Hắn nói chuyện lúc nào cũng là một lời nói mang hai ý nghĩa, câu "Trước đắng sau ngọt" này lại làm Lý Doãn Ninh suy nghĩ nhiều, hắn là nói đêm nay nàng hầu hạ hắn tốt, ngày mai có thể ra phủ, hay là chỉ nàng đêm nay lừa gạt hắn xong, ngày mai có thể cao chạy xa bay.
Trong lòng nàng không khỏi bồn chồn, lòng bàn tay mơ hồ đổ mồ hôi.
Vân Dịch nhìn lông mày nàng nhăn lại, lông mi run rẩy, một bộ dạng tâm sự nặng nề, rút ra một ít, hung hăng cắm vào.
Hắn cười khẽ: "Nghĩ gì thế? Chặn miệng, cũng chặn không được nàng thân ở Tào doanh lòng mang Hán."
Lý Doãn Ninh "A..." một tiếng bị hắn chọc đến trợn trắng mắt, yết hầu nóng rát đau đớn.
Thân thể đau nhức, thần trí ngược lại rõ ràng hơn chút ít.
Lúc này Vân Dịch thăm dò nhiều lần, nhưng chưa chắc đã biết rõ kế hoạch chạy trốn giữa nàng và Trịnh Dịch. Cũng có thể là đơn thuần hoài nghi cử chỉ đêm nay của nàng lạ thường, muốn chạy trốn một mình.
Nàng vào Vân phủ, vẫn luôn rất biết điều, đến cửa sân nàng cũng rất ít ra. Đêm nay lại nói rõ muốn ra ngoài ăn uống và vui chơi, cuộc sống công chúa trước đây của nàng thực sự vô tư vô lo như vậy, nhưng sau khi mất nước, mặc cho ai nghĩ, cũng hiểu được nàng không còn tâm trí thanh thản nữa.
Nàng biểu hiện quá ân cần, quá điềm nhiên như không có việc gì, nóng lòng dùng bộ dạng dỗ dành hoàng huynh làm nũng lấy niềm vui của hắn, đạt được mục đích, ngược lại làm hắn sinh nghi.
Chuyện chạy trốn vẫn là cần một kế hoạch chu đáo chặt chẽ, thực hành tuần tự tiến dần từng bước.
Đối với người khôn khéo cẩn thận như hắn, nàng không có khả năng làm bừa.
Lý Doãn Ninh nâng người lên, hai tay nắm lấy gốc côn thịt, đầu lưỡi quấn lên đầu tròn liếm láp, cổ họng chuyển động, hút giống như ăn mứt quả.
Không chỉ vài cái, Vân Dịch có chút chậm lại rút ra đút vào thô bạo, hắn tựa ở thành ghế, mặc cho nàng phun ra nuốt vào.
Cây gậy này không thể ăn, một cây thịt cứng rắn, bỏng đến đầu lưỡi người run lên. Trong con mắt nhỏ trên đỉnh kia, không biết chảy ra cái gì, có chút mằn mặn, dinh dính, như vài giọt nước canh nấu lâu.
Cũng may hắn thích sạch sẽ, nên dưới thân không có mùi vị gì. Ngày mất nước, mùi hôi thối trên người hai tên tiểu binh làm nàng không thể chịu nổi, không ngờ rằng hắn chinh chiến sa trường nhiều năm, không hề bị nhiễm thói quen lôi thôi.
Lần đầu phá thân ấy, trên người hắn cũng mang theo hương lạnh như trúc như mai, không biết là do lưu lại từ lúc tắm hay là trên áo có hương thơm.
Lý Doãn Ninh nhớ lại lại thấy có điểm kỳ quái, trước khi chiến đấu tình thế cấp bách đến thế, hắn thậm chí có thời gian chú ý như vậy.
Ăn trong chốc lát, miệng nàng đau nhức, lén nhả ra một lúc lấy hơi.
Vân Dịch phát hiện, đè lấy đỉnh đầu của nàng lại đi chọc sâu vào trong miệng nàng.
"Soạt soạt soạt —— "
Ngoài cửa truyền đến thanh âm Vân Nhị thông báo: "Công tử, phu nhân đã tới."
Vân Dịch chưa cưới vợ, phu nhân có thể là người nào? Vân phu nhân, mẹ của Vân Dịch!
Lý Doãn Ninh vội vàng giãy giụa, muốn phun côn thịt ra, tìm một chỗ trốn đi.
Vân Dịch lại kẹp phần gáy nàng, quy đầu thẳng tắp đâm vào cổ họng nàng, nói: "Cứ ngậm như vậy."
Hắn điên rồi sao?
Để nàng làm loại chuyện dâm loạn này ngay trước mặt mẫu thân hắn, Vân phu nhân mà nhìn thấy, nhất định sẽ mắng nàng là kẻ quyến rũ vô sỉ, không chừng còn bị nhét vào lồng heo ngâm trầm xuống nước ao.
Lý Doãn Ninh "Ô ô" xô đẩy đầu gối của hắn, nhưng hắn vững như bàn thạch, không chút động đậy.
Cửa mở ra với một tiếng kêu, tim của nàng nhảy lên cổ họng, càng thêm giãy giụa kịch liệt.
Vân Dịch cầm phần gáy Lý Doãn Ninh lên, kéo nàng qua phía dưới bàn sách, côn thịt vẫn luôn chọc ở trong miệng nhỏ của nàng.
Cảm ơn trời đất, Lý Doãn Ninh thở ra một hơi. Ba mặt bàn kín không kẽ hở, chỉ có chỗ ngồi là trống, chỉ cần Vân phu nhân không đi tới, rất khó phát hiện nàng.
