Tôi Chỉ Muốn Sống Yên Ổn!

Chương 11: Ăn cướp



Chương 11: Ăn cướp

"Tao thiếu bao nhiêu?" Hải hỏi lại tên buôn chất cấm. Ánh mắt của hắn đã hơi dại ra, linh hồn y như muốn bay khỏi thân thể.

"50 nghìn." Tên buôn chất cấm tựa bên cửa một chiếc ô tô màu đen mà hắn lái tới. Đây vừa là phương tiện vận chuyển hàng, vừa là công cụ chạy trốn của hắn.

Con nghiện Hải vò đầu bứt tóc không biết nên kiếm đâu ra tiền nữa. Số tiền hắn mang đến, đã sử dụng hết khả năng của hắn, hắn thậm chí còn đi c·ướp, đi móc túi mấy đợt mới góp đủ, thế mà còn thiếu 50 nghìn.

"Mả cha ông trời!" Hải giận dữ mắng chửi một câu.

"Ê, thằng kia có thể sẽ thích hợp với mày đấy." Tên buôn chất cấm nhìn ra xa thấy được có một bóng người ở trong bến xe buýt. Thế là hắn tốt bụng gợi ý cho Hải.

"Ngủ ngoài đường như vầy, thì chưa chắc trong người nó có được 100 nghìn, nhưng tao cá là ít nhất nó có 50 nghìn. Còn chờ gì nữa mạnh dạn lên! Mày còn có muốn mua hàng không?"

Tên buôn chất cấm cổ vũ con nghiện Hải đi phạm tội. Vẻ mặt hắn động viên người đàn ông đi làm việc xấu, ôm tiền về cho tao.

Cơn thèm thuốc của Hải cũng đã đến biên giới, hắn không đoái hoài gì nữa. Mượn tên buôn chất cấm một cái cờ lê to và dài bằng cẳng tay, vẻ mặt hầm hầm đi tới chỗ bến xe buýt cũ.

Chợt tên buôn chất cấm kịp thời kéo cổ áo Hải lại. Con nghiện bất mãn: "Mày làm gì đấy?"

"Tao phải nhắc nhở mày. Mày có thể c·ướp, có thể đánh nhưng không được g·iết. Hiểu không!? Khó khăn lắm tao mới kiếm ra chỗ này, ở đây buôn bán không tệ. Tao không muốn phải chuyển chỗ. C·ướp xong thì đuổi nó đi.

Nó mà c·hết, thì cái xác thứ hai nằm ở đây là mày đấy, có nghe vào chữ nào không?" Tên buôn chất cấm nghiêm túc dặn dò tên nghiện, thậm chí còn lạnh giọng đe dọa hắn.



"Nghe, nghe rồi! Chỉ c·ướp, không g·iết." Hải bực mình gật gù. Hất bàn tay của tên buôn chất cấp ra. Hải cầm cái cờ lê cẩn thận đi lại. Hắn muốn đánh lén.

Trên đường đi hắn thuận tay lấy luôn một tảng đá. Hải đưa mắt nhắm chuẩn cái bóng đèn trên cao của cột đèn. Vụt. Con nghiện phang ngay cục đá vào đó.

"Beng." Một phát trúng đích luôn, bóng đèn bể nát, kéo theo là nguồn ánh sáng duy nhất ở đây cũng biến mất. Đưa khu vực này trở thành nơi mờ mờ ảo ảo. Nhưng không ảnh hưởng tầm nhìn của Hải là bao.

"Phải thế chứ." Hải nhỏ giọng hò reo một tiếng, buông bỏ một viên đá khác đang cầm sẵn trên tay.

Quân nằm trên ghế dài đã nặng nề hít thở đều đều, hắn ngủ quá say, cả ngày hôm nay lao động vất vả cộng thêm việc cơ thể yếu đuối khiến hắn ngủ rất mệt. Cho nên tiếng bóng đèn bể nát đều không thể làm hắn tỉnh giấc.

Ở phía xa, tên buôn chất cấm nhìn thấy hành động của tên nghiện cũng muốn lắc đầu: "Cái thằng ngu này, động tĩnh lớn như thế sẽ khiến thằng kia thức giấc."

"Ồ, có vẻ như khách hàng của mình khá may mắn đấy chứ!" Hắn lờ mờ thấy được Quân không có cử động thế là cảm thán vận may của Hải.

Hải đã sắp tiếp cận Quân, hai tay hơi run rẩy, hắn nắm chặt cờ lê giơ lên cao. Những lời mà tên buôn chất cấm nói, hắn vứt sau đầu từ lâu. Trong đầu hắn hiện tại chỉ có một ý nghĩ đơn giản.

Nó có tiền, nó biến mất, tiền ở lại, mình xuất hiện, tiền là của mình, đủ tiền mua được thuốc.

Rốt cục con nghiện đi đến trước mặt Quân. Người thiếu niên vẫn hồn nhiên ngủ say mà không biết gì.

Ánh mặt Hải toát lên vẻ bệnh hoạn, đang định quật mạnh chiếc cờ lê vào đầu thằng nhóc. Thì bị một cánh tay khác ngăn lại, bàn tay thô to nắm và ghìm chặt lại tay đang cầm cờ lê của con nghiện.

Hải giật mình, nhìn thấy một người đàn ông cao lớn, ngũ quan không rõ vì trời tối, đang nắm chặt cổ tay mình. Người đàn ông cao lớn kéo Hải ra xa, trong quá trình đó Hải giãy dụa muốn trốn thoát nhưng không được.



