Gả Nịnh Thần

Chương 31: Chương 31



Ngày hôm sau Lý Doãn Ninh tỉnh lại muốn mắng người, tối hôm qua nàng cũng biến thành như vậy, hắn còn cầm thú lôi kéo nàng làm thêm một lần trong phòng tắm, làm cho đến khi nàng bất tỉnh.
 

Muốn vứt bỏ cái chuông Miến hại nàng thành trò hề kia, lật tung cũng không tìm được, muốn ném đống đồ chơi tình dục Vân Dịch đặt ở trong tủ đi, cũng không có gan làm.
 

Nhớ tới nàng bị hắn làm cho tè dầm, nàng xấu hổ và giận dữ dậm chân.
 

Cũng may nổi khổ tâm không uổng phí, chưa hai ngày đã thu được tin tức chuyện của hoàng huynh có chuyển biến tốt đẹp.
 

Tân Đế đáp ứng thỉnh cầu của Trân phi, tạm thời bỏ qua cho hoàng huynh một mạng, nhưng lại phái huynh trưởng Trân phi tự mình dẫn binh đi kiếm Nam bình loạn Nghi Châu. Nếu thắng, triều đình thuận lý thành chương bỏ qua việc này, không truy cứu tội hoàng huynh "Mưu nghịch", nếu thất bại, để chấn chỉnh đảng phái phản bội hung hăng ngang ngược, chỉ sợ không thể thiếu chén rượu độc kia. 

Lý Doãn Ninh lo lắng, quấn quít Vân Dịch hỏi thăm rất lâu, lúc này mớᎥ biết được huynh trưởng Trân phi từng cùng mấy vị Tướng Quân tiền triều chinh chiến sa trường, có được kinh nghiệm tác chiến nhất định, hơn nữa quen thuộc với địa thế khu vực kiếm Nam. Vân Dịch cũng lén lút gặp hắn, còn phái hai thân tín của bản thân cùng đến giúp đỡ hắn. 

Nàng vẫn không yên lòng, Vân Dịch nói nếu như triều đình thật sự chịu không được Nghi Châu, hắn sẽ xuất chinh bình định phản loạn.
 

Trái tim Lý Doãn Ninh mới trở lại đúng chỗ trong ngực.
 

Lúc trước khi nàng còn ở trong cung, không chú ý đại sự triều chính, nhưng cũng nghe nói hắn uy danh hiển hách, cái gì dụng binh như thần, bách chiến bách thắng, Tiết Độ Sứ các nơi lộng quyền dẫn đến chiến loạn, hắn đánh cho người ta hoa rơi nước chảy, cúi đầu xưng thần... Về sau nâng đỡ Tân Đế một đường đánh tới kinh thành... 

Lý Doãn Ninh lắc đầu, không muốn nghĩ tới nhưng sự thật này không thay đổi được nữa.
 

Hắn có hùng tâm tráng chí của hắn, muốn kiến công lập nghiệp. Nàng hiện tại ăn nhờ ở đậu, chỉ có một suy nghĩ giữ lấy tính mạng của mình và người thân, nỗ lực để cho họ sống tốt một chút.
 

Ngày hôm đó, nhiều ngày mưa gió liên miên trôi qua, vất vả lắm mới có một ngày nắng. Ánh sáng mặt trời ấm áp chiếu vào trong nội viện, giống như mạ lên một tầng phấn màu vàng kim cho cây hoa cúc nở rộ kia.
 

Nàng đang nghĩ không biết có nên thừa lúc còn tươi hái ít hoa hong khô pha trà, thì một tỳ nữ quen mặt tới đây, nói Vân phu nhân tìm nàng.
 

Lý Doãn Ninh giật mình.
 

Từ lúc nàng vào Vân phủ, ngoại trừ lần đầu tiên Vân phu nhân giống như dò xét hàng hóa ngắm nàng vài lần, bình thường cũng không nhìn lấy nàng một cái. Hiện tại sao đột nhiên muốn gặp nàng?
 

Trong lòng Lý Doãn Ninh lại bắt đầu nổi trống.
 

Vân phu nhân không thích nàng, nàng rõ ràng cũng không tiếp cận trước mặt bà ấy.
 

Nhưng lúc này gặp mặt là chuyện gì chứ?
 

Hỏi thăm cuộc sống áo cơm hàng ngày tình hình gần đây của Vân Dịch, ân cần dạy bảo nàng hầu hạ tốt thế tử, hoặc thả nàng rời đi, gọi nàng giúp đỡ đi khuyên Vân Dịch cưới vợ?
 

Lý Doãn Ninh mang theo một bụng nghi vấn đi tới viện của Vân phu nhân.
 

Vân phu nhân ngồi nghiêm chỉnh trong nội đường, hai bên mấy tỳ nữ cùng ma ma đang đứng.
 

Nàng dựa vào quy củ hành lễ.
 

Vân phu nhân mở miệng: "Biết rõ ta tìm ngươi có chuyện gì không?"
 

Lý Doãn Ninh hơi giật mình lắc đầu.
 

