Lý Doãn Ninh xuống dưới lấy hộp gấm trong tủ quần áo ra, Vân Dịch để một đống đồ chơi tình dục ở bên trong, cái gì vàng bạc ngọc thạch, bình xanh bình đỏ, nàng chọn chọn lựa lựa, cầm một cái chuông lục lạc nhỏ nhất ra.
Chuông lục lạc to tầm bằng quả long nhãn, mặt ngoài mạ vàng, khắc một tầng hoa văn lồi lõm, phía dưới xâu một sợi xích vàng nho nhỏ, nàng rung một cái, "Tinh ... tinh tinh", âm thanh giống như ve kêu.
Không biết dùng như thế nào, dù sao cũng hơn cái ngọc thế to bằng cổ tay nàng.
Hắn sao mà giữ nhiều đồ vật khó xử như vậy chứ.
Lý Doãn Ninh hờn dỗi nhìn hắn.
Ánh mặt Vân Dịch đăm đăm nhìn vào chuông lục lạc trong tay nàng, ý tứ sâu xa cười nói: "Nàng thích cái này?"
Hắn đúng là xem ra cũng thông thạo mấy đồ chơi tình dục như mình, Lý Doãn Ninh oán thầm, trên miệng lại nói: "Cái này đáng yêu." nhìn có vẻ ăn ít khổ hơn một chút.
"Thật là đáng yêu."
Vân Dịch dò xét nàng từ trên xuống dưới, ánh mặt trắng trợn giống như hai cánh tay chạy trên người nàng bới quần áo ra.
Lý Doãn Ninh bị hắn nhìn đến da đầu run lên, tiến vào màn lên giường, "Thời gian không còn sớm..."
"Ta nên dùng cái chuông Miến** này hầu hạ nàng cho tốt." Vân Dịch tiếp lời, chậm rãi nhặt chuông lục lạc qua, đáy mắt toát ra gợn sóng thâm trầm.
**Chuông Miến : Là những vật dụng hỗ trợ giao hợp của người xưa. Bề ngoài là những hạt đồng nhỏ, giống như hạt đậu tằm. Rỗng bên trong, chứa đầy thủy ngân hoặc các chất khác có thể chuyển động được.
Lý Doãn Ninh nhìn ánh mắt hắn, sinh ra cảm giác không đúng, nhưng đâm lao phải theo lao, hơn nữa cái chuông lục lạc nho nhỏ này, có thể có uy lực gì.
Nàng vòng lấy cổ hắn, học diễn xuất của yêu nữ mê hoặc nam nhân: "Đêm xuân một khắc ngàn vàng..."
Xem hành động ngốc của nàng, Vân Dịch "PHỐC" cười cười, cởi quần áo ngủ của nàng ra, "Chỉ mong lát nữa nàng còn có sức lực nói như vậy."
Lý Doãn Ninh bị hắn lột cái hết sạch, hắn xoa nhẹ hai bầu vú, thả chuông Miến tới một bên đầu vú.
Chuông này lại rất thần kì bắt đầu rung rung, hoa lồi lõm ma sát đầu vú non mềm, thanh âm nàng mềm ra như nước: "Động, nó di chuyển..."
"Bên trong chứa thủy ngân, gặp nóng sẽ rung." Vân Dịch giải thích, nhẹ vỗ về hai bên đầu vú một phen.
Chơi cho đến khi hạt ngọc đỏ sưng lên, tay hắn luồn xuống dưới, móc viên thịt yếu ớt giấu kín trong vỏ trai của nàng ra, nắm chuông đè lên.
"A..."
Lý Doãn Ninh cong eo một cái, rung động lắc lư viên thịt so với đùa bỡn núm vú thì càng kích thích hơn, từng sợi khoái cảm bén nhọn dọc theo đùi đưa thẳng vào trong đầu, nàng căng mình, không động đậy được, "Không muốn..."
"Mới vừa bắt đầu thôi, đã nói không muốn, tính là đêm xuân cái gì." Vân Dịch chế nhạo, mang theo chuông Miến nặng̝ nề đè xuống.
"A... A... A......"
Viên thịt giống như bị hắn nghiền bẹp, mềm sắp rụt lại, hoa văn trên chuông lục lạc đang cọ cọ, mài mài trên đầu hạt đậu thịt.
