Vân phu nhân nhìn thấy Vân Dịch, thấy khuôn mặt hắn tiều tụy, quần áo nhăn nhúm, lo lắng trong lòng không khỏi tăng thêm, "Dịch Nhi, con sẽ trách mẫu thân sao?"
Bà nghe nói mấy ngày nay hắn luôn ở trong phòng Lý Doãn Ninh, một tấc cũng không rời, đến triều cũng không đi.
Vân Dịch nhìn mẫu thân búi tóc mặc quần áo đơn giản, bà trút đi lớp son phấn, gỡ trâm cài, dường như chớp mắt g͙ià đi mấy tuổi. Oán hận bà tuổi già lỗ mãng, đồng thời đáy lòng lại ngăn không được phát lạnh một hồi.
Hắn cười lạnh: "Mẹ đều vì tốt cho con, để cho nam nhân khác vũ nhục nữ nhân của con, thiên hạ cũng không có mẫu thân nào sáng suốt như người!"
"Dịch Nhi!" Vân phu nhân nghe ra hắn tràn đầy lửa giận, ngập ngừng nói, "Con quá để tâm đối với nàng, mẫu thân cũng chỉ nghĩ ra được hạ sách này. Con không thể ở bên nàng, nàng sẽ hại con đấy..."
Mối thù mất nước, nói đi nói lại dù sao sự thật vẫn sẽ như vậy.
Vân Dịch cắt ngang lời bà, bình tĩnh nói: "Con muốn trả lời người một vấn đề."
"Cái gì?" Vân phu nhân ngơ ngẩn.
"Người đã từng hỏi con, sao bỗng nhiên con lại có hứng thú với nàng, có phải ba năm trước đây đến kinh thành đã vừa ý hay không, hiện tại con nói rõ ràng cho người biết..."
Vân Dịch nở nụ cười với bà: "Phải!"
"Con!" Vân phu nhân kinh hãi, tính tuổi tác Lý Doãn Ninh, "Ba năm trước đây nàng mớᎥ mười hai tuổi!" Một con nhóc còn chưa nảy nở.
"Vậy thì thế nào?" Vân Dịch nhíu mày, tự giễu cười cười, "Con chính là cầm thú, mưu đồ đã lâu cưỡng chiếm nàng, cưỡng bức nàng ở lại..."
Hắn trừng mắt nhìn bà, "Thế nhưng là người hết lần này tới lần khác dùng thủ đoạn ác độc như vậy, muốn cướp nàng rời khỏi con!"
"Dịch Nhi..." Vân phu nhân lắc đầu, bà biết rõ quyết tâm của con trai quá lớn, dễ dàng sinh cố chấp, "Con không thể thích nàng..."
Hai người cách trở bởi hận thù, không có khả năng có kết quả tốt.
"Con đây có thể làm gì?"
Vân Dịch gần như rống to chất vấn, hắn chậm rãi thở mạnh, nhìn một vòng vật trang trí vàng bạc đẹp đẽ hoa lệ trong phòng, buông tay nói: "Con vào sinh ra tử vì người và muội muội đi đến vinh quang hôm nay, người còn không hài lòng?"
Hắn nhắc lại chuyện xưa: "Từ nhỏ người bắt con phải chịu đựng, thứ đệ vừa ý con chó mà con nuôi, người vì muốn tạo hảo cảm với cha, bảo con tặng cho hắn. Mọi việc như thế, mỗi lần đều nhất định khuyên con nhường nhịn... Cho đến khi di nương và thứ đệ mưu đồ cướp đi quyền kế thừa của con trai trưởng của con, mua kẻ tiểu nhân đâm con một kiếm, không phải Hoàng Đế ra tay thì con đã chết rồi! Con muốn báo thù, người lại sợ phụ thân tức giận, khuyên con bỏ qua..."
