Những thứ này đều bị tạo ra lúc nàng phản kháng lại Khánh Vương.
Nàng cụp mắt: "Thân thể nô tỳ ô uế, không xứng với công tử, xin ngài hãy đổi một cô nương trong sạch đi."
Chẳng phải hắn có dục vọng chiếm hữu mạnh mẽ lắm sao, thứ đã ô uế thì cần gì chú ý.
Nhanh chóng tìm niềm vui mớᎥ vui, ném nàng qua một bên đi.
Vân Dịch quần sát trước người Lý Doãn Ninh, mặt không có gợn sóng khép vạt áo của nàng lại: "Mấy ngày nay dấu vết trên người của nàng là do ta bôi thuốc, bẩn hay không bẩn, ta rõ ràng hơn nàng."
Lý Doãn Ninh kinh ngạc nhìn hắn.
Đầu ngón tay Vân Dịch kéo đến dưới bụng nàng, có ý cười nói: "Ta chỉ để ý tiểu công chúa nhỏ có sạch sẽ hay không."
Phút chốc Lý Doãn Ninh nghĩ đến lần hoan ái trong suối nước nóng, hắn trêu chọc phía dưới là nàng tiểu công chúa nhỏ, gương mặt không khỏi hơi nóng lên.
Nhưng trải qua chuyện của Vân phu nhân, nàng không muốn tiếp tục dính dấp tới hắn nữa, dù làm tỳ nữ ở Vân phủ còn sống dễ chịu hơn một kẻ làm ấm giường không biết ngày mai như vậy.
Nàng suy đi nghĩ lại, chần chờ nhắc đến lời hứa không biết thật giả ngày đó: "Ngày cứu ta, ngươi nói chỉ cần ta không sao, ngươi cam đoan sẽ không bức bách ta..."
"Còn cùng nàng trông coi hoàng huynh cùng cháu trai của nàng..." Vân Dịch tiếp lời.
Lý Doãn Ninh vui mừng ngẩng đầu.
Nếu như hắn không muốn thân thể nàng, còn nguyện ý bảo vệ nàng cùng người nhà chu toàn thì không gì tốt hơn rồi.
Vân Dịch nhíu mày, lẽ thẳng khí hùng nói: "Chắc hẳn nàng cũng nghe đến, ba chữ "Ta cùng nàng". Nàng bên ta, đương nhiên ta sẽ không bức bách nàng, giúp nàng chăm sóc huynh trưởng cùng cháu trai, đó là chuyện nên làm."
Lý Doãn Ninh nhíu mày: "Lời ngày đó ngươi nói hình như không phải ý này..." Bộ dạng giống như không cần nàng nhưng cũng nguyện ý giúp nàng.
"Trong hôn mê nàng nghe lầm." Vân Dịch mặt không đỏ, tim không đập nghiêm túc nói: "Từ lần trước nàng muốn cùng Trịnh Dịch chạy trốn, ta vốn định ném nàng trong đống người hầu tự sinh tự diệt. Nhưng nàng bởi vì chuyện của ca ca, chủ động hiến thân cầu ta, chúng ta cũng tính là đã thành lập quan hệ công bằng giao dịch một lần nữa, ta cũng không muốn làm trái với quy tắc."
Dừng một chút: "Trái lại là nàng, giải quyết xong nguy cơ của ca ca, đã muốn một cước đá văng ta..."
Một câu cuối cùng không hiểu sao còn mang theo vài phần u oán.
Lý Doãn Ninh bị mấy lời nói của hắn xoay như chong chóng, có chút hoài nghi ngày đó không phải là do thương thế mình quá nặng nên nghe lầm, lại cảm thấy hắn đang đổi trắng thay đen trả đũa.
Chỉ là từ lúc trở về từ Linh Đài Tự, thật sự là thái độ của hắn đối với nàng cũng trở nên lãnh đạm, không được vào cửa phòng, ăn ở đãi ngộ trở về như người hầu bình thường. Về sau nàng vì chuyện của hoàng huynh mà lại dây dưa cùng hắn...