Lý Doãn Ninh cảm thấy như có ngọn núi lớn tên là khoái cảm gắt gao đè nặng̝ nàng, càng ngày càng nặng̝, trước mắt nàng đen lại, ánh sáng trắng mơ hồ nối gót hiện lên, lỗ huyệt "Phốc" bắn ra một dòng nước nhỏ.
"Cái này thì không được?" Vân Dịch buông tay, cầm theo dây xích chuông Miến lay động.
"Không chơi, ngươi đến đi, đến đi..."
Lý Doãn Ninh nhìn bộ dạng hắn hào hứng bừng bừng xách chuông Miến, phỏng đoán bước tiếp theo sẽ không phải là nhét vào trong huyệt nàng đấy chứ, hai chân kẹp cọ cổ của hắn thúc giục.
"Không vội." Vân Dịch vỗ vỗ bắp đùi của nàng, ngưng mặt nhìn cửa huyệt, "Cái miệng quan trọng nhất còn chưa ăn.
Lý Doãn Ninh quả thực muốn khóc, nàng đã đoán được."Ta thực không chịu nổi..."
"Chịu không được thì cứ trút ra, chẳng phải chuyện lớn gì." Vân Dịch lơ đễnh, đẩy cửa huyệt ra, lắp chuông Miến vào. Sợ nàng nuốt không sâu, hai ngón tay cắm vào đổ lên hoa tâm.
"Ôi ôi ôi ôi..."
Lý Doãn Ninh ngửa cổ, cắn ngón tay. Chuông Miến tiến vào hoa tâm, giống như một giọt nước tung tóe vào trong dầu nóng, bùm bùm đùng đùng nổ tung. Ở bên trong chuông lục lạc nhảy xuống nhảy lên, thỉnh thoảng dùng sức va chạm mị thịt mẫn cảm, chấn động đến hồn người cũng sắp không còn.
"Đồ nàng chọn thật là tốt."
Vân Dịch thưởng thức cái miệng đang rên rỉ, thái độ quyến rũ thân thể yểu điệu nhẹ giãy giụa của nàng.
Tiểu công chúa ngây thơ mềm mại lộ ra một mặt phóng đãng, như tiểu hồ ly tinh vừa hóa hình toàn thân trần trụi, thanh thuần vô tội lại vũ mị mê người .
Dưới người hắn cứng rắn đến đau nhức.
"Ta k͙hông được... Ta muốn ngươi tiến vào... A Vân Dịch chọc vào ta..."
Khoái cảm cấp tốc ngưng tụ trong hoa tâm, Lý Doãn Ninh sợ chịu không nổi lại muốn phun, đợi tí nữa nàng nào có sức lực ứng phó hắn.
Vân Dịch cởi quần lót tuốt côn thở dốc nói: "Tiểu công chúa, tiết ra, tiết ra rồi ta cho nàng."
"Ôi ôi ôi..."
Hắn luôn dày vò nàng như vậy. Chuông Miến quấy đến hoa tâm càng thêm nóng hổi, giống như bắt lửa, nhu cầu cấp bách đổ nước vào dội tắt. Lý Doãn Ninh mặc bản thân cuốn vào vòng xoáy dục vọng, khoái cảm nghiêng trời lệch đất vây quanh nàng, cắn nát, ở chỗ sâu trong "Phùn phụt..." Phun ra vài dòng nước.
"Bảo bối giỏi quá." Vân Dịch không biết đang khen chuông Miến hay là khen nàng, nhìn chằm chằm vào cửa huyệt thổn thức.
"Ra rồi, ngươi rút..." Lý Doãn Ninh trách móc trong dư âm cao trào, bị chuông Miến giày vò đến nàng toàn thân mềm yếu vô lực. Dù là đã phun, nó còn chuyển động ở bên trong.
Vân Dịch cúi người dựa vào nàng, ung dung cười nói: "Nàng được thoải mái, cũng nên để ta nếm thử tư vị."
"Hả?"
"Ta muốn thử chuông Miến."
Vân Dịch chống đỡ nơi cửa huyệt, thúc eo một cái, côn thịt thẳng tắp cắm vào.