Gả Nịnh Thần

Chương 26: Chương 26



Sau khi triều đình được thành lập, Vân Dịch chưa từ bỏ chức vụ Nguyên soái binh mã khu Hà Đông, lại làm Hình thượng thư chính Tam phẩm trên triều đình, quản tư pháp cùng hình ngục của cả nước.
 

Đối ngoại chưởng binh, đối nội nắm quyền, Lý Doãn Ninh dù là không hiểu chính trị, cũng biết đây là vinh sủng cực kỳ lớn mà Hoàng Đế dành cho thần tử.
 

Hắn phái người tiếp đón nàng, chắc hẳn đã biết rõ chuyện hoàng huynh. Trái tim đã nhảy lên cổ họng của nàng, thoáng buông lỏng một ít.
 

Bánh xe ngựa lăn qua mặt đường lầy lội, Lý Doãn Ninh chưa từng cảm thấy thời gian trôi qua dài dằng dặc như thế, Vân phủ đến hoàng cung chừng thời gian một nén nhang là có thể tới, trong lúc đó nàng vén rèm nhìn mấy lần, mặc dù ngay cả bóng dáng Hình bộ cũng trông không đến. 

Đã đến hoàng cung, một chiếc kiệu mềm chờ sẵn, nàng ngồi trong chốc lát đã đến nơi.
 

Dinh thự của quan lại uy nghiêm sừng sững, như một con thú lớn ngạo nghễ tọa lạc trên mặt đất, sư tử được điêu khắc bằng đá hai bên trợn mắt tròn xoe, răng nanh lộ ra ngoài, phảng phất muốn nhào đầu về phía trước cắn nàng một cái. 

Tim Lý Doãn Ninh đập một cái.
 

Nàng thuở nhỏ ở trong hoàng cung, nhiều lần chơi đùa ở bên trong cung, rất ít khi ra bên ngoài. Hoàng huynh nói những nơi như Hình bộ, Đại Lý Tự này giam giữ phạm nhân, máu tanh sát khí nặng̝, sợ xông tới nàng, không đồng ý cho nàng đến. 

Vân Dịch lại ngày ngày ở chỗ này, một thân thanh thản thản nhiên, ngược lại thích hợp với tính cách máu lạnh vô tình của hắn.
 

Vân Nhị dẫn đường phía trước, thông suốt đi đến thư phòng Vân Dịch. Trong đó gặp được một hai Quan sử, cúi đầu híp mắt chào hỏi với Vân Nhị, rất là cẩn thận khách khí.
 

Lý Doãn Ninh thầm nghĩ hắn điều khiển cấp dưới rất nghiêm.
 

Khi vào thư phòng, Vân Dịch mặc một thân quan phục tím đậm ngồi ở trước bàn sách, nghe thấy âm thanh, đặt bút son xuống.
 

Lý Doãn Ninh trông thấy hắn, nước mắt như chuỗi ngọc bị đứt "lạch cạch" rơi xuống.
 

Vừa tức giận hắn lừa gạt nàng, lâm vào hoàn cảnh sống chết, vừa tràn đầy an tâm trong lòng, cảm giác dù trời có sập rồi, hắn cũng sẽ giống như người khổng lồ che chắn cho nàng ở phía trước.
 

"Lạnh quá à?" Vân Dịch rót một chén nước ấm, ôm nàng ngồi xuống giường nhỏ bên cửa sổ.
 

Lý Doãn Ninh uống hai phần, hít hít cái mũi, Vân Dịch nói: "Hay là đói bụng hả?" Ánh mắt chỉ vào một bàn điểm tâm.
 

Nàng không có tâm tình để ý tới hắn giễu cợt, càng không có khẩu vị ăn cái gì, oán trách nói: "Ta rõ ràng là lo lắng!"
 

Vân Dịch nghiêm mặt, ngón tay gõ vài lần, "Việc này hoàn toàn là khó làm."
 

Nước mắt Lý Doãn Ninh lại tuôn ra bên ngoài, Vân Dịch vội nói: "Không phải không thể làm."
 

"Ngươi có biện pháp nào nói mau đi!" Lý Doãn Ninh bị thái độ không nhanh không chậm của hắn gấp đến độ bực mình.
 

"Việc này ta không tiện ra mặt, nhưng nàng có thể."
 

Lý Doãn Ninh đầu óc trở nên choáng luôn.
 

Sau khi mất nước nàng đã gặp Tân Đế một lần trong bữa tiệc hoàng cung đi cùng hắn, đến hình dạng còn không thấy rõ, càng không nói với nhau một câu. Nàng đi cầu tình, Tân Đế sẽ không kéo nàng giết chung luôn chứ?
 

Vân Dịch chậm rãi nói: "Tiết Độ Sứ Nghi Châu lấy danh nghĩa gia tộc Lý thị phản loạn, ca ca nàng là người thông minh, đã dâng sách thỉnh tội lên, tự thuật không hề liên quan với việc này. Vậy kế tiếp còn xem tâm tư Tân Đế, hạ sát lệnh một cái, rất rõ ràng..." 

"Hắn không muốn hoàng huynh ta sống..." Lý Doãn Ninh rơi lệ tiếp lời, nắm thật chặt ngón tay của hắn, "Ta nên làm cái gì bây giờ?"
 

Vân Dịch ngược lại nắm chặt bàn tay nhỏ bé của nàng, nhẹ nhàng trấn an, "Lo lắng nuôi hổ gây họa là một mặt, chỉ là phủ Tiêu Dao Hầu tường đồng vách sắt, đề phòng sâm nghiêm..." Dừng một chút, lời nói xoay chuyển, "Càng quan trọng hơn chính là, Tân Đế đối với vị Trân phi kia bây giờ đang rất vui vẻ, ca ca nàng... 

