Cẩn thận nhớ lại, những loại bánh ngọt sữa bò thơm phức trong phòng hắn, hình như đều là nàng ăn hết, uống hết, hắn chưa từng động tới một cái. Bình thường hắn cũng chỉ ăn đồ mặn.
Hắn không nói, nàng thực sự không để ý. Nàng có thói quen từ nhỏ được người khác chăm sóc thoả đáng, rất ít khi chú ý cảm nhận của người khác.
"Ừm, thực xin lỗi..."
Vậy lộ ra nàng tới đây rất không có thành ý, cũng không muốn lại trở về phòng ăn lấy một phần nước canh mặn. Nếu để những đầu bếp nữ kia biết nàng đến đưa cho ai, sợ biết rồi sẽ cười nói nàng rõ ràng đã thất sủng, còn mày dạn mặt dày dán lên người chủ tử.
Lý Doãn Ninh bưng nước canh ngọt, như củ khoai nóng bỏng tay, đưa không được, ném cũng không hay. Nàng ngắm một vòng trong phòng, chỉ có cái giỏ trúc đựng giấy lộn, không thấy được dụng cụ để chứa nước.
Nàng quyết định, bưng bát sứ lên "Ừng ực ừng ực" uống vài ngụm, cầm nước sôi trên bếp đồng lên rót đầy trong bát, vừa vội la lên: "Như vậy sẽ không ngọt nữa, ngươi nếm thử..."
Vân Dịch nhìn động tác liên tiếp lỗ mãng của Lý Doãn Ninh, triệt để ném văn thư, nhìn chằm chằm vào nàng buông ấm nước nóng, mới không biết làm sao vuốt vuốt lông mày.
"Thật sự không ngọt nữa..." Lý Doãn Ninh đến thấy hắn có chút không kiên nhẫn, lặng lẽ nâng lên nhấp nửa ngụm, "Chỉ có một chút ngọt, không lừa ngươi..."
Nước ấm bỏ thêm nước ấm, có chút bỏng, nàng le lưỡi.
Vân Dịch nhìn nàng giống như con mèo nhỏ làm nũng dính người, dường như nghĩ tới điều gì, ánh mắt lộ vẻ cưng chiều.
Lý Doãn Ninh am hiểu nhất là thuận thế bò lên sao, trước kia dù hoàng huynh bị nàng chọc tức, nàng cũng có thể nhõng nhẽo cứng rắn dỗ dành tốt.
Nàng nhìn thần sắc hắn có chút buông lỏng, vội vàng đặt khay trên bàn sách, cầm lấy thìa sứ múc một muỗng, nhẹ nhàng thổi nguội, đưa đến bên cạnh miệng hắn.
Vân Dịch liếc qua, là canh hạt sen bách hợp bình thường, cánh hoa mỏng manh nổi trong muôi.
Khả năng không nghĩ nàng chớp mắt cúi đầu, khẽ nhếch môi hồng dẩu lên, hắn thần quỷ sai khiến mà há miệng, uống nửa muôi.
Lý Doãn Ninh nhẹ nhàng thở ra, vẫn ổn hắn không chê nàng uống qua.
Lúc trước trong những đêm ngủ bên nhau kia, lúc hoan ái hắn từng cắn môi lưỡi nàng, bằng không thì nàng cũng không có can đảm múc cho hắn nước canh mình đã uống qua.
"Không chuyện gì mà ân cần, thì không phải gian xảo thì là phường trộm cắp." Vân Dịch mím môi, cho nàng bậc thang đi xuống, lại không quên chế nhạo.
"Ta là có một chuyện cầu ngươi." Lý Doãn Ninh đẩy khay ra, nửa nằm ở bên phải trên bàn sách của hắn, nâng má nói, "Ta ở trong phủ sắp khó chịu thành bệnh, ngày mai ta có thể đi ra ngoài một chuyến hay không, mua ít đồ."
"Mua cái gì?"
"Ăn, chơi, trang điểm, mặc..." Nàng đếm trên đầu ngón tay.
"Trong phủ còn thiếu cho nàng dùng sao? Cứ phải muốn đi ra ngoài mua."
"Cái này không giống vậy." Lý Doãn Ninh uất ức nói, "Lúc trước ta hoàng... Ca ca, cách đoạn thời gian cũng sẽ cho ta xuất cung một chuyến."
"Nàng có bạc sao?" Vân Dịch chất vấn câu này đến câu khác.
