Sau khi lựa chọn truy cập vào Wonderland, Quốc tỉnh dậy trên một cánh đồng cỏ, nơi mà cả một bầy thỏ đứng bằng hai chân đang nhìn thẳng vào mắt cậu.
"!!!?"
Quốc giật mình ngồi bật dậy, đồng thời còn vô thức nhích về sau một đoạn: "Gì thế? Các người muốn làm gì!?"
Thấy Quốc phản ứng mạnh, không ít con thỏ đứng bằng hai chân liền giơ cây cào lúa lên định đuổi đánh cậu, nhưng thật may mắn là chúng đã không vội làm vậy.
"Chít chít chít? Chít~"
Một con thỏ mặc quần áo khác màu tiến đến chỗ cậu, dường như nó đang đại diện cho những kẻ còn lại cố gắng giao tiếp với cậu.
Tiếc thay, người và thỏ không thể hiểu nhau một cách dễ dàng như thế được.
"Hệ thống, ngươi dịch ngôn ngữ của chúng cho ta được không?"
[Phiên dịch không nằm trong những tính năng sẵn có của hệ thống]
Rồi xong.
Không thể giao tiếp bằng ngôn ngữ nói, Quốc đành phải chuyển sang ngôn ngữ hình thể. Phải mất khá lâu múa máy tay chân, bọn thỏ mới tỏ ra thấu hiểu mong muốn hoà bình của cậu, rốt cục cũng hạ v·ũ k·hí xuống làm cậu ta thở phào nhẹ nhõm.
"Chít chít"
Thỏ đầu đàn ra hiệu cho Quốc đi theo mình. Thế là cả bọn áp giải cậu ta về nơi ở của chúng, nơi có đầy đủ nhà cửa và ruộng đồng, thậm chí còn có cả một toà lâu đài nằm ngay tại khu vực trung tâm.
[Khu vực an toàn - Vương Quốc Thỏ]
Nhìn thấy thông báo của hệ thống hiện lên, Quốc đến đây đã triệt để yên tâm đi tiếp. Cậu theo chân đám thỏ nông dân tiến đến trước lối vào lâu đài, nơi đám thỏ lính canh đang nhìn cậu một cách cực kì cảnh giác.
"Chít chít chít~"
"Chít?"
"Chít chít chít"
Một lúc lâu sau, dường như đã có được sự cho phép đếm từ chủ nhân của lâu đài, Quốc được đám thỏ lính canh dẫn vào bên trong.
Nằm tại khu vực trung tâm của lâu đài, Quốc nhìn thấy một thanh kiếm đang được cắm trên mặt đất, liên tục toả ra hào quang quỷ dị. Xung quanh vị trí của thanh kiếm được trang trí vô cùng đẹp mắt, lính canh cũng dày đặc. Dường như nó được người dân của Vương Quốc Thỏ vô cùng quý trọng, trở thành biểu tượng của một điều gì đó thiêng liêng và bất khả x·âm p·hạm.
Trong lúc không để ý, Quốc đã tiến vào đại sảnh, nơi Vua Thỏ đang ngự trị trên ngai vàng.
"Chít chít chít"
Vua Thỏ thử giao tiếp với Quốc, nhưng rốt cục chỉ nhận được cái lắc đầu của cậu ta.
Biết rằng không thể giao tiếp bằng ngôn ngữ, nó xoa cằm, ngẫm nghĩ một lúc rồi ra hiệu cho đám lính canh tiến tới trói chặt cậu ta lại, làm cậu ta bắt đầu cảm thấy có gì đó không ổn.
Chúng cùng nhau vác Quốc xuống tầng hầm sâu nhất bên trong lâu đài, nơi một chiếc hố sâu hun hút nằm ở đó một cách phi vật lí. Chẳng ai biết nó nối đến địa điểm nào ở miệng bên kia, hoặc có thể nó chỉ đơn thuần là một chiếc hố dùng để hành quyết.