Vân phu nhân ôn hòa cười cười, rồi lại như bên ngoài thì cười nhưng trong lòng không cười: "Hơn nữa ngươi ở cùng Dịch Nhi lâu như vậy, ta còn chưa từng uống qua một chén trà thị thiếp của ngươi." Ánh mắt nhìn sang bên cạnh, ý bảo ma ma dâng trà.

Lý Doãn Ninh đối với sự đột nhiên xuất hiện lấy lòng của Vân phu nhân có chút lo lắng bất an, nàng chỉ là thông phòng, còn chưa có thăng lên thiếp. Vân phu nhân trên mặt mỉm cười, trong mắt lại không có chút vui vẻ nào, cực kỳ giống trên sách nói cái gì mà "khẩu Phật tâm xà". 

Nàng lắc đầu, "Ta chỉ là nô tỳ hầu hạ công tử, không dám nhận sự quan tâm của phu nhân."
 

Vân phu nhân bỏ qua cự tuyệt của nàng, một ma ma cao lớn vạm vỡ nắm lấy khay tiến lên.
 

Lý Doãn Ninh nhìn chén sứ trắng trên khay bạc, dường như không có gì không ổn, nàng cẩn thận từng li từng tí bưng lên.
 

"A..."
 

Bị phỏng! Nàng nhỏ giọng hô lên, thiếu chút vẫy nước trà ra ngoài, ngón tay như bị lửa đốt qua, lại đặt nấu ở trong nước sôi, nước mắt ồ ạt chảy.
 

Giương mắt trông thấy khóe miệng Vân phu nhân như có như không vui vẻ, nàng đã hiểu, Vân phu nhân có chủ tâm làm khó dễ nàng.
 

Không biết vứt chén sứ, có bị ăn đòn hay không. Nàng cắn răng, khó khăn cất bước đi đến trước mặt Vân phu nhân.
 

Trà ở phụ cận, Vân phu nhân không tiếp.
 

Lý Doãn Ninh như nâng một cái bếp lò, đầu ngón tay đau đến tận trong tim, nàng từ nhỏ đã mẫn cảm đối với đau đớn, nước mắt "Tí tách" rơi xuống, khóc nấc nghẹn nói: "Phu nhân, uống trà..."
 

"Cho ngươi nhận chén trà, khóc sướt mướt giống như ca ca đã chết." Vân phu nhân bĩu môi, lạnh lùng nói, "Lúc nào nước mắt ngừng rơi, lúc đó ta mớᎥ nhận trà của ngươi."
 

Hóa ra là trách Vân Dịch giúp nàng cứu hoàng huynh, Lý Doãn Ninh đã hiểu mục đích của Vân phu nhân. Nàng nhu nhược, có thể ức hiếp nàng, nhưng tuyệt đối không được nguyền rủa hoàng huynh.
 

Vân phu nhân không phải đã nói nàng giống như kẻ đần sao, nàng cứ ngốc cho bà ta nhìn một lần!
 

Lý Doãn Ninh cắn môi nức nở nghẹn ngào một tiếng, giả bộ như bị bỏng đến thân thể lay độn̴g, một chén trà nóng "Xôn xao" mà giội trên người Vân phu nhân.
 

"A! Ngươi —— "
 

Vân phu nhân kêu to đột nhiên đứng dậy, ma ma, tỳ nữ một bên luống cuống tay chân cầm khăn giúp bà lau chùi.
 

Lý Doãn Ninh dường như sợ đến mức lui về phía sau vài bước, lau nước mắt khóc ròng nói: "Ta không phải cố ý, quá nóng..."
 

Khuôn mặt nàng ngây thơ, ánh mắt trong sạch, khóc lên như một đứa bé.
 

Vân phu nhân ngược lại không so đo với nàng, lộ ra như đang bắt nạt kẻ yếu, lạnh như băng trừng nàng: "Tay chân vụng về, thật không biết Dịch Nhi vừa ý điểm nào ở ngươi!"
 

Lý Doãn Ninh muốn trả lời: Bà đi hỏi con mình ấy!
 

Sợ lửa cháy đổ thêm dầu, nàng cắn môi ngừng lại, nhút nhát cúi đầu xuống.
 

Vân phu nhân được đám ma ma, tỳ nữ hầu hạ đi thay y phục rồi, Lý Doãn Ninh rảnh rỗi đứng ở trong nội đường, dò xét bốn phía. Vân phu nhân còn chưa nói dứt lời, đương nhiên sẽ không để cho nàng đi.
 

Vân phủ vốn là phủ đệ của một vị thừa tướng Tiền triều, bố trí đẹp và phong nhã. Phòng của Vân phu nhân lại tu sửa tráng lệ, không phải ánh vàng rực rỡ thì chính là ánh bạc lập lòe, mấy cái bình lóng lánh khắc tranh mỹ nữ đặt đầy trong phòng, như là sợ người ngoài không biết Vân gia bà thuộc hoàng thân quốc thích, con trai tay cầm quyền cao. 

Nàng buồn bực, Vân gia là thế gia nổi danh ở U Châu, Vân phu nhân hào hoa xa xỉ có chút không hợp tác phong thế gia, mà Vân Dịch lại đơn giản đến không giống một cậu ấm...
 

Không đợi nàng suy nghĩ kỹ nguyên nhân, ma ma đã dìu Vân phu nhân trở lại trong nội đường.
 


 


Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.