Gả Nịnh Thần

Chương 42: Chương 42



Chính như chuyện của Khánh Vương, Tân Đế bởi vì Trân phi xử phạt người khởi xướng và đầu sỏ gây nên, làm Khánh Vương vĩnh viễn không được về kinh, mà Vân phu nhân thì sao?
 

Với tư cách em dâu Thái hậu, mẫu thân của hoàng hậu tương lai cùng quyền thần dưới tay, Tân Đế có thể khiến Vân phu nhân ăn chay niệm phật cả đời trong am sao?
 

Hiện tại Tân Đế đang nổi nóng, đợi cho trận gió đầu đi qua, Vân phu nhân sớm muộn cũng trở lại Vân gia.
 

Lý Doãn Ninh tự hỏi trong lòng, không có cách nào tiếp nhận một bề trên vì muốn làm con trai hết hy vọng, không tiếc đẩy nàng vào chỗ chết.
 

Tin tưởng Vân Dịch không có thể diện gì giữ nàng lại.
 

"Tiểu Viên, ngươi đỡ ta đi tới phòng hạ nhân."
 

Lý Doãn Ninh mạnh mẽ ngồi dậy, xuống giường mang giày.
 

"Cô nương, trong phòng kia của người cửa sổ cũ nát, không thể chống lạnh, giường cũng rất cứng, chăn thì mỏng..." Tiểu Viên khuyên nhủ, "Người không phải vẫn luôn ở trong phòng thế tử nghỉ ngơi sao, tự dưng đột nhiên muốn đi vậy ạ?" 

Ngoại trừ vài đêm mới vừa vào phủ muốn chạy trốn kia, nàng ngủ ở trong căn phòng đó, còn lại đều ở trong phòng Vân Dịch. Lý Doãn Ninh nghĩ, đã quyết định phân rõ giới hạn, đầu tiên không thể không rõ ràng ở chỗ phòng ở.

Nàng vuốt ngực, chậm rãi dịch bước, mỗi một bước đi lục phủ ngũ tạng giống như bị người dùng lực xé rách, đau không thở nổi, nói với Tiểu Viên: "Ngươi đỡ ta hay không, không đỡ ta tự đi..."
 

Tiểu Viên nhìn cái trán Lý Doãn Ninh thấm mồ hôi, bờ môi trắng lại, có lòng muốn khuyên, thấy nàng bướng bỉnh, ngượng ngùng ngậm miệng.
 

Tay của nàng vừa nâng lên, cửa ra vào truyền đến một tiếng quát lạnh lùng trầm thấp.
 

"Đừng đỡ nàng, bên ngoài trời băng đất tuyết, không sợ chết cóng thì cứ để nàng đi!"
 

Tiểu Viên theo tiếng nhìn lại, sợ hãi kêu: "Thế tử..."
 

Lý Doãn Ninh thoáng nhìn bóng dáng cao lớn uy nghiêm cạnh cửa, rõ ràng trước khi hôn mê hắn còn nắm tay của nàng nhẹ lời mềm giọng, lời nói lúc này lại tựa như dao găm cắt người.
 

Hốc mắt nàng nóng lên, bỏ khỏi tay Tiểu Viên, thẳng bước đi về phía trước.
 

Vân Dịch còn chưa cởi áo choàng, ba bước thành hai xông vào trong phòng, xoay người một tay nâng nàng lên, đi về phía giường.
 

"Ngươi làm gì, ngươi thả ta ra..." Hai tay Lý Doãn Ninh đánh lên bộ ngực của hắn, ánh mắt chua xót, trong lòng càng chua hơn, "Khánh Vương không đánh chết ta, ta đi ra ngoài đông lạnh chết rồi, không phải hợp ý ngươi sao!"
 

Vân Dịch thả nàng trên giường, nhẹ nhàng lật người , "Bôm bốp" mấy cái tát rơi vào trên mông nàng, "Lý Doãn Ninh, nàng không nghe hiểu tiếng người có phải không?"
 

"Lời ngươi nói là tiếng người sao?" Lý Doãn Ninh ngực đau bụng đau, bờ mông cũng bị hắn đánh cho có chút đau, nước mắt lập tức chảy ra.
 