"Dùng cơm tối chưa?" Vân phu nhân bước vào hỏi. Vân Dịch bận rộn công việc, một ngày ba bữa thường xuyên không ăn trong phủ.
Vân Dịch "Ừ" một tiếng thả văn thư trong tay xuống, ra vẻ đứng dậy, "Mẫu thân."
"Được rồi, đừng đứng lên." Vân phu nhân hình như thấy khuôn mặt tuấn tú của hắn ửng hồng, trán đổ mồ hôi, lo lắng nói, "Có phải không thoải mái ở đâu hay không?"
Hắn nào phải là không thoải mái, rõ ràng là đang rất thoải mái, Lý Doãn Ninh oán thầm. Không muốn nhìn hắn bắt nạt nàng, còn giả bộ như đứng đắn lắm, nàng mút quy đầu, mãnh liệt nuốt xuống cổ họng.
"Khục khục..." Vân Dịch che miệng ho nhẹ, cố gắng giữ vững thanh âm, "Bệnh cũ..."
"Con nha!" Giọng điệu của Vân phu nhân chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, "Trước kia ở U Châu, con nói quanh năm chinh chiến bên ngoài, lấy vợ cũng là để ở nhà trang trí. Vậy bây giờ thì sao, thiên hạ thái bình, ta tìm quý nữ cho con, vì sao con từ chối người ta?"
"Cô nương nhà Ngự Sử kia tính tình hiền thục, lễ phép, nhìn qua là người biết kính trên nhường dưới, yêu thương phu quân, thân thể con không tốt, lấy nàng tới chăm sóc con thì tốt biết bao!"
Lý Doãn Ninh kinh ngạc.
Hóa ra hắn không có gặp mặt bị từ chối mà là hắn từ chối người ta. Còn có, thân thể hắn không tốt? Nhìn sức lực hắn dùng vào trên người nàng, có thể giúp đỡ bao nhiêu dân chúng trồng trọt rồi.
Vân Dịch trầm ngâm một lát, thấp giọng nói: "Quá đoan trang rồi, giống như thanh gỗ."
"Vậy được." Vân phu nhân tiếp lời, "Con nói thử xem con thích kiểu gì, ta đánh mất cả cái mặt mũi này cũng cầu đến cho con một tiểu thư khuê các vừa lòng đẹp ý."
Vân Dịch quay mặt, thản nhiên nói: "Con tự do nhiều năm như vậy, tạm thời không muốn tìm người để lấy."
Vân phu nhân nghe vậy "Ha ha" cười lạnh: "Cưới vợ là gò bó, phiền toái, vậy con nuôi kẻ đần độn như Lý Doãn Ninh sao không chê vướng víu chứ? Tiểu công chúa chỉ biết thò tay ra khi có quần áo, há miệng khi có cơm, trông chờ nàng có thể hầu hạ con, con không phải hầu hạ nàng ta là tốt lắm rồi!"
Lý Doãn Ninh ở phía dưới bàn sách trừng to mắt.
Bà mới là kẻ đần, cả nhà bà đều là kẻ đần!
Nàng là được hoàng huynh nuôi dưỡng đến mức có chút yếu đuối đơn thuần, nhưng đầu óc không có vấn đề à nha. Hiện tại nàng đã học được tự mình mặc quần áo ăn cơm, đến cả đồ ăn qua loa của người hầu, giường gỗ cứng rắn, cũng có thể chịu đựng ăn được, ngủ được.
Vân Dịch phản bác nói: "Mẫu thân, đây là hai chuyện khác nhau."
Vân phu nhân cũng không tin, giọng điệu nghiêm túc hỏi: "A Dịch, con nói thật với ta, làm sao con lại bỗng nhiên có hứng thú với Lý Doãn Ninh? Có phải ba năm trước đây con đến kinh thành..."
"Mẫu thân!" Vân Dịch lớn tiếng cắt ngang lời bà, ho khan hai tiếng, cụp mắt nói, "Con làm việc có chừng mực của mình."
Vân phu nhân không quan tâm, chỉ nói: "Con muốn tùy tiện vui đùa một chút thì được, ta đương nhiên sẽ không quản con. Kiêng kỵ nhất chính là để tâm, con phải rõ ràng về thân phận của con và của nàng ta, con cùng Tân Đế hại nàng mất nước, đẩy ngã đế vị hoàng huynh nàng. Hiện tại nàng ta tuổi còn nhỏ, không biết chuyện, về sau trưởng thành, ngày nào đó nghĩ không thông, thừa dịp con ngủ đâm con một dao..." Nói xong bà thở dài.
Vân Dịch trầm mặc thật lâu, cảm giác trên dương vật "Tí tách" tung tóe từng giọt nước âm ấm, hắn cúi đầu, Lý Doãn Ninh ngậm côn thịt, buông thõng mắt, nước mắt như vòng ngọc đứt rơi xuống từng hạt.
Hắn rút ra một ít từ trong miệng nàng, nhẹ nhàng vuốt ve tóc của nàng, nói: "Con đều hiểu cả."
Vân phu nhân lại hỏi thêm mấy câu ở cuộc sống hằng ngày của hắn, rồi rời đi như một trận gió.
Trong phòng chỉ còn lại Lý Doãn Ninh và Vân Dịch.
Trải qua chuyện này, nàng không còn muốn tiếp tục lấy lòng hắn, nhìn sắc mặt hắn hơi lộ ra vẻ lãnh đạm, sợ cũng không còn hào hứng.
Lý Doãn Ninh phun ra, trả côn thịt về trong quần lót hắn, buông quần áo.