Gả Nịnh Thần

Chương 30: Chương 30



"A..."
 

Côn thịt to dài phong kín khe hở thọt tới, xích chuông Miến mài trên thịt huyệt, chuông lục lạc ngay lập tức bị đội lên mị thịt bên vách.
 

"Ngươi muốn làm chết ta sao?" Lý Doãn Ninh ức chế tức giận, nện bả vai hắn, "Ngươi nói ta tiểu rồi sẽ lấy ra."
 

"Ta nói rõ ràng là "Tiết ra rồi cho ngươi"." Vân Dịch chỉnh lại, rút ra đút vào hai cái, thịt mềm chặt chẽ xoắn đến eo hắn nhức mỏi.
 

Hắn cố ý thở dài: "Cứu người từ dưới tay Hoàng Đế, chuyện ca ca nàng không biết đã khiến ta bận tâm lao lực đến thế nào, thế mà trên giường một chút nàng cũng chưa thỏa mãn ta."
 

Lý Doãn Ninh ngậm miệng, vì hắn vô sỉ.
 

Tính tình nàng mềm, chịu không nổi hắn lúc mềm lúc cứng, chuyện giường chiếu cơ bản ta cần ta cứ lấy. Cứ như vậy, còn chưa thỏa mãn hắn?
 

Đổi lại trước kia, nàng sẽ tranh chấp cùng với hắn, nhớ tới chuyện hoàng huynh, hai chân nàng kẹp chặt eo hắn, làm nũng nói: "Ngươi phải thương ta hơn một chút..." Nhanh làm xong, ngủ sớm một chút.
 

"Sao mà không thương nàng, mỗi lần đều thương nàng đến khóc loạn, nước chảy nửa giường." Vân Dịch vừa chọc vào vừa dựa bên gò má nàng, cười nói, "Quỷ tham lam, nàng đây là còn chưa đủ ngại?"
 

Hắn vĩnh viễn thích bẻ cong lời nói của nàng, Lý Doãn Ninh quay đầu, chuyển chủ đề: "Quá sâu..."
 

Thật sự sâu, quy đầu đảo lấy chuông Miến, chuông lục lạc hình cầu có khi có thể nện vào miệng tử cung, vừa giống như quả cầu lăn đến hoa tâm, lại bị hắn chọc vào sâu, đi trong huyệt như đá xúc cúc.
 

"Chọc vào nhụy hoa, chọc vào nhụy hoa của Ninh Ninh, túm chuông lục lạc ra..."
 

Nàng đánh cược thể diện, cố ý nịnh nọt, lại năn nỉ hắn lấy chuông ra.
 

"Ngứa sao?" Vân Dịch đẩy chuông Miến tiến tới miệng tử cung, quy đầu chống vào hoa tâm nặng nề va chạm, vừa dồn dập hỏi: "Có thích ta làm nàng hay không?"
 

Lý Doãn Ninh cực kỳ hối hận. Một câu của nàng, Vân Dịch làm một nửa trước, một nửa sau thì tự làm theo ý mình.
 

Nàng không để ý hắn lại đâm chuông Miến vào cửa tử cung, sau khi cao trào cái miệng nhỏ mềm ra, để hắn trổ tài.
 

Hoa văn chuông lục lạc ma sát một vòng da thịt mềm mại nơi miệng tử cung, tê tê dại dại xuyên vào cốt tủy, tăng thêm việc hắn hung mãnh đút vào nhụy hoa, cả người nàng giống như tuyết sắp tan chảy thành một vũng nước, hòa tan vào trong đại dương mênh mông cực lạc. 

"Đừng... Đừng làm nữa... Ta, rên rỉ nghiền nát mà cự tuyệt.
 

"Quá sung sướng?"
 

Vân Dịch cảm nhận được nàng chặt chẽ co rút lại, dây xích chuông nho nhỏ cứng rắn xung đột thân gậy, hoa tâm như trăm ngàn cái miệng nhỏ nhắn dùng sức hút mút, cảm giác muốn bắn tập kích trên trán, hắn nghiến răng nhịn xuống, hung hăng làm co rút mị thịt 

"Ta, ta à a a —— "
 

Lý Doãn Ninh kêu khóc đạt đến cao trào, dưới thân tuôn ra một dòng nước lớn.
 