Hắn là con nghiện, thân thể đã bị tàn phá nghiêm trọng bởi thuốc và m·a t·úy, sao chống cự được một người đàn ông khỏe mạnh.

"Mày là ai? Sao ngăn cản tao?" Đợi rời xa bến xe, Hải mới nhỏ giọng tra hỏi người đàn ông cao lớn.

"Nó là con mồi của tao, mày không được đụng vào." Người đàn ông giọng ồm ồm tuyên bố Quân đã vào tầm nhắm của hắn.

"Đù má, thời này đi ăn c·ướp cũng giành nữa hả?" Hải nghe xong bật cười, điệu cười có chút mỉa mai.

"Mả cha mày, thằng nào tới trước được trước. Mày cút đi kiếm mối khác đi." Hải không nể mặt, chửi đổng với người đàn ông cao lớn. Hắn hất mạnh tay người đàn ông ra, định lao tới chỗ Quân, hoàn thành việc chưa xong.

"Thằng chó, mày không hiểu tiếng người hả? Nó là mục tiêu của tụi tao." Bất chợt, từ trong bóng tối xuất hiện một người đàn ông khác, hắn ta nắm lại cổ áo của Hải.

Đó là một người đàn ông với khuôn mặt tràn đầy vết sẹo, hắn đang cầm một con dao nhỏ, kề kề như muốn đâm cho con nghiện một nhát.

Nhìn thấy được v·ũ k·hí có tính sát thương cao đang uy h·iếp mình, Hải sợ hãi và quyết định hạ cơn nghiện xuống mà làm người, hắn cười làm lành:

"Hai vị đại ca, em xin lỗi. Lúc nãy em đau đầu quá, nên hơi ngu. Em nhường lại cho hai đại ca á."

Hải ra sức nịnh nọt, lấy lòng hai người đàn ông. Một đánh hai, với cái cơ thể yếu ớt của hắn, hiển nhiên là không lại. Nên biết điều vẫn phải biết điều. Như thế mới sống lâu được.



"Hừ, cút." Tên mặt sẹo hừ lạnh đuổi con nghiện đi. Tên cao lớn thì dùng ánh mắt lạnh lẽo như để cảnh cáo tên nghiện.

Con nghiện Hải không dám hó hé một lời, xách cái cờ lê chạy về phía bóng tối âm u. "Mọe nó, thật xui xẻo. Hai thằng chó, may cho tụi mày là ông đang thiếu thuốc đấy." Vừa đi hắn vừa nhỏ giọng mắng chửi như để lấy lại chút sĩ diện cho mình.

"Anh hai, xử nó thế nào đây?" Tên cao lớn hỏi thăm ý kiến của tên mặt sẹo về việc nên xử lý Quân như nào.

"Không thể g·iết nó. Thằng tư vừa b·ị b·ắt, hai ta sẽ bị đưa vào diện quan sát thường xuyên của công an nơi này. Nếu họ tìm thấy 'người hùng' c·hết, vậy thì dù chúng ta có g·iết nó hay không đều phải đi tù." Tên mặt sẹo thu hồi con dao trong tay, vẻ mặt khó coi nói ra. Đây cũng là lý do hai người đàn ông ngăn cản thằng nghiện có ý đồ đánh g·iết Quân.

"Nghĩ đến thằng tư là em lại không nhịn được. Thằng ngu, ai lại đi ăn c·ướp ở nơi đông người như thế cơ chứ." Tên cao lớn nghiến răng nghiến lợi thốt lên.

"Nó lần đầu tiên theo hai anh em mình, có lỗi là điều tất nhiên. Nhưng dốt nát là thật, do nó mà hai tụi mình cũng liên lụy." Mặt sẹo dùng đôi mắt độc ác quan sát bóng hình đang nằm trên ghế dài ở chỗ bến xe buýt không xa.

"Thế mà nó lại thi đậu đại học!" Tên cao lớn lầm bầm lầu bầu.

Lúc đầu hai người bọn hắn theo đuôi Quân, dự định là vào nhà của Quân để ă·n t·rộm, báo thù cho em trai. Nhưng đâu ngờ, cái thằng này ngay cả cái nhà cũng không có. Người thiếu niên đi ngủ bụi.

"Mày khống chế nó, tao c·ướp tiền sẵn tiện cho nó ăn chút đau khổ." Tên mặt sẹo ra lệnh cho người đàn ông cao lớn. Người sau gật đầu, rồi cả hai cẩn thận đi từ tốn về phía Quân.

Lúc nãy bọn hắn lờ mờ thấy được Quân xoay người đổi tư thế ngủ. Nên hai người phải thật cẩn trọng, không được tạo ra âm thanh quá lớn. Nó mà chạy thì uổng công.

Người đàn ông cao lớn đi tới chỗ hai chân của Quân, tên mặt sẹo đi lại chỗ phần đầu. Cả hai đã chuẩn bị sẵn sàng.

"Keng."

Thì không biết từ đâu, một hòn đá bay tới đập mạnh vào chân ghế bằng sắt của 'chiếc giường' mà Quân đang nằm. Cả hai v·a c·hạm vang lên một âm thanh rõ to.

Âm thanh làm cả ba người đều giật mình, Quân thì giật mình lơ mơ tỉnh dậy, hai người đàn ông thì giật mình bởi vì mình bị phá đám.

Ở phía xa, "Tao không được, thì chúng mày cũng không được." Con nghiện Hải cười đểu, hài lòng với kỹ thuật ném đá bách phát bách trúng của mình.

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.