Gả Nịnh Thần

Chương 27: Chương 27



Nhưng Lý Doãn Ninh vẫn lo lắng, nàng có thể dự đoán được, nếu như Trịnh Dịch gặp rủi ro, nàng ra mặt xin tha, Vân Dịch không phải tức giận đến giết đôi "gian phu dâm phụ" bọn họ là không xong.
 

"Có một số việc, thần tử đi nói, bất luận có phải lời hay hay không, Hoàng Đế đều sẽ cảm giác được sự khó nghe." Vân Dịch nắm gò má nàng, "Nhưng thổi gió bên gối thì không giống nhau, nữ nhân làm nũng, giai điệu tình yêu, dỗ dành nam nhân vui vẻ, chuyện gì làm không được." 

"Ngươi ít an ủi ta đi." Lý Doãn Ninh quay đầu, không tin lắm đây là chuyện mà thổi gió bên gối có thể hoàn thành được.
 

"Ta không xin tha cho ca ca nàng ở trước mặt Hoàng Đế, không có nghĩa là ta sẽ không bí mật hoạt động." Vân Dịch quay mặt của nàng lại, bóp lấy da thịt vừa mới bị bấm đến ửng đỏ, "Nếu muốn giữ mạng của ca ca nàng, Trân phi là quân cờ đầu tiên." 

Hóa ra hắn cũng không phải không có chiêu sau, mắt Lý Doãn Ninh sáng lên.
 

Vân Dịch rất hưởng thụ đối với ánh mắt sùng bái của nàng, kiêu ngạo cười cười: "Phản loạn Nghi Châu ta còn phải nghĩ cách tìm người bình ổn đấy."
 

"Ngươi thật tốt!" Lý Doãn Ninh nghiêng đầu hôn xuống cổ tay hắn, đột nhiên nghĩ đến một trong những kẻ đầu sỏ làm hại hoàng huynh lưu lạc đến tận đây là hắn, nụ cười yếu ớt nơi khóe miệng trong nháy mắt đã tiêu tán.
 

Nàng không muốn làm cho hắn nhìn ra nàng đang để tâm, ánh mắt dạo qua một vòng trong thư phòng, ngắm đến bánh xốp trên bàn đọc sách của hắn.
 

Giống như bánh ngày hôm qua nàng mua!
 

Lý Doãn Ninh vui mừng chạy tới, "Ngươi thích ăn bánh xốp Hồng Vận Lâu à?" Trái xem, phải ngửi, cái bánh xốp này sao không hiện ra màu sắc vàng óng ánh, không có chút hương thơm nồng đậm xốp giòn nào, mà là giống như bị ướt rồi được người ta nướng lại.

"Bánh này không phải là ngày hôm qua ta mua đấy chứ?" Nàng một lời khó nói hết, đường đường ở Vân phủ, vậy mà lại nghèo đến độ này?
 

Vân Dịch nghiêm mặt đi tới, "Như thế nào, có vấn đề à?"
 

Hắn như một phu tử trồng người: "Nàng chưa từng thống lĩnh binh lính, đánh giặc, không biết sự trân quý của từng hạt gạo. Đây là ta lấy ra phạt quan viên phía dưới đấy, ai làm việc không tốt trong ngày, sẽ phạt kẻ đó ăn." 

Lý Doãn Ninh chưa từng nghe qua phương thức trừng phạt ly kỳ như vậy, mắt lúng liếng, hiếu kỳ nói: "Vậy ngươi từng nếm qua chưa? Bánh bột ngô thấm mưa để qua đêm, đừng để người ăn hỏng mất."
 

Ánh mắt Vân Dịch bay xa, khẽ thở dài: "Chinh chiến mấy năm, lúc khó khăn vỏ cây rễ cỏ cũng đều nếm qua, nói gì đến cái bánh xốp nho nhỏ." Nói rồi nhặt một cái lên cắn một miếng
 

Lý Doãn Ninh từ nhỏ đã ăn ngon mặc đẹp, không trải nghiệm được sinh hoạt trong quân đội của hắn. Nhưng chiến tranh, hạ nóng đông tuyết, màn trời chiếu đất, nào có ai không khổ không tội, làm không tốt còn có thể bị thương mất đi tính mạng.

Nhưng người trước mắt là kẻ địch hại nàng tan cửa nát nhà, nàng nói không nên lời đồng tình, nhỏ giọng nói: "Nếu mà ngươi thích ăn, lần tới ta lại mua cho ngươi cái mới."
 

Buổi tối Tân Đế gọi Vân Dịch nghị sự, Lý Doãn Ninh cầm lệnh bài Vân gia hắn cho, lén lút tiến vào hậu cung.
 

Trân phi ở cung điện Thái Dịch Trì, ở trên một hòn đảo trên hồ, nàng xuyên qua cái cầu hình vòm thật dài đi đến, khoác mũ trùm đầu, trên thân cũng bị mưa xối không ít.
 

Tiểu cung nữ đi vào thông báo, chỉ chốc lát sau Trân phi mặc một bộ váy màu xanh thiên thủy mềm mại lượn lờ triệu kiến nàng.
 

Đèn rực rỡ chiếu cao, hun hương tỏa khắp, Lý Doãn Ninh đã gặp Chu Tường nhiều lần, lúc này vẫn bị dung mạo nàng làm kinh diễm như trước.
 

Vẫn là khuôn mặt cùng dáng người trước kia, không thay đổi.
 

Có lẽ trước đây nàng đẹp thì đẹp thật, nhưng luôn mang theo cảm giác u uất, giống như đóa tường vi sau khi bị gió táp mưa sa, tùy thời sẽ héo rũ rơi xuống đất. Nàng bây giờ, cũng vẫn như hoa, rồi lại như được ánh mặt trời chiếu rọi, chăm bẵm tưới nước, nở rộ đến tỏa hương tứ phía, mùi thơm ngào ngạt mê người.

