"Ngươi làm gì, ngươi tên chó... Tên điên này..."
Lý Doãn Ninh bị hắn ôm trong ngực giống như ôm một đứa trẻ, sợ té xuống, hai chân quấn chặt trên lưng hắn, côn thịt đương nhiên vẫn đang chọc ở trong huyệt.
Quy đầu vùi sâu vào hoa tâm, va chạm đi đi lại lại ép lấy mị thịt mẫn cảm, nàng cắn môi nói: "Ngươi nói không giữ lời!"
"Nào có." Vân Dịch cầm lấy áo choàng trên giá phủ lên thân thể nàng, cưỡng từ đoạt lý nói, "Ta chỉ đồng ý lúc nàng ngồi sẽ không động, cũng không bao gồm đứng, đi..."
"Ngươi..." Hắn chỉ biết chui vào lỗ hổng trong ngôn từ của nàng.
Lý Doãn Ninh nhìn ban đêm tối tăm bên ngoài, thỉnh thoảng có pháo hoa nổ tung, "Bụp bụp" dưới tiếng la hét ầm ĩ, xa xa mơ hồ truyền đến tiếng hoan hô nói cười của đám người hầu.
Lại nhìn Vân Dịch một bộ đi ra ngoài, nàng kinh ngạc: "Ngươi làm gì vậy?" Nào có ai giao hoan ở bên ngoài chứ.
"Dẫn nàng đi xem pháo hoa." Biểu cảm Vân Dịch không gợn sóng, hai đầu lông mày lộ ra sảng khoái, công bố đang làm chuyện cầm thú dưới lớp áo choàng.
"Ngươi rút ra đi, " Lý Doãn Ninh giãy giụa hai chân, "Sao có thể..."
"Cả năm đoàn tụ, có hiểu hay không?" Vân Dịch thẳng lưng đụng nàng vài cái, chọc cho nàng trở nên ngoan ngoãn, thấp giọng nói, "Nhị đệ của ta cũng muốn tụ họp cùng tiểu công chúa nhỏ, nàng có rộng lòng cho phép hay không?"
"Ta không có rộng..." Lý Doãn Ninh nức nở nghẹn ngào, nơi bị hắn chống lên, giống như chọc ra một lỗ thủng, khoái cảm rót đến bên trong, hoa tâm co rúm lại.
"Tiểu công chúa nhỏ thật là hưng phấn..." Vân Dịch hưởng thụ nàng chặt chẽ mút vào, cười cười đi nhanh ra khỏi cửa phòng.
Mới vừa đi tới sân nhỏ, Tiểu Viên đã từ đối diện đi tới, thấy thế tử ôm người giống như ôm trẻ con, hiếu kỳ nói: "Cô nương không thoải mái sao?"
Lý Doãn Ninh nghe thấy tiếng bước chân đã muôn phần khẩn trương, giờ phút này Tiểu Viên lại hỏi thăm, nàng chôn mặt ở trong ngực Vân Dịch, toàn thân co lại, tiểu huyệt không khỏi xoắn chặt côn thịt.
Vân Dịch bị nàng bóp đến xương lưng run lên, thở sâu, cười nói: "Nàng uống rượu say, muốn ta ôm nàng ngắm pháo hoa..."
Tiếng nói hắn khàn khàn, không che hết dục sắc, Lý Doãn Ninh hung hăng véo một cái trên lưng hắn.
Tiểu Viên nghe thanh âm hắn kỳ quái, mập mờ giống như trong màn mới có, không khỏi trên mặt nóng lên, hành lễ một cái chạy đi.
Khóe mắt Lý Doãn Ninh liếc qua nhìn thấy Tiểu Viên đỏ mặt, tức giận kẹp hắn mấy cái, từng đợt khoái cảm đột nhiên phóng tới đỉnh đầu, như pháo hoa trên bầu trời nối gót nở rộ, tràn ngập các loại màu sắc tỏa ánh sáng không ngớt nổ tung thật lâu bên trong đầu óc nàng.
Tiểu huyệt run rẩy hút cắn côn thịt, tiết ra từng dòng thủy triều.
"Làm sao vậy?" Vân Dịch cảm giác nàng tức giận, lại thấy nàng tự làm phun ra, buồn cười hỏi
Lý Doãn Ninh xấu hổ cắn cổ hắn, "Tên bại hoại như ngươi đừng có gây họa cho người khác..."
"Ta gây họa cho ai?" Vân Dịch ngẩng cổ mặc cho nàng cắn, tựa như con mèo nhỏ gặm người.
"Trước kia ngươi chưa bao giờ nói nhiều cùng tỳ nữ..." Lý Doãn Ninh căm giận, còn dùng thanh âm cố ý câu dẫn như vậy.
Nàng cảm thấy mình có chút giống ghen, nhưng lại nghĩ rằng, chỉ là sợ hắn cầm thú bức bách Tiểu Viên chất phác yên phận.