"Nhiều năm như vậy, con thật sự chịu đựng đã đủ rồi! Vất vả để trở nên ưu tú, con chỉ muốn một nữ nhân, con dựa vào cái gì không thể tùy ý?
"Dịch Nhi, nàng không phải nữ tử bình thường." Vân phu nhân bác bỏ nói, lại thở dài, "Lúc trước con cũng không thường xuyên không nghe lời ta..."
Một thân ngang ngược, bảo hắn nhường chó thì hắn giết chó, khuyên hắn bỏ qua hắn lại ám sát sau lưng, không biết đã chịu đựng phụ thân đánh chửi nhiều bao nhiêu.
"Con đương nhiên sẽ không nghe lời người, nếu không đã sớm uất ức chết đi!"
Vân Dịch nói xong, ánh mắt dần dần trở nên xa xăm, "Con mặc kệ thân phận của nàng, con muốn nhất định phải có được..."
Nàng ngây thơ sạch sẽ giống như con chim non mớᎥ vừa chào đời, từ trong ra ngoài đều trong sáng thanh thuần như tuyết trắng, đó là qua đặc tính mà hắn sống ở trong âm u chưa bao giờ dám mơ ước nghĩ tới, chưa bao giờ có được.
Bọn họ là người của hai thế giới, ai có thể nói con chuột trong khe cống ngầm sẽ không mơ tưởng đến ánh trăng trong sáng đây?
Nếu như có thể, ai lại không muốn sống trong cảnh gió mát trăng thanh, được người người kính trọng tán thưởng.
Sinh ra như thế, không thể không mang theo xiềng xích, nặng nề đi về phía trước.
"Nói người cũng sẽ không hiểu." Vân Dịch thở dài, "Dù là có một ngày nàng làm cái gì với con, con cũng nhận hết..."
Nàng thiện lương như vậy, đến cả con chim sẻ ăn vụng cũng không dám bóp chết, lại dám làm cái gì với hắn.
"Con đúng là điên rồi!"
Vân phu nhân khiếp sợ lui về phía sau, trong nháy mắt đã không biết nên khuyên từ đâu.
"Có mẫu thân ngông cuồng như người, con làm con trai có thể không điên sao?"
Vân Dịch trở lại chuyện chính: "Chúc mừng người, ăn trộm gà không thành còn mất nắm gạo, hãm hại Trân phi không thành, ngược lại làm cho Hoàng Đế bắt được nhược điểm của Vân gia, hôn sự của muội muội sợ là thất bại, người đi đến am trấn tĩnh lại đi!"
Lý Doãn Ninh tỉnh lại, phát hiện mình ở trong phòng Vân Dịch, Tiểu Viên nghe thấy tiếng động, vội vàng đi tới đút nước cho nàng, gọi người dâng cháo và điểm tâm thanh đạm. Nàng uống một chén nước, nửa bát cháo, trên giường nghe Tiểu Viên báo cáo chuyện đã xảy ra mấy ngày nay trong lúc hôn mê.
Vân phu nhân bị một thánh lệnh đến thanh tu ở Bạch Tước Am, trên danh nghĩa cầu phúc cho nước nhà, kì thực là Tân Đế thịnh nộ khiển trách.
Phần dưới của Khánh Vương bị gãy, đã thành kẻ tàn phế, kéo dài hơi tàn bị triều đình đuổi đến vùng đất Tây Bắc cằn cỗi, không hết cả đời không được trở về kinh.
Vân Dịch trông nàng vài ngày, buổi sáng Hình bộ có một số việc, hắn đi qua xử lý, lúc gần đi nói rõ hết bận sẽ trở lại.
Lý Doãn Ninh nhìn tuyết rơi lả tả ngoài cửa sổ, đầy trời màu trắng bạc giống như một tấm rèm cực lớn, bao trùm toàn bộ nước bùn trên mặt đất.
Nhưng đợi trời xanh rồi, những dơ bẩn kia sẽ lộ ra.