Vân Dịch cởi choàng xuống, thổi ấm bàn tay, giúp nàng lau đi nước mắt, "Ta trông nàng vài ngày, vừa rời đi trong chốc lát, nàng đã không nghe lời, ta có thể không tức giận?" Ngữ khí chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.
 

"Ai muốn ngươi trông?" Lý Doãn Ninh nghiêng mặt qua, mạnh miệng nói, "Ngươi là chủ, ta là nô tỳ, Vân gia các ngươi đừng nói chỉ là muốn làm bẩn trong sạch ta, dù là đánh giết ta, ta cũng nào dám có chút oán hận, lại không dám phiền người hao tâm tổn trí." 

Vân Dịch nghe lời này của Lý Doãn Ninh, đã biết lòng nàng có khúc mắc đối với chuyện mà mẫu thân sắp đặt thiết kế, nhẹ nhàng ôm mặt của nàng, dụ dỗ nói: "Tiểu công chúa, đừng nóng giận, ác có ác báo, mẫu thân đi vào am tu hành. Về sau hậu viện Vân phủ chỉ có ta, nàng và muội muội. Muội muội ta không quan tâm, cái gì ta cũng nghe theo nàng, quý phủ nàng là lớn nhất, được không?"

Nói nghe hay lắm, Lý Doãn Ninh đẩy tay của hắn ra.
 

Vân phu nhân tạm thời bị ép lưu lại Bạch Tước Am thanh tu, cũng không phải cả đời không trở lại. Vân Dịch qua tuổi hai mươi, lại thích tự do, ngày nào đó cũng sẽ theo như thế tục lấy vợ sinh con.
 

Đến lúc đó, một Vân phu nhân tâm địa ác độc, một tiểu Vân phu nhân không biết là thần thánh phương nào, nàng chỉ là thông phòng nhỏ bé, người khác tra tấn nàng đơn giản giống như giết chết một con kiến vậy.
 

Lý Doãn Ninh nghĩ tới mà kinh hãi lạnh mình, quỳ gối trên giường, năn nỉ nói: "Ngươi thả ta đi đi..."
 

Vân Dịch thu lại ý cười ôn hòa trên mặt, trầm giọng hỏi: "Nàng muốn đi đâu?"

Lý Doãn Ninh cúi đầu xuống, con mắt quay tròn chuyển loạn, sau nửa ngày nhỏ giọng nói: "Ta muốn tới phủ Tiêu Dao Hầu, chăm sóc cháu nhỏ của ta...
 

Vân Dịch dò xét nàng một lát, gần như cười nhạo: "Đồ ăn không biết làm, quần áo không biết giặt, nàng biết chăm sóc trẻ con sao?"
 

"Ta, ta sẽ học..." Lý Doãn Ninh bị sự khinh thường trong lời nói hắn kích thích, không cam lòng yếu thế ngẩng đầu ưỡn ngực.
 

"Học chăm sóc trẻ con, không bằng học hầu hạ nam nhân."
 

Vân Dịch xoa gò má nàng, ngón tay trượt xuống dưới, cách quần áo đâm vào giữa khe vú mượt mà, chậm rãi nói: "Ta cũng không phải là người lương thiện gì, không có lợi, lần sau phủ Tiêu Dao Hầu có việc, nàng đừng trách ta khoanh tay đứng nhìn." 

Ý ở ngoài lời, nàng có thể đi, sau khi mỗi người một ngả, hắn sẽ không sẽ giúp nàng chuyện gì nữa.
 

Hoàng huynh bị một cú, Lý Doãn Ninh sâu sắc cảm nhận được hoàng thất trong tay Tân triều chỉ như châu chấu, nếu như không ai bảo vệ, căn bản không an ổn được mấy ngày.
 

Nàng tức giận, nghĩ đến dấu đỏ trên người, quyết định chắc chắn, giật quần áo ngủ xuống, lộ ra dấu hôn dưới cổ, vết nhéo bên ngực cùng vết ứ đọng trên bụng.


 


Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.