Xem ra Vân Dịch nói không sai, Tân Đế thật sự để tâm đối với nàng.
 

Một nữ tử sống có tốt không, có thể nhìn ra từ nhan sắc cùng khí chất của nàng.
 

Trong lòng Lý Doãn Ninh không khỏi thay hoàng huynh cảm thấy một hai phần áy náy đối với nàng.
 

Chào hỏi hàn huyên vài câu, Chu Tường để tiểu cung nữ mang nàng đi thay y phục ẩm ướt.
 

Trở lại trong điện lần nữa, Lý Doãn Ninh hoàn toàn không thể ngồi yên trên giường nhỏ, "Bịch" một tiếng quỳ rạp xuống trước mặt nàng, "Tẩu tẩu, ta còn có thể gọi người như vậy không?" Có việc cầu người, nàng nỗ lực cùng nàng ấy kéo gần quan hệ hơn. 

"Có thể." Chu Tường kéo hai tay của nàng, đỡ nàng đứng lên, "Có chuyện gì ngồi xuống rồi nói."
 

"Tẩu tẩu..." Đêm khuya vào hậu cung, Lý Doãn Ninh tự biết thời gian không nhiều lắm, quỳ xuống đất nói ngắn gọn, " Tiết Độ Sứ Nghi Châu lấy danh nghĩa gia tộc Lý thị để phản loạn, ba ngày sau Tân Đế muốn ban ca ca muội chết..." Nói rồi rơi nước mắt. 

"Việc này ta đã nghe nói." Chu Tường thở dài, "Muội cũng không được can thiệp chuyện triều chính, ta..." Muốn nói lại thôi.
 

Hoàng huynh đã từng có lỗi với nàng. Nạp Chu Tường vào cung, hại nàng bởi vì phi tần tranh đấu mà tổn hại thân thể, khó có con nối dõi, về sau lại không hề cố kỵ thu muội muội nàng làm phi, khiến cho tẩu muội hai người cùng hầu một chồng. 

Lý Doãn Ninh đặt vào hoàn cảnh người khác nghĩ, cho dù Chu Tường từng có tình ý đối với hoàng huynh, cũng đã biến mất hầu như không còn trong những chuyện phong lưu của Đế Vương rồi.
 

Không muốn giúp đỡ là chuyện dễ hiểu.
 

Ai muốn bỏ qua thời gian an nhàn trước mắt, đi mạo hiểm đắc tội ngôi cửu ngũ?
 

Nhưng an nguy của hoàng huynh ngay trước mắt, Lý Doãn Ninh thật sự không có biện pháp.
 

Nàng nhớ tới trước khi đi Vân Dịch nói cho nàng biết một chuyện bí mật, suy nghĩ nói: "Tẩu tẩu, ca ca muội đã dâng sách thỉnh tội, cho thấy không hề liên quan với đảng phái phản bội, nhưng Tân Đế không nhận, kiên trì muốn giết hắn, sợ không phải là vì đại nghĩa, mà là xuất phát từ lòng riêng..." 

Dừng một chút, lại nói: "Ba năm trước đây Tân Đế đã ái mộ tẩu, từng trao cho một miếng ngọc bội bên người, hắn không tha cho ca ca muội sống!"
 

Thần sắc Chu Tường biến đổi, ánh mắt liếc về phía cung nữ bên cạnh, cung nữ cúi đầu lui ra.
 

Nàng lắc đầu, "Chưa nói tới ái mộ, hắn không chỉ có một phi tử là ta." Cụp mắt ảm đạm, "Ta ở trong cung nhìn như sắc màu rực rỡ, kì thực mỗi bước đi lại vô cùng khó khăn, thật nhiều chuyện Tân Đế sẽ không nghe ta đâu. Huống chi là thay chồng trước xin tha, hắn..." 

"Tẩu tẩu, muội thật sự đến bước đường cùng." Lý Doãn Ninh bật khóc nói.
 

Vân Dịch là người thân cận của Tân Đế, nàng nguyện ý tin tưởng lời hắn, việc dùng chuyện cũ mang theo mục đích báo đáp ân sẽ không gây ảnh hưởng thực sự nào đối với Chu Tường.
 

"Tẩu tẩu, muội biết rõ ca ca thực sự có lỗi với tẩu. Nhưng huynh ấy đã giúp tẩu, đã cứu Chu gia các tẩu, năm đó phụ thân tẩu tham ô 50 vạn lượng bạc trắng giúp nạn thiên tai, Tuần Sát Phủ Thượng Thư muốn hỏi trảm đối với nhà tẩu, ca ca muội vì bảo vệ tẩu muội cùng Chu gia, đã giết bao nhiêu quan viên thanh lưu. Huynh ấy làm hôn quân một lần cho các người, cầu xin tẩu, cứu huynh ấy một mạng, coi như trả hết nợ ân tình rồi..." 

Nét mặt Chu Tường có hổ thẹn, chần chừ nói: "Bên chỗ Vân thế tử..."
 

"Hắn nói sẽ giúp đỡ muội!" Lý Doãn Ninh tiếp lời, "Hắn chỉ có thể hoạt động ở triều đình, không có cách nào khuyên can lòng riêng của Tân Đế, cởi chuông phải do người buộc chuông, tẩu tẩu..."
 

"Ta chỉ có thể hết sức thử xem, muội đừng ôm hy vọng quá lớn." Chu Tường nói, "Tân Đế đối với ta, thật không phải như các ngươi nghĩ..."


Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.