Cảm ơn chú đã cho con đi nhờ ạ." Quân xuống xe, vẻ mặt cảm kích rối rít cảm ơn người đàn ông. May mắn là trên đường hắn gặp được một ông chú tốt bụng đồng ý chở hắn đi đến đây. Nhanh hơn dự tính tới tận hai mươi phút.

"Haha, không có chi. Tiện đường mà thôi." Xong lời, người đàn ông khởi động chiếc xe máy của mình, thong dong rời đi.

Quân nhìn xem trước mặt mình, đây là một xưởng thu gom ve chai. Bên trong chất đầy là chai lọ, bìa carton, một số rác thải có thể tái chế.

Bên trong đang có một số người giống như hắn, đều là người nhặt ve chai đến đây đổi tiền. Họ đang cân thử bao nhiêu kg, tính tiền trả tiền.

Quân thở dài một tiếng. Rốt cuộc cũng có thể lấp đầy cái dạ dày này rồi. Người thiếu niên vác theo bao tải bước vào trong.

Một lát sau, tay Quân cầm chai nước bước ra, túi quần của hắn hơi phồng lên. Vẻ mặt người thiếu niên khá vui mừng. Hiện tại hắn đã có tiền.

Bây giờ đã là 12 giờ trưa, "Kiếm được 37 ngàn. Nên ăn cái gì đây?" Quân sờ túi quần, tự hỏi nên ăn món gì.

"Tiền còn khá ít, tốt nhất là ăn mấy món rẻ mà no lâu. Ăn bánh mì được đấy!" Quân đã quyết định món mà mình ăn. Hồi nãy được ông chú chở đi, hắn thấy có một quầy bán bánh mì nhỏ mở ở đầu đường.

Thế là Quân đi đến đó. Quãng đường cũng không xa mấy, chỉ đâu đó tám chín mươi mét. Xe hàng nhỏ được đậu ngay ngắn ở đầu đường, không gây cản trở. Chủ quán là một người phụ nữ trung niên với vẻ mặt tần tảo.

"Một ổ bánh mì thịt bao nhiêu tiền thế cô?" Vì để chắc ăn, Quân đã hỏi giá cả. Lỡ giá vượt quá tưởng tượng thì thôi. Trong sự tính toán của hắn, một ổ không được vượt quá mười lăm ngàn.



Chủ quán thấy có khách đi đến, đầu tiên là đón hắn bằng một nụ cười, rồi mới đáp: "Bánh mì thịt, một ổ mười ngàn con ơi."

"Bán con một ổ ạ." Mười ngàn một ổ? Quá rẻ, mua. Quân mở lời muốn mua xuống một ổ.

"Được rồi chờ cô một tí." Chủ quán bắt đầu cắt bánh mì, phết pate, đắp thịt, bỏ rau, chan nước sốt. Không để Quân đợi lâu, hàng đến tiền giao, trong tay hắn đã cầm bao bì chứa ổ bánh mì thịt.

Giá cả của ổ bánh mì này rẻ hơn so với những gì Quân mong đợi. Còn 27 nghìn, nếu ăn tiết kiệm, đủ để hắn ăn tới sáng ngày mai.

Quân không suy nghĩ nữa, mùi của ổ bánh mì đã làm hắn chảy nước miếng rồi. Người thiếu niên nhanh chân kiếm một chỗ sạch sẽ trên vỉa hè, khui bao, cắn một miệng thật lớn.

Ngon quá, nhân gian mỹ vị đến thế là cùng. Tuy hương vị của chiếc bánh mì này không quá đặc sắc, nhưng vì hắn đói rã rời, mới khiến cho độ ngon của ổ bánh mì tăng lên vài lần. Khuôn mặt Quân thỏa mãn, dần dần ổ bánh mì bị hắn tiêu diệt sạch sẽ.

Nhìn xem ổ bánh mì bị mình cắn vài phát sạch trơn, nói thật Quân vẫn chưa đã thèm, chứ nói gì là no bụng. Hắn muốn ăn thêm một cái nữa, nhưng người thiếu niên vẫn nhịn được.

Vấn đề đói khát đã được giải quyết, bây giờ là đến danh tính, tức là giấy tờ tùy thân. Nếu không phải vì cái xác, Quân đã đến cơ quan chức năng làm cái thẻ căn cước từ lâu.

Hiện giờ còn cộng thêm việc hắn gián tiếp g·iết người nữa chứ. Quân nghĩ đến tên tài xế cùng chiếc xe tải của hắn là lại tức không chịu được. Nhiêu đó tội đủ để hắn ở tù mọt gông.

Việc mình biết nên xử lý n·ạn n·hân như nào, chôn chỗ nào thì hợp lý, đã làm Quân có bảy thành chắc chắn chủ nhân cũ của bộ thân thể này là một t·ên s·át n·hân. Đây cũng là nguyên nhân chính khiến Quân không dám đụng mặt với công an.

Kiếp trước Quân chỉ là một người dân bình thường, hắn nào có gan qua mặt công an. Cách tốt nhất để không bại lộ là đừng chạm mặt.

"Có khi khuôn mặt của mình đã lên hệ thống truy nã của công an rồi cũng nên." Quân cười nhạo mình một tiếng, hi vọng là mình nghĩ nhiều.



Uống một ngụm nước, Quân đứng dậy. Việc trước tiên vẫn là kiếm tiền, tích lũy một khoản kha khá rồi tính sau.

Hiện tại hắn chỉ là một người nhặt ve chai tầm thường, không gây chuyện thì sẽ không ai hỏi giấy tờ tùy thân của hắn làm gì. Ít nhất là có thể dấu giếm một đoạn thời gian.