Vân Dịch tiến công trong thịt mềm run rẩy của nàng, chọc một cái trên đỉnh miệng tử cung, đỉnh lên chuông, mãnh liệt đi vào trọn cái đầu tròn.
 

"Ôi ôi a a a..."
 

Tròng mắt Lý Doãn Ninh trắng trợn, suýt nữa bị hắn chọc vào bất tỉnh. Chuông Miến như vật còn sống nhảy lên trong tử cung, côn thịt căng miệng tử cung ra mài nghiền chuyển động.
 

Nàng vốn còn trên đỉnh chưa xuống dưới, bị một kích này của hắn đưa đến cao hơn đám mây. Cao trào giống như bầu trời kéo dài không dứt nhìn không thấy bờ, lớp này xuống, lớp kia lại lên.
 

"Tha ta... Sắp  rồi..."
 

Thủy triều giống như đài phun nước chảy loạn.
 

"Chết nhiều trong chốc lát cũng không sao."
 

Vân Dịch xoay tròn đút vào tử cung, quấy cho chuông Miến đi loạn bốn phía, làm cho bụng nàng hơi gồ lên hình cây gậy.
 

"Xin ngươi... không muốn cao trào..."
 

Lý Doãn Ninh rụt thân thể lại thút thít nỉ non, một cảm giác nghẹn trướng chậm rãi tích tụ nơi bụng dưới, nàng không biết là bị hắn chọc vào muốn đi tiểu, hay là sung sướng quá nhiều muốn tiết ra.
 

Chịu đựng trong chốc lát hắn còn chưa bắn, nàng liều mạng muốn khép hai chân lại, khóc ròng nói: "Ta muốn đi tiểu... Đừng đâm... Ôi ôi muốn đi tiểu..."
 

Nàng luôn luôn nói chuyện nhã nhặn, tiểu cô nương sĩ diện. Lúc này giống như nghẹn tàn nhẫn rồi, chữ "Đi tiểu" cũng bỗng xuất hiện.
 

Vân Dịch không có ý định buông tha, đẩy hai chân nàng ra, banh đến lớn nhất, hai bàn chân nàng cuộn lại giống như muốn đứt rời, hắn mãnh lực ra vào trong cao trào của nàng, mệnh lệnh: "Ngậm lấy ta mà tiểu!"
 

"Không muốn không muốn ta không muốn... A a a a..."
 

Lý Doãn Ninh lắc đầu, vách tường tử cung bị hắn nặng nề kích thích, khoái cảm gần chết như lôi điện húc đầu đánh tới, chạy khắp toàn thân, miệng tử cung nàng buông lỏng, tiểu huyệt cắn hắn "Xì xì" phun ra.
 

Trên đường chịu đựng, thân thể tựa như hỏng mất không nghe sai khiến, chỉ nghe tiếng nước rào rào tưới vào chỗ hai người giao hợp hồi lâu.
 

Vào lúc nàng trút nước tiểu, Vân Dịch cắm thật sâu vào tử cung, rót vào tinh dịch hắn nhẫn nại đã lâu.
 

Dịch thể trắng đục nóng hổi đánh vào vách tường tử cung, thân thể Lý Doãn Ninh run rẩy vài cái, giống như con rối ngơ ngác nhìn qua màn.
 

Mặt nàng trắng bệch, dính đầy nước mắt cùng mồ hôi, tóc đen ướt sũng dính vào trên gối, lông mi khẽ run, cánh môi đỏ tươi, như đóa hoa hạnh sau cơn mưa, kiều diễm đến mức dường như mất đi vẻ tinh khôi.

Vân Dịch thơm một cái lên gò má nàng, "Thật đẹp."
 

"Lấy ra đi..." Âm thanh Lý Doãn Ninh như tơ nhện.
 

"Buông lỏng." Vân Dịch túm chặt dây xích, nhẹ nhàng kéo chuông Miến ra từ tử cung, hoa văn lăn qua miệng tử cung cùng hoa tâm đang co rút, nàng "A" một tiếng thẳng lưng, ồ ạt chảy ra một dòng dịch thể trong suốt lẫn dâm tinh màu trắng đục. 


 


Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.