Nhưng lúc này nàng bị mẫu thân hắn sắp đặt thiếu chút mất luôn cả cái mạng nhỏ đó!
"Ngươi có nghĩ tới hay không, giữa ta cùng phu nhân..."
Dù sao nàng không thể nào hòa giải cùng Vân phu nhân.
"Mẫu thân phạm phải sai lầm lớn, chưa đến ba năm năm chưa được về nhà." Vân Dịch kéo tay của nàng, hào hứng bừng bừng nói: "Về sau nàng không phải gặp bà ấy nữa, ta mang nàng quay về nhà chính ở U Châu, chỗ đó có rất nhiều đồ ăn ngon, thú vị, nàng sẽ thích..."
Lý Doãn Ninh lại giống như nghe được chuyện đáng sợ gì, hất tay của hắn ra một cái.
Hà Bắc U Châu, vùng đất man di, cách Kinh Thành chừng ngàn dặm, đánh chết nàng cũng không tới địa phương xa xôi như vậy.
Ở kinh thành, tuy rằng không vào được phủ Tiêu Dao Hầu, nhưng đi ra ngoài ngẫu nhiên có thể nghe được tin tức của hoàng huynh bọn hắn.
Đi U Châu rồi, nàng sẽ một không còn người thân, hai không mật thám, Kinh Thành xảy ra chuyện, Vân Dịch muốn cho nàng biết thì coi như cũng được, không muốn cho nàng biết thì cũng giấu giếm dễ dàng.
Con dân nơi đó chắc hẳn không phải lúc nào cũng quan tâm đến mấy tin tức trong Kinh.
Thấy sắc mặt Vân Dịch tối xuống, Lý Doãn Ninh bổ sung: "Ta nghe nói bên kia bão cát rất lớn, mùa đông trời rất lạnh... Cho tới bây giờ ta chưa từng rời Kinh Thành, sợ không quen..."
"Nam nhân U Châu nàng cũng đã quen rồi, còn sợ thành trấn không quen?" Vân Dịch nói.
Lý Doãn Ninh ngượng ngùng, tranh chấp một phen, không kiếm được một chút chỗ tốt nào, trái lại còn biết được ý định hắn cố ý mang nàng về với ông bà.
Nàng thở dài, uể oải đến nỗi ngay cả vết thương dưới bụng đều đau, co quắp ngồi ở trên giường, "Tí tách" hết nước mặt, vò đã mẻ lại sứt mà nói: "Vân Dịch, ta không muốn ở bên ngươi..."
"Ta biết rõ, tiểu công chúa à." Vân Dịch lơ đễnh, ôm chặt lấy nàng, nửa thật nửa giả: "Doãn Ninh, ta muốn ở bên nàng..."
"Bại hoại, háo sắc..." Nước mắt nước mũi Lý Doãn Ninh cọ hết lên quần áo hắn, thở hồng hộc mắng.
"Khụ khụ!" Vân Nhị ở bên ngoài gõ cửa, "Công tử, trong cung có người đến, bảo ngài mang theo cô nương tới phòng trước tiếp chỉ."
"Chuyện gì?" Vân Dịch kẹp Lý Doãn Ninh vào chăn.
"Nghe tiểu thái giám nói, quý phủ chúng ta sắp có một vị Cáo Mệnh phu nhân, thánh thượng còn thưởng cho một tòa nhà..."
Thần sắc Vân Dịch biến đổi.
Phong hào Cáo Mệnh đoán chừng là Hoàng Thượng ban thưởng tiểu công chúa xả thân cứu Trân phi, nhưng ban thưởng phủ đệ chẳng phải là ủng hộ nàng đi ra ngoài tự lập cửa ngõ sao?
Hoàng Đế biết rõ hắn nuôi Lý Doãn Ninh, theo lý sẽ không nhúng tay chuyện trong nhà của thần tử, không cần nghĩ, nhất định là doTrân phi xui khiến.
"Hắn bị mỡ heo che mờ lý trí rồi ư, sao không thưởng cho Trân phi tòa nhà đi!"
Lời này Vân Nhị không dám nhận, hậm hực đứng co ro ở ngoài cửa.