Chờ hắn cải tà quy chính, vậy thì heo cũng có thể leo cây.
Lý Doãn Ninh đẩy cánh tay hắn, "Đừng làm rộn, ta còn chưa ăn no đâu." không muốn dâm dục.
Vân Dịch nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn trắng muốt của nàng, cánh môi đỏ tươi, lông mi đen dài như hai cái quạt nhỏ chớp chớp, chớp đến lòng người bốc hỏa, đến cả những hạt mồ hôi li ti trên sống mũi thoạt nhìn cũng óng ánh ngon miệng như vậy.
Hắn chuyển động yết hầu, chỉ cảm thấy máu huyết toàn thân chảy thẳng xuống bụng dưới.
Bàn tay di chuyển, cầm chặt một bên ngực tròn vểnh của nàng, ý tứ sâu xa nói: "nàng ăn của nàng, ta ăn của ta..."
Ai mà có nàng lực lớn như vậy, vừa bị trêu chọc, vừa nuốt xuống được. Lý Doãn Ninh nhíu mày, "Lúc tối ăn không ngon, thực sự rất đói..."
"nàng mới đói có một hôm, còn ta đã đói nhiều ngày rồi..."
Vân Dịch hơi uất ức vừa chạm vào thứ mềm mại của nàng, trên người đã giống như bắt lửa, côn thịt trướng nhanh đến muốn nứt ra.
Hắn thăm dò vào vạt áo nàng, xoa nắn bầu ngực trơn mềm tinh tế, giống như đùa bỡn vắt mì, tạo thành các loại hình dạng.
"Ngươi quá dùng sức..." Lý Doãn Ninh nhai thịt bò, nói mơ hồ. không ăn, buổi tối sẽ không còn sức để đối phó hắn.
Vân Dịch ghé gần sát Lý Doãn Ninh, dùng trà rửa sạch tay trái, bàn tay bóp ngực nàng bức bách thân thể nàng hơi hơi ngửa ra sau, tay trái vươn vào lục lọi trong quần lót.
"Ngươi làm gì thế, đang ở trên bàn cơm..." Còn chưa nói dứt lời, ngón tay lạnh buốt đột nhiên đưa vào tiểu huyệt.
Lâu chưa chạm vào nàng, Vân Dịch chọc vào ngón trước rồi chậm rãi rút ra đút vào, hơn mười lần sau, trong huyệt thấm ra dâm dịch, lại thêm một ngón.
"A trướng..."
Lý Doãn Ninh bị ép mở hai chân ra, tiếp nhận ngón tay cứng rắn thô ráp của hắn, có đoạn thời gian không làm, hắn giống như chuôi, vô tình chọc mở thịt mềm.
"Giờ no rồi hả?" Một tay Vân Dịch trượt xuống từ trên vú mềm, vỗ vỗ cái bụng bằng phẳng của nàng, "Ta tiêu thực cho nàng."
Nói rồi tăng thêm lực đạo cùng tốc độ trong huyệt.
"A... A...... Hic..."
Lý Doãn Ninh dựa vào trong khuỷu tay hắn, hai tay nắm thật chặt mép bàn, bờ mông co lại, hai chân không ngừng run lên.
Nàng trướng huyệt, không phải trướng bụng, đồ xấu xa!
Cái miệng nhỏ nhắn mềm mại vô cùng đói khát, cắm hai ngón tay vào, tầng tầng lớp lớp thịt mềm giữ lấy, rút ra, lỗ hổng mấp máy không nỡ để hắn rời đi.
Vân Dịch quá nhớ sự chặt chẽ của nàng, chỉ mới cho ngón tay vào, gậy thịt trong quần đã nhảy dựng, kêu gào muốn vào trong hũ mật ướt sũng, non mượt đó.
Đầu ngón tay hắn cong lên, đào khoét thịt dâm trên thành huyệt, mài lên khối nếp uốn đến phồng lên.
"Ôi ôi... không, ngươi..."
Lý Doãn Ninh run rẩy không thành tiếng, hắn vừa vào đã trực tiếp hung hăng như vậy, như muốn kéo nàng vào trong ham muốn hủy thiên diệt địa.
Từng khoái cảm như nước tiết ra nơi ngón giữa hắn, chảy xuôi đến tất cả xương cốt tứ chi, nàng mềm nhũn đến ngón chân cũng cong không nổi, cả người giống như cái bóng da, tùy thời sẽ rơi xuống đất nổ bung.
Vân Dịch nhìn nàng ngưỡng cao cần cổ thon gầy, chất lỏng tràn lan, tiểu huyệt cắn ngón tay hắn co rút lại từng cái, móng tay hắn hung hăng cọ qua thịt dâm, nàng nề dùng xương ngón tay nhô lên nghiền một cái.
"A a a —— "
Lý Doãn Ninh run rẩy toàn thân, cao giọng quyến rũ kêu, dưới thân bắn ra một trụ nước.
