Gả Nịnh Thần

Chương 53: Chương 53



Ngày kế tiếp, Vân Dịch thu được thư Lý Doãn Ninh đưa cho người hầu của nhà mới chuyển cho Chu gia, chủ yếu muốn Chu gia cẩn thận, sợ là Hoàng Đế sẽ vì cái "chết" của Trân phi mà giận chó đánh mèo bọn họ.

Cuối bức thư còn có một bông tường vi và một nam nhân trông như Hoàng Đế đang ôm dải lụa trắng, như muốn bóp nát bông hoa.

Vân Dịch cười cười, đúng là tin tức về Chu gia cùng Trân phi tối hôm qua hắn cố ý tiết lộ cho tiểu công chúa.

Trân phi chết chạy trốn, kế hoạch không chê vào đâu được, hắn và Hoàng Đế chỉ suy đoán nàng đang dùng kế ve sầu thoát xác, cũng không có chứng cứ xác thực.

Còn nữa, Hoàng Đế không ngại chuyện Trân phi gả hai lần, sao lại còn so đo chuyện thanh bạch của nàng khi mất tích mấy ngày. Nữ nhân kia thông minh, giúp đỡ tiểu công chúa chạy trốn khỏi Vân gia tự lập cửa ngõ, người bình thường cũng không dễ đụng chạm đến.

"Vân Nhị, phái người đưa bức thư này đến cung."

Nhờ có tiểu công chúa mật báo, hắn cũng có thể giúp đỡ Hoàng Đế xác nhận tin tức Trân phi chưa chết.

Đầu năm sau, chưa được hai ngày, Lý Doãn Ninh đã thu được tin tức Trân phi trở về, nói với bên ngoài là đêm ba mươi Trân phi trao đổi thân phận cùng cung nữ, vụng trộm về nhà thăm người thân, không ngờ cung lầu xảy ra hỏa hoạn, cung nữ ngoài ý muốn chết đi, mọi người lại tưởng rằng đó là nàng.

Cũng may sau một trận sợ bóng sợ gió, Tân Đế không truy cứu trách nhiệm của Trân phi cùng Chu gia.

Còn phía Vân Dịch thì phái người lần lượt thu dọn đồ đạc, ít ngày nữa sẽ lên đường quay về U Châu.

Chuyến đi này, ít thì một năm, nhiều thì hai năm, Lý Doãn Ninh không yên lòng về phủ Tiêu Dao Hầu. Tuy nói thân thể cháu nhỏ đã dần dần khôi phục khỏe mạnh nhưng trong lòng nàng thủy chung vẫn nhớ tới hoàng huynh.

Từ sau khi mất nước, nàng chưa từng được gặp huynh trưởng.

Trước lúc Nghi Châu loạn lạc, nàng từng có ý tưởng thăm viếng, thế nhưng sau đó, chỉ nguyện người nhà bình an.

Mắt thấy sắp phải rời khỏi Kinh Thành như vậy, nàng năn nỉ Vân Dịch, trước khi đi muốn vào phủ xem một cái.

Những ngày này tâm tình Vân Dịch không tệ, có lẽ do vọng tưởng đã được thỏa mãn, có lẽ sắp áo gấm về nhà, vậy mà lại hé miệng vàng đồng ý với nàng.

Ngày hôm đó đến phủ Tiêu Dao Hầu, hắn thậm chí còn hạ mình đi cùng nàng.

Năm nay xuân tới sớm, trên cây mai già những cánh hoa đỏ au rơi đầy đất trong hầu phủ, hoa đón xuân thì lại vươn cành lá xanh tươi, nhụy hoa vàng nhạt, nhẹ nhàng vẫy chào với khách tới.

Lý Doãn Ninh đắm chìm dưới ánh mặt trời ấm áp, thở phào ra một hơi, trời đông giá rét lạnh thấu xương rốt cuộc qua đi, hy vọng mỗi năm cảnh xuân cũng tươi sáng như bây giờ.

Hoàng huynh ở trong điện chính, sau khi quản sự thông báo, nàng đi vào.

Trong điện bày biện đơn giản cũ nát, với tẩm điện vàng son lộng lẫy của thiên tử thì cách biệt một trời một vực, hoàng huynh mặc một thân áo trắng, đứng trong điện.

Thân hình của hắn vẫn cao ngất như vậy, dường như có nhiều mưa gió thì cũng có thể nghiêng người che chắn cho nàng. Mặt mày hắn vẫn tuấn tú như vậy, giống như nàng lại có thể như khi còn bé kiêu ngạo nói với khắp nơi rằng nàng có một huynh trưởng tuấn tú và tài hoa hơn người.

Nhưng hết thảy lại có chỗ khác biệt.

Hắn rất gầy, quần áo trống rỗng phủ trên thân thể, tựa hồ người chỉ có một bộ xương. Sắc mặt rất yếu ớt, giống như rất lâu chưa thấy qua mặt trời, mà giống như mắc bệnh hiểm nghèo hoặc bệnh nặng mới khỏi.

"Hoàng huynh —— "

Lý Doãn Ninh kéo cuống họng hô một tiếng, trong lòng tuôn ra vô tận tâm tình, đau lòng, thống khổ, uất ức... Nước mắt như chiếc vòng ngọc trai bị đứt rào rào rơi xuống.

"Ninh Ninh..." Bờ môi Lý Diệp run rẩy, mặt lộ vẻ vui mừng.

Lý Doãn Ninh chạy vội bổ nhào vào trong ngực hoàng huynh, ôm chặt lấy hắn.

Lý Diệp vuốt ve cái đầu nhỏ đen nhánh của nàng, nhìn khí chất nàng vững vàng hơn trước kia, cảm khái nói: "Ninh Ninh, trưởng thành rồi..."

"Hoàng huynh, huynh thì sao?" Lý Doãn Ninh lau nước mắt, vội vàng hỏi, "Huynh ở đây sống có tốt không?"

Lý Diệp dịu dàng cười cười: "Nhờ phúc của Vân thế tử, cũng không tệ lắm." Ăn uống chưa từng thiếu.

"Huynh gầy như vậy..." Lý Doãn Ninh nâng nâng cổ tay hắn, Lý Diệp chuyển chủ đề, "Ninh Ninh, tại sao muội cũng tới?"

Mấy ngày trước nghe nói Dịch phải về U Châu, đoán chắc là Lý Doãn Ninh sẽ đi cùng hắn.

Lý Doãn Ninh nói ngắn gọn chuyện bây giờ mình đi theo Vân Dịch, "Hắn phải về quê làm việc, thuận tiện dẫn muội qua chơi, chuyến đi này có lẽ phải mất một hai năm, trước khi đi để muội tới thăm huynh cùng cháu nhỏ."

Nàng tận lực khiến cho giọng mình nhẹ nhàng vui sướng, không muốn hoàng huynh sinh nhiều lo lắng vì nàng.

Lý Diệp vén tóc mai của nàng ra sau tai, khen ngợi nói: "Vân thế tử hữu dũng hữu mưu, là một đối tượng tốt, Ninh Ninh muội cứ đi theo hắn, đừng có nghĩ đến chuyện báo thù gì."

Nghĩ đến chuyện Nghi Châu, dặn dò, "Cũng đừng nghe tin người ngoài khuyến khích, tham dự bất luận khởi nghĩa phục quốc nào, trước mắt cuộc sống hoàng huynh rất khá. Tâm nguyện duy nhất là hy vọng muội ở bên ngoài bình an."

"Muội biết, hoàng huynh..."


 


Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.