Lý Doãn Ninh ngậm miệng, sau nửa ngày mới nhỏ giọng nói: "Ta có thể lĩnh tiền công sao?" Cùng ăn, cùng chơi, cùng... Ngủ.
Vân Dịch không đáp, chỉ chuyển chủ đề: "Cầu người không ai như nàng nói vài câu vậy mà xong việc."
Ánh mắt hắn đảo qua môi cùng bầu vú của nàng.
Không phải nàng đưa canh ngọt rồi sao, Lý Doãn Ninh oán thầm nói.
Nhìn ánh mắt hắn, nàng đã biết rõ, nàng lại làm hắn nổi lên máu dâm tà rồi.
"Ta đương nhiên mang theo thành ý đến đấy."
Không nỡ bỏ con nhỏ gánh không nổi lang sói, không nỡ bỏ thân thể thì ngày mai ra không được. Lý Doãn Ninh nửa ngồi xổm xuống, một chân quỳ xuống đất, nằm ở trước đầu gối hắn, thò tay nhấc quần áo của hắn lên.
Vân Dịch từng nhắc đến hai lần việc dùng miệng, nàng pha trò, trêu chọc làm nũng cũng không cần làm nữa, vậy mà tối nay sẽ mất cả gốc lẫn lãi rồi.
Đồng thời, trong lòng nàng cảm thấy hết sức xin lỗi đối với cô nương nhà Ngự Sử chưa từng gặp mặt kia, vị hôn phu của người khác, vì đạt được mục đích, cuối cùng nàng lại cùng hắn tằng tịu với nhau một hồi.
Lý Doãn Ninh cởi quần lót của hắn, thả vật cứng nóng hổi kia ra.
Lần đầu tiên nàng ở khoảng cách gần nhìn cây gậy này, nó rất to, tựa như cánh tay nàng, trách không được mỗi lần tiến vào, nàng căng trướng vô cùng.
Trên thân gậy phấn hồng là gân xanh quấn quanh nhô lên, vừa sờ đã nhảy dựng, đỉnh đầu giống như cây nấm, lại giống như con rùa đen duỗi đầu ra từ dưới mai.
"Nhìn ngây người, không nỡ ăn?" Vân Dịch thấy nàng nhìn dương vật hắn ngẩn người.
"Ai nói đấy." Lý Doãn Ninh cảm giác gương mặt nóng lên, quay mặt cầm chặt thân gậy, "Nó xấu chết đi được."
"Đẹp xấu có quan trọng không? Mấu chốt là ăn ngon." Vân Dịch xoay mặt của nàng lại, môi phấn đối diện quy đầu.
Lý Doãn Ninh nhìn thấy trên đỉnh có một cái lỗ thật nhỏ, nàng hiếu kỳ liếm một cái.
"Hự..."
Vân Dịch ngửa cổ, thở hổn hển nửa tiếng, hai tay đặt trên thành ghế bạch đàn mãnh liệt siết chặt.
Côn thịt trong tay lập tức trướng to lên, mắt nhỏ trên đỉnh đầu tràn ra một luồng dịch trong suốt, Lý Doãn Ninh đột nhiên phát hiện, hắn dường như bị liếm rất thoải mái.
Nàng chép miệng tặc lưỡi, càng phát hiện, nàng tựa hồ đang đụng vào chỗ ngày thường hắn dùng để bài tiết.
A a a! Bẩn như vậy...
Nàng dùng hai ngón tay che miệng lại.
"Ăn quá ngon rồi, dư vị lâu như vậy?" Vân Dịch kéo ngón tay của nàng xuống, động thân đưa vào trong miệng nàng, "Mở ra, ngậm lấy."
Không ngậm cũng không có cách nào khác, hiện tại đâm lao phải theo lao. Lý Doãn Ninh hé miệng, côn thịt phút chốc đã vào đến non nửa, tràn đầy nhét trong cơ thể.
"A... A... A......"
Hai má nàng bị căng ra đau xót, mắt ầng ậng nước mắt, một tay mất định hướng đẩy dương vật hắn.
Vân Dịch bắt được tay của nàng xoa túi tinh phía dưới, thở dốc nói: "Nếu như mang theo thành ý đến vậy, cũng đừng sợ chịu đau khổ."
Cánh tay khác của hắn đè lấy cái ót nàng, quy đầu chọc sâu vào bên trong, "Không phải nàng muốn trước đắng sau ngọt sao?"