Lý Doãn Ninh đột nhiên nhớ tới ngày đó nghe được lời bàn tán trên đường cái, "Trong nội cung mới phong Trân phi, nghe nói là quý phi tiền triều, nam nhân nào không ghen ghét với vị ở hầu phủ kia" .
 

Nàng nghĩ, chỉ vì Trịnh Dịch từng có hôn ước với nàng, Vân Dịch cũng đã giày vò hai người bọn họ vài lần. Đừng đề cập đến Trân phi trước kia là nữ nhân của hoàng huynh.
 

Từ lúc trải qua chuyện ân ái, nàng phát hiện, ham muốn chiếm hữu của nam nhân rất mạnh mẽ, người chức cao lại càng lớn hơn.
 

Tân Đế không chấp nhận nổi một nam nhân từng ngủ cùng phi tử của hắn.
 

Lý Doãn Ninh ủ rũ rút tay về, che đầu, "Có phải hay không hết cách rồi..."
 

"Con đường sống chính là Trân phi." Vân Dịch cầm chặt hai tay của nàng một lần nữa.
 

"Ngươi bảo ta đi cầu Trân phi?" Lý Doãn Ninh lắc đầu nói, "Nàng là một phi tử mất nước, tuy nói theo Tân Đế, nhưng Tần phi trong nội cung không ít, thời gian này khả năng trải qua cũng không tốt..." Sao có thể nói được gì.
 

Vân Dịch chú ý Trịnh Dịch như thế chỉ sợ Tân Đế chú ý hoàng huynh càng nặng gấp mười lần, gấp trăm lần so với hắn, Trân phi xin tha còn không phải lửa cháy đổ thêm dầu, hoàng huynh còn chết nhanh hơn sao?
 

Hoàng huynh là một ca ca tốt săn sóc muội muội, nhưng lại không phải là một phu quân đối xử một lòng với mọi người, Trân phi chỉ là một người trong hậu cung của hắn.
 

Lúc nàng còn làm công chúa, từng có qua lại với Trân phi, nhưng chỉ vỏn vẹn là quan hệ xã giao. Dựa vào cái gì mà người ta liên lụy đến cả gia tộc, chọc giận Tân Đế mạo hiểm giúp đỡ hai huynh muội bọn họ?
 

Trên đạo lý cũng nói không thông.
 

"Ánh mắt thấy, lỗ tai nghe được, không nhất định là thật sự." Vân Dịch như có ý sâu xa nói.
 

Hắn trầm ngâm một lát, nhắc lên chuyện cũ: "Lúc ca ca nàng còn tại vị, có phải vì bảo vệ Trân phi cùng gia tộc của nàng ấy, từng ém xuống chuyện phụ thân nàng tham ô 50 vạn lượng bạc trắng giúp đỡ nạn thiên tai hay không? Vì thế, còn giết một đám người triều đình tuần tra xem xét lịch sử biết chuyện nữa." 

Lý Doãn Ninh kinh ngạc, hắn làm sao biết chuyện cũ này.
 

Đó là hơn một năm trước, nàng mới đầu không biết, về sau nghe tiểu thái giám hầu hạ hoàng huynh nói lộ ra miệng, có nửa tháng, mỗi đêm hoàng huynh đều đi tới điện Phụng Tiên quỳ đến trời sáng.
 

Điện Phụng Tiên thờ phụng phụ hoàng mẫu hậu, hoàng tổ phụ hoàng tổ mẫu cùng rất nhiều linh vị của tổ tiên triều Trần, nàng từng quỳ một lần, lén xuất cung thiếu chút nữa bị người ta bắt cóc, hoàng huynh tức giận đến mức phạt nàng quỳ nửa đêm. Vậy hoàng huynh đã làm sai chuyện gì cần sám hối, lại liên tiếp quỳ nửa tháng?

Không chịu nổi nàng nhõng nhẽo, hoàng huynh nói cho nàng biết chuyện trong nhà Trân phi.
 

Lúc ấy việc đã đến nước này, nàng không dám nói thẳng chỉ trích hoàng huynh, khuyên hắn không nên làm như vậy, như một hôn quân...
 

Nhưng hôm nay nếu nhắc lại chuyện xưa với Trân phi, đây không phải mang theo báo đáp ân tình, bức bách nàng đi xin Tân Đế tha cho hoàng huynh?
 

Lý Doãn Ninh chần chờ nhìn về phía Vân Dịch.
 

Vân Dịch nhìn thần sắc nàng thay đổi, bình tĩnh nói: "Ta đã nói giúp nàng, khẳng định là tìm hiểu trước sau, suy nghĩ qua rồi."
 

Hắn chọc chọc vào lòng bàn tay nàng, "Ta có thể cam đoan với nàng, địa vị cùng sủng ái của Trân phi sẽ không vì việc này mà ảnh hưởng. Chỉ cần nàng dụng tâm cầu xin, Tân Đế nhất định sẽ đáp ứng."
 

Lý Doãn Ninh cảm thấy kỳ quái: "Vì sao?" Ngươi cũng không phải Tân Đế, dựa vào cái gì chắc chắn như vậy.
 

"Nàng xinh đẹp à." Vân Dịch cười cười.
 

Xác thực, dung mạo tư thế Trân phi sắc nước hương trời, Tân Đế nhiều thêm mấy phần bao dung với nàng ấy không có gì đáng trách.
 


Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.