Nghĩ lại, Tiểu Viên là tỳ nữ dưới tay hắn, ai biết được có ý gì với chủ tử hay không đây?
"Nàng ghen hả, sợ ta gây họa cho nàng ta?" Vân Dịch bỗng nhiên hiểu ra nguyên nhân Lý Doãn Ninh tức giận, cười khẽ ôm nàng, "Thưởng thức của ta kém như vậy sao, ngọc sáng ở trong ngực, còn nhìn đến…viên phân trên đất?"
"Ai ghen hả?" Lý Doãn Ninh lườm hắn một cái, đánh bạo đưa tay chọc dưới bụng hắn, "Loại người cầm thú không biết liêm sỉ như ngươi, người ngoài có thể coi trọng ngươi cũng còn khó nói đấy."
"Ta không quan tâm người khác." Hai tay Vân Dịch siết chặt bắp đùi nàng, côn thịt rút ra đút vào vài lần, thở dốc nói, "Ta chỉ quan tâm tiểu công chúa nhà chúng ta."
"Ai là của nhà ngươi..." Lý Doãn Ninh rên rỉ, thúc giục, "Nhanh đi tới nơi không người, mắc cỡ chết mất." Trong sân nhiều người hầu lui tới.
Vân Dịch ôm nàng đi tới hành lang trong viện, ngắn ngủn vài chục bước, Lý Doãn Ninh đã bị côn thịt đảo đến thút tha thút thít tiết ra.
"Ta từ bỏ... không chịu nổi..."
Lý Doãn Ninh nện lưng ngực hắn, giãy giụa muốn xuống đất.
Vân Dịch tựa hồ có lòng rút nàng ra, bước chân Lý Doãn Ninh không vững, hắn đè lấy nàng xoay người, áp nàng ở trên ghế dài hành lang, "Phụt" một tiếng cắm vào.
"Ngươi, ngươi..."
Lý Doãn Ninh bị cắm đến mặt trắng bệch, mềm nhũn quỳ gối trên ghế, bờ mông nhếch lên cao, hai chân đá loạn trong không trung.
Vân Dịch nắm chặt vòng eo nàng, tiến vào mãnh liệt, tiểu huyệt phấn hồng xinh đẹp dưới ánh đèn sáng rọi của mái hiên, như một đóa kiều hoa nở đến mức tận cùng, viền da thịt đỏ thẫm mềm cuốn trên mặt dương vật, mang ra từng chuỗi giọt nước óng ánh.
Hắn nhìn mà dục hỏa càng cháy rực, mỗi một cái đều làm lõm cả hoa tâm, túi tinh đánh "Đùng đùng" vào bắp đùi nàng.
"Ôi ôi ôi ôi..."
Lý Doãn Ninh nhìn thấy gạch đá xanh phía trước, hắn mà túm không chặt, nàng sẽ té xuống băng ghế, ngã mặt mũi bầm dập.
Nàng sợ hãi bắt lấy ghờ ghế, toàn thân phát run, "Đổi, đổi chỗ..."
Nàng càng khẩn trương, tiểu huyệt kẹp càng chặt, sâu trong hoa tâm tựa như bóp chặt quy đầu, Vân Dịch sướng đến da đầu run lên, bóp eo nhỏ tàn nhẫn đưa đẩy.
"A làm hỏng mất..."
Lý Doãn Ninh ngửa cổ khóc, phát hiện tiếng la quá lớn, cắn chặt môi, thừa nhận dục vọng thô bạo của hắn.
Miệng tử cung giống như bị hắn phá vỡ, quy đầu chống từng cái vào tử cung, cái bụng sắp bị chọc thủng.
"Ninh Ninh ngoan..."
Vân Dịch va vào vách tường tử cung trơn mềm, như đang giao hợp vào tử cung non nớt của nàng, thần hồn đều sắp giao hết cho nàng rồi.
"Không muốn không muốn nữa... hu hu..."
Lý Doãn Ninh lắc đầu giãy dụa, bụng dưới co rút kịch liệt, hai chân run rẩy như bị sốt rét, ngậm côn thịt "Ào ào" trút ra dòng nước ấm tiếp theo.
Vân Dịch bị nàng đổ vào trong quy đầu đột nhiên như pháo hoa nổ tung trên bầu trời đêm, hắn chống một cái vào chỗ sâu trong khoang tử cung, bắn ra tinh hoa cuồn cuộn.
"Hức..."
Trong bụng Lý Doãn Ninh giống như có một chén sữa bò nóng bỏng nổ tung, ở trên vách tường tử cung mẫn cảm, run rẩy như tiểu ra chảy xuống một mảnh.
Vân Dịch cúi người, hôn lên bờ môi bị nàng cắn sưng đỏ: "Ninh Ninh, đây là năm đầu tiên chúng ta cùng nhau đón giao thừa..."