Quân kiếm ra được một cái bao tải, hắn bắt đầu công cuộc nhặt ve chai của mình. Có vẻ như chỗ này khá gần vựa ve chai, nên ngoài những loại rác thải vô dụng ra, hắn chẳng nhặt được thứ gì sẽ bán ra tiền cả.

Người thiếu niên lắc đầu quyết định đi xa hơn. Vì trí nhớ không tệ, Quân có thể dễ dàng nhớ được tên các con đường, hắn cũng không muốn quên mất đường về vựa ve chai-cái chỗ đổi tiền của mình.

Thời gian dần trôi qua, trời bắt đầu về chiều. Ánh đèn được rọi ra, những ngôi nhà hai bên đường bắt đầu tỏa ra ánh sáng thay mặt trời, vào buổi chiều tà của Thành phố Liên Hải.

Cái bao tải mà Quân mang theo đã đầy ắp, có phần là hắn nhặt, có phần là hắn xin từ đống chai lọ vứt bỏ của mấy cô bán nước vỉa hè. Nói chung là hắn thu hoạch rất nhiều. Với số lượng này, hắn ước tính mình có thể đổi được 40 nghìn.

Tâm tình của Quân cực kỳ vui vẻ. Thấy thời gian cũng đã chuẩn bị vào đêm tối. Quân dựa theo trí nhớ lần mò trở về chỗ vựa ve chai, hắn hớn hở đổi được 41 nghìn, cộng thêm 27 nghìn hồi trưa, tổng cộng là 68 nghìn.

"Hahaa, mình thật là chăm chỉ." Quân hài lòng với thành quả mà mình nhận được.

Người thiếu niên vui sướng sờ túi quần căng phồng của mình, "Ăn cái gì đây? Ăn cái gì đây?" Tâm trạng tốt đẹp khiến hắn vừa đi vừa ngân nga.

Quán nhỏ bán bánh mì ở đầu đường đã nghỉ bán rồi, Quân còn muốn ăn tiết kiệm đây. Hắn vẫn còn hơi nhớ nhung hương vị của ổ bánh mì lúc trưa.



Quân đành lắc đầu đi dạo hòng kiếm cái gì đó ăn đại cũng được, nếu hắn nhớ không nhầm cách đây một dãy nhà có một con phố ẩm thực nhỏ. Biết đâu đến đấy lại được ăn ngon. Tất nhiên điều cốt lõi vẫn là không quá đắt đỏ.

Nghĩ liền làm, Quân nhanh chân đi đến khu bên đó. Về cơ bản đó là một bãi đất trống lớn. Các hàng quán như dựng lều mọc lên hai bên chỉ để lại ở giữa một con đường có chiều rộng chưa tới hai mét.

Mùi hương đồ ăn nồng nặc trong không khí. Lưu lượng người đi vẫn khá đông đúc, vì thế hơi lộ ra chen chúc một tí.

Quân có chút hơi bận tâm, hắn đưa mũi ngửi thân thể mình. Khịt khịt, không hôi lắm.

"Quân ơi mày đùa ai chứ, hôi quá trời!" Người thiếu niên tự giễu, hắn sợ mình ảnh hưởng đến khẩu vị của người khác nên lắc đầu định rời đi.

"C·ướp, c·ướp!!!"

"Tránh ra!"

Trong khu ẩm thực, chợt xuất hiện một loạt âm thanh náo động. Đoàn người đều bị một tên đàn ông hớt hả bỏ chạy hất ra hoặc là bị húc cho té ngã.

Sự náo động đó cũng làm Quân để ý đến: "Có c·ướp hả?" Một tên đàn ông bịt mặt lao ra phố ẩm thực, hướng thẳng về phía hắn. Không, chuẩn xác hơn là t·ên c·ướp đó muốn trốn thoát, Quân chỉ là đang đứng trên đường đi của hắn mà thôi.

Tên c·ướp ôm một cái túi xách, ánh mắt hung ác, cầm trên tay còn lại là một con dao sắc nhọn. Lưỡi dao phản chiếu ánh sáng hơi lóe mắt. Mọi người không ai dám cản đường hắn, sợ bị thọc một nhát.

"Thằng nhãi tránh ra. Muốn c·hết?" Tên c·ướp cầm dao la hét uy h·iếp Quân, hắn lao nhanh về chỗ người thiếu niên.

Quân cũng sợ ngây người, xưa nay hắn khi nào thấy được cảnh tượng như vầy. Ánh mắt dữ tợn của t·ên c·ướp như một mũi tên, ghim chặt vào chân của Quân, làm hắn không dời nổi một mi li mét.

Tên c·ướp thấy cái thằng trước mắt không chịu tránh đường, cũng rất gấp gáp. Cứ nghĩ là Quân có máu anh hùng, muốn liều c·hết ngăn mình lại. Ở đây quá nhiều người, không nhanh chóng thoát thân sẽ cực kỳ bất lợi.

Nhưng không sao, ngoài lời nói t·ên c·ướp vẫn còn thứ v·ũ k·hí hiệu quả hơn. Đó là con dao! Hắn cầm dao quơ quơ loạn xạ, nhằm làm Quân biết sợ mà lui lại.

Quân nhìn thấy hành động đó, hãi cả hồn. Trời ơi, hắn muốn g·iết mình sao? Làm sao bây giờ? Làm sao đây? Đầu óc vận chuyển chớp nhoáng, cố gắng vắt ra một phương pháp để giải quyết vấn đề trước mắt.

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.