Lúc này, Vua Thỏ tiến đến trước mặt Quốc, đưa ra một mảnh giấy ghi ngôn ngữ mà cậu có thể hiểu được: "Vì nhiều lí do, giờ đây chúng ta không thể tin tưởng nhân loại. Thế nên thông qua Rabbit Hole, chúng ta sẽ trả ngươi về nơi mà ngươi nên thuộc về"
"Hả?"
Thấy Quốc đã hiểu ra vấn đề, Vua Thỏ ra hiệu cho đám lính canh ném cậu vào hố, để cậu rơi tự do trong một vùng không gian đen tối.
[Rời khỏi khu vực an toàn - Vương Quốc Thỏ]
Một lúc sau.
Thông báo của hệ thống lại hiện lên, báo hiệu cho hành trình rơi tự do trong Hố Thỏ của Quốc đã đến hồi kết: [Nhắc nhở 1: Người chơi chuẩn bị thâm nhập vào khu vực có nhiều kẻ địch. Hãy chuẩn bị tinh thần đối đầu với nguy hiểm]
[Nhắc nhở 2: Bạn có quà tặng từ người chơi Lily. Hãy nhanh chóng kiểm tra hành trang]
Bịch~
Ngay khi những dòng thông báo biến mất thì bàn toạ của Quốc đã v·a c·hạm với mặt đất, mang đến cho cậu một cảm giác thốn không tả nổi.
[Vị trí hiện tại: Thị Trấn Dodgson]
"Ui mẹ ơi cái mông của tôi, c·hết mất..."
Quốc đứng dậy, suýt xoa cái mông của mình rồi mới bắt đầu kiểm tra những dòng thông báo trước đó: "Lily biết mình sẽ vào Wonderland á? Bằng cách nào vậy? Lại còn tặng quà nữa?"
"Hệ thống, mở hành trang giúp ta"
Hệ thống mở giao diện hành trang. Nó gần như hoàn toàn trống rỗng... Ngoại trừ sự xuất hiện của thứ v·ũ k·hí mạnh mẽ nhất mà phàm nhân có thể sử dụng: Súng.
Quốc dùng tay lau hai con mắt, một mặt không thể tin được.
Thực sự là một khẩu súng trong cái thế giới cổ tích thần tiên tươi sáng này!
À không... Việc nó có tươi sáng hay không thì cần phải xem xét lại.
Nhưng nó thực sự là một khẩu súng!
[Súng trường MK. 14: Một khẩu súng sở hữu hoả lực vừa phải, hiệu quả rất mạnh khi sử dụng với kẻ địch là con người. Lượng đạn trong băng hiện tại 30/30]
[Lời nhắn từ Lily: Anh thắc mắc tại sao em biết anh sẽ la cà ở thế giới này á? Do em nhìn thấy tương lai chứ sao nữa~? A, vì em đã cho anh sự trợ giúp đắc lực này nên anh phải giữ bí mật đó. Em không muốn bị chú ấy cằn nhằn đâu]
[Tiện đây nhắc nhở anh một chút luôn: Tài nguyên theo hệ "Hoả Kim Ma Pháp" mà anh đang nắm giữ là vô cùng khan hiếm ở thế giới này. Vì vậy anh đừng sử dụng lãng phí kéo hối hận không kịp đó~]
Từ cách nói chuyện của Lily, Quốc có thể phần nào tưởng tượng ra được tính cách ngoài đời thật của cô nàng.
Mà thôi kệ đi, tiểu tiết không quan trọng, khi nào gặp mặt chính thức thì cảm ơn cô ấy sau vậy.
Còn bây giờ thì...
"Khám phá thị trấn thôi. Hi vọng rằng thế giới này sẽ tươi sáng giống như trong tưởng tượng của mình!"
...
...
Chỉ vài phút sau, Quốc đã phải nghiêm túc nhìn nhận lại về sự ngây thơ của chính mình.