Quần lót mỏng manh, ngăn không được nước dâm chảy xiết, thưa thớt chạy xuống sàn nhà trơn bóng.
Vân Dịch rút ra, vuốt vuốt hoa huyệt mở ra, hỏi: "Còn đói không?"
Ba hồn của Lý Doãn Ninh trên mặt đất, còn bảy phách thì ở trên trời, trong mơ màng cho là hắn hỏi bụng mình, yêu kiều thở hổn hển nói: "Đương nhiên đói..."
Vân Dịch duỗi chân ra, móc vào chiếc ghế dựa lưng bên cạnh, ôm Lý Doãn Ninh ngồi xuống, vỗ vỗ cái mông nàng, thả dương vật ra, "Ngồi lên trên, cho nàng ăn chút đồ ngon."
Lý Doãn Ninh liếc qua côn thịt to như cổ tay dưới người hắn, trên thân gậy màu đỏ tươi lượn lờ gân xanh, trên quy đầu lớn tựa cây nấm tiết ra dịch thể trong suốt, nhìn càng hung mãnh kiêu ngạo hơn so với thường ngày.
Nàng quay mặt đi, sợ hãi nói: "Đổi tư thế được không..."
Có một lần ở trên xe ngựa, nàng ngồi vào, thiếu chút nữa chọc thủng bụng.
Vân Dịch đẩy mặt nàng qua, hứa hẹn: "Ta không động, tự nàng động, sẽ thoải mái đấy."
"Gạt người ngươi là chó." Lý Doãn Ninh trừng hắn, chống người đứng dậy, dạng chân trên đùi hắn.
"Ta là chó, vậy là nàng là cái gì?" Vân Dịch cắn vành tai nàng trêu chọc, "Bị làm đến khóc sướt mướt chỉ biết phun nước..."
"Câm miệng!" Lý Doãn Ninh che miệng hắn, miệng chó không thể nhả ra ngà voi, nói hắn là súc sinh, hắn ngược lại dùng con cái ví von nàng.
Vân Dịch duỗi lưỡi liếm một cái trong lòng bàn tay nàng, xương sống lưng Lý Doãn Ninh vọt lên một luồng tê dại mãnh liệt, nàng nóng lòng rút tay về.
Vân Dịch chống nơi cửa huyệt cọ xát, bấm vòng eo nàng lắc lắc, "Nhanh chút, ta muốn đút no tiểu công chúa."
"Ai cần ngươi đút..." Lý Doãn Ninh lẩm bẩm.
Nàng cởi quần lót ra, hai tay để lên bả vai hắn, nhẹ nhàng cọ động vài cái trên quy đầu, chậm rãi nuốt vào côn thịt to lớn.
"Hự..."
Vân Dịch thoải mái bật hơi, dục vọng bị đè nén hồi lâu rốt cuộc đạt được thỏa mãn vào thời khắc này.
Xuyên qua thịt mềm trơn ướt, quy đầu đảo đến hoa tâm non nớt...
"Quá sâu..."
Lý Doãn Ninh nhíu mày, vóc người nàng thấp, hai chân chịu đựng không chạm đất, dứt khoát quỳ gối trên đùi hắn nhả ra nuốt vào.
Đỉnh vừa cứng vừa phỏng, vừa mới chạm vào nàng đã hút không khí rút ra, chỉ chậm rãi cọ xát một đoạn trong tiểu huyệt.
Vân Dịch mới nếm thử hoa tâm có chút, đã quá lâu không được ăn rồi, tối đa chỉ có thể uống vài giọt nước hoa từ chỗ sâu trong đổ xuống.
Cái này so với không chơi nàng càng khó chịu, khiêu khích hắn dục hỏa đốt người rồi lại chịu đựng không thể phát.
"Doãn Ninh, vào sâu một chút, ta muốn nàng..."
Lý Doãn Ninh đã cao trào một lần, không thèm khát đến thế, quy đầu cọ xát thành trong, bay lên khuây khỏa lúc nặng lúc nhẹ, đủ cho nàng hưởng thụ.
"Như vậy rất tốt mà..." nàng trả lời.
Định coi hắn trở thành ngọc thế để dùng? Vân Dịch bị sáng bóng dưới thân nàng cọ ra hỏa hoạn, đôi mắt âm trầm, tiếng nói khàn khàn: "Ninh Ninh, cho ta làm hoa tâm của nàng, rất muốn..." Vừa nói đã thúc eo lên trên.
"Không, không thể..." Lý Doãn Ninh kêu to, nhả ra hơn phân nửa côn thịt, "Ngươi động ngươi chính là chó!"
"Làm chó có gì không tốt, hả?" Vân Dịch cong môi cười cười, cúi đầu cắn cổ của nàng, "Dương vật chó có gai ngược, làm chết tiểu công chúa không chịu thuận theo..."
Nói xong, ôm lấy nàng đi ra bên ngoài.