Cậu nên biết rõ bên trong Vũ Trụ Mô Phỏng này không tồn tại bất kì thế giới nào "tươi sáng" và "yên bình" cả. Cái mác "cổ tích" mà nó trưng ra thực chất chỉ là một bức bình phong che đậy sự thật để hố c·hết mấy tên ngốc ngây ngô như cậu mà thôi.
Tên thầy giáo điên loạn đó sao lại dám cho con gái mình chơi cái thứ c·hết tiệt này vậy? Ổng không sợ con cái trở nên hư hỏng sao?
"Bình tĩnh lại và dùng đầu óc để suy nghĩ nào"
Thị trấn Dodgson hiện tại cơ bản không khác gì tận thế zombie cả. Những người đàn ông, đầu đội mũ phớt, trên người mặc vest đi lại khắp nơi một cách vô hồn, có người cầm dao, có người lại cầm cả súng lục, trông không an toàn để tiếp xúc một chút nào.
Nhất là khi cậu đã có được sự xác nhận của hệ thống.
[Kẻ địch mới - Quý Ông]
Đúng là trong tay cậu đang có "Hoả Kim Ma Pháp" một cân tất mang tên súng trường MK. 14... Nhưng mà việc nổ súng trong cái thành phố điên loạn này rõ ràng không phải một lựa chọn khôn ngoan rồi.
"Uweeeeheeeheeee!"
Quốc nhìn thấy t·hi t·hể của một người phụ nữ bị một tên "Quý Ông" kéo lê trên mặt đất, trang phục tả tơi đến cùng cực, trông có vẻ như đã b·ị b·ạo h·ành vô cùng nặng nề trước thời khắc cô ấy q·ua đ·ời.
Mà kể cả khi đã q·ua đ·ời, sự t·ra t·ấn đó vẫn không hề dừng lại.
Sau khi đã lựa chọn một chỗ tương đối vắng bóng những Quý Ông khác, hắn ta bắt đầu thực hiện hành vi thú tính bệnh hoạn của mình: Cưỡng bức xác c·hết của cô gái trước sự chứng kiến của Quốc.
Quốc kinh hãi, toàn thân đều phát lạnh: "C·hết tiệt, rõ ràng cô ấy đ·ã c·hết rồi mà..."
Rốt cục thì thị trấn này đang bị cái quái gì vậy?
Cố gắng đè nén cảm giác buồn nôn, Quốc đứng dậy, quyết định rời khỏi chỗ này để khỏi phải nhìn thấy cảnh tượng kinh tởm ấy nữa.
Rõ ràng một con người bình thường không thể thực hiện hành vi đó được. Thị trấn này nhất định có vấn đề!
Băng qua được mấy con phố vắng bóng kẻ địch, Quốc bị phân tâm bởi xác c·hết của những người phụ nữ đang bò lê lết trên mặt đất giống hệt như zombie. Kết quả là trong một giây phút bất cẩn, cậu đã bị đám Quý Ông phát hiện.
"Thôi xong rồi! Đông quá sao mà đánh lại!"
Lily tặng cho một cây súng thì cũng tuyệt đấy, nhưng mà dùng trong tình huống hiện tại thì chỉ tổ khiến mọi chuyện tồi tệ thêm mà thôi!
Quốc dốc hết sức bỏ chạy thục mạng, trong khi phía sau lưng cậu là đám đàn ông mặc vest điên loạn truy đuổi theo vô cùng gắt gao.
Cứ cái đà này, sớm muộn gì cậu cũng sẽ bị lũ đó tóm được thôi!
"Ê! Ở bên này!"
Quốc đột nhiên nghe thấy một âm thanh kêu gọi mình phát ra từ phía bên trái. Ở đó có một cánh cổng sắt đang được mở toang bởi một sinh vật hình người đầu chó, trông có vẻ như là thú nhân trong truyền thuyết.
Không chút do dự, Quốc rẽ hướng chạy thẳng về phía cánh cổng.
Ngay khi cậu vừa vụt qua cánh cổng, anh chàng đầu chó dùng sức đóng sầm cửa lại, khoá cửa rồi vác cậu ta chạy vụt đi.
Đoàng~ đoàng~
"Tch!"
Lũ Quý Ông không truy đuổi được đành phải cố dùng súng b·ắn h·ạ họ, song may mắn là anh chàng đầu chó di chuyển rất nhanh nên cả hai không bị trúng đạn.
Một lúc sau, khi đã gần như rời khỏi thị trấn, anh chàng mới hỏi: "Anh từ nơi nào tới đây vậy? Thị trấn đó bây giờ chỉ toàn là kẻ điên thôi. Anh mà vào đó chỉ tổ nạp mạng chứ không hơn"
"C... Cảm ơn... vì đã... cứu tôi một mạng" Quốc thở thở dốc vừa nói lời cảm ơn.
"Anh trông có vẻ rất hoảng loạn. Hãy cầm lấy thứ này đi. Đây là thuốc an thần được phát minh bởi bác sĩ Blackwell"
[Nhận được vật phẩm Thuốc An Thần]
Anh chàng người chó vừa dúi vào tay Quốc, vừa nói tiếp: "Thế giới này đang trở nên đáng sợ đến tột cùng. Chiến tranh, bệnh dịch xảy ra liên miên, thi thoảng lại xuất hiện mấy hiện tượng kì dị không thể giải thích được. Vì vậy, bằng mọi giá, hãy giữ cho bản thân mình được tỉnh táo đấy nhé"
"Cảm ơn"
"..."
"Đây là lời khuyên chân thành của tôi, tuyệt đối đừng đến chỗ nào được gọi là "Bệnh Viện Tâm Thần" "Lò Mổ" và "Khu Phố Đèn Đỏ". Đó là những nơi điên loạn nhất, một khi đã bước vào thì không còn cơ hội quay trở ra nữa"
Thấy anh chàng người thú nhắc nhở một cách trịnh trọng đến vậy, Quốc chỉ bị gật đầu rồi âm thầm ghi nhớ lời khuyên này.
"Phải rồi, mải nói chuyện nên tôi quên mất vẫn chưa giới thiệu. Tôi là Holmes, nghề nghiệp của tôi là thám tử. Còn anh thì sao?"
"Tôi là Quốc, anh có thể xem tôi như một... Lãng khách"
"Q... Quack? Một cái tên thật kì lạ, anh có vẻ như là người ngoại quốc. Tôi tin tưởng anh, vì ở khu vực lân cận nơi này chả có ai dám đặt chân vào thị trấn Dodgson cả" Holmes nói tiếp: "Nhân tiện thì anh có nhìn thấy tên khả nghi nào tên là Jack hay không?"
Quốc khẽ lắc đầu.
"Vậy sao..." Holmes có đôi chút thất vọng tâm sự: "Tôi đang săn lùng hắn, tên man rợ chuyên môn tìm g·iết gái bán hoa đó. Đã từ rất lâu rồi, bóng ma của hắn luôn bám lấy tôi. Bất kể tôi có đi đâu, hắn vẫn sẽ xuất hiện bên cạnh... Như thể định mệnh của tôi là phải g·iết c·hết hắn vậy"
"..."
"Thôi, không nói chuyện của tôi nữa. Dường như anh không có v·ũ k·hí phòng thân thì phải, vậy thì hãy nhận lấy thứ này, xem như là lòng tốt mà tôi dành cho số ít người vẫn còn tỉnh táo"
[Nhận được vật phẩm Dao Găm Săn Người]
Quốc: "???"
Lặng nhìn con dao trong tay mình, sắc mặt của Quốc như đóng băng lại trong chốc lát.
Dao gì cơ?
"Được rồi, hãy cố gắng sống sót nhé. Hi vọng rằng chúng ta sẽ sớm gặp lại, anh bạn"
Nói đến đây, Holmes lịch sự chào tạm biệt Quốc rồi bỏ đi, để lại cậu ta đến giờ vẫn mông lung chưa hiểu chuyện gì xảy ra.