Vẫn như thường lệ, ngay sau khi ăn sáng xong xuôi thì Quốc lập tức lên đường đến trường. Kể cả khi việc vội vàng cũng không khiến mọi chuyện diễn ra nhanh hơn, nhưng thực sự là cậu không thể chờ đợi thêm được nữa.
Không lâu sau đó, cậu đã đến trường. Vừa mới bước qua cổng trường được vài bước thì một anh bảo vệ đã túm lấy vai cậu, hỏi thăm: "Sao rồi nhóc? Sức khoẻ ổn định lại rồi chứ?"
Anh bảo vệ này chính là người đầu tiên đã chạy đến nghĩ cách cứu chữa cho cậu ngày hôm đó, dĩ nhiên là Quốc sẽ nhận ra gương mặt của anh.
"Em nghĩ là ổn rồi. Thật ngại quá, hôm đó em đã làm phiền anh rất nhiều"
"Công việc cả mà em" Anh bảo vệ cười nói: "Thật ra thì đám bạn học của em còn làm tụi anh vất vả hơn đấy"
Quốc: "..."
"Thôi, nếu đã khoẻ rồi thì anh cũng mừng cho em. Nếu cảm thấy trong người khó chịu thì ngay lập tức tìm kiếm sự giúp đỡ đấy, đừng có bất cẩn như bữa trước"
"Vâng"
Xã giao với anh bảo vệ vài câu, Quốc nhanh chóng lên lớp để chuẩn bị cầu xin ông thầy kia một cơ hội cuối cùng.
Tất nhiên, hiện tại thì ông ta vẫn chưa đến lớp. Mà thật ra thì hiện tại ngoài cậu ra vẫn chưa có ai đến lớp cả. Sự háo hức bồn chồn dâng trào trong lòng đã ép cậu đi học sớm hơn bình thường không ít nên mới thành ra cớ sự này.
Ngồi ở đó được ít lâu thì một thành viên khác trong lớp cá biệt xuất hiện. Đó là một pháp sư ngoại quốc mặc áo khoác vàng, làn da hơi ngăm đen, nghe nói là có xuất thân thì vùng hoang mạc phía Tây, tên gọi là O'zzy.
Lí do cậu ta có mặt ở lớp cá biệt này cũng khá đơn giản, bởi vì tính tình cậu ta cũng hổ báo giống hệt như Himiko. Chỉ cần nhìn thấy đối thủ xứng tầm, phản xạ đầu tiên trong đầu của họ sẽ là t·ấn c·ông mà không hề suy nghĩ.
Kết quả là sau khi đánh vài bạn học trong trường nhập viện, cậu ta đã bị tống cổ vào đây, để rồi đến thời điểm hiện tại, cái tôi cao ngất trời của cậu ta đã bị lão thầy giáo ôn thần đập cho tan nát.
Nhận ra sự hiện diện của Quốc trong lớp, O'zzy vẫn cứ vờ như không nhìn thấy gì rồi quay trở về chỗ ngồi quen thuộc của mình. Đó chính là cách cậu ta đối xử với những kẻ mà cậu ta xem là "kẻ yếu" từ xưa đến giờ đã như vậy.
Quốc không lạ lẫm gì cách hành xử của O'zzy, và đồng thời cậu cũng không có ý định làm thân với cậu ta.
Một lúc sau nữa, Himiko đến lớp.
"Himiko, tối hôm qua tôi thấy..."
O'zzy đang định bắt chuyện với Himiko thì đột nhiên đụng phải cái trừng mắt đầy hung ác của cô ấy, cuối cùng đành phải giữ im lặng.
Himiko thì nhanh chóng tiến lại gần Quốc, để xuống mặt bàn cậu ta một cọc tiền: "Đây là số tiền tôi đã mượn. Cảm ơn vì ngày hôm qua đã chiếu cố tôi"
Quốc ngẩng đầu lên, cau mày nhìn Himiko: "Mới hôm qua còn rỗng túi sao giờ lại dư dả đến vậy rồi?"
"Làm việc..."
"Không làm gì phạm pháp đấy chứ?"
"..."
Quốc ngoài mặt thì vẫn bình tĩnh nhưng thực ra trong lòng đang thầm cảm thấy kinh hoàng trước sự im lặng giống như ngầm thừa nhận của đối phương.
"Đừng bảo là đi c·ướp n·gân h·àng đấy nhé?"
"Không, tôi chỉ đi ám s-"
Quốc: "..."
Nghe cũng chẳng khá hơn là bao. Rốt cục vẫn là mấy công việc vừa phi pháp vừa nguy hiểm!
"Tôi vẫn sẽ không nhận. Cậu cũng không cần gấp gáp trả tiền cho tôi" Quốc thở dài: "Nếu cậu thật sự muốn trả nợ thì làm ơn kiếm một công việc đàng hoàng đi"
Ám sát lấy tiền thưởng á? Cậu rốt cục là nữ sinh hay xã hội đen vậy?
Có cho mười lá gan Quốc cũng không dám nhận số tiền này. Lỡ bị công an điều tra thì coi như toi mạng.
Thấy Quốc nhất quyết không nhận tiền, Himiko đành phải chấp nhận thu hồi số tiền kia lại, đồng thời còn bĩu môi: "Tôi cũng phải đổ máu mới kiếm ra tiền chứ bộ..."
"...Đổ máu? Tức là b·ị t·hương rồi? Thế sáng nay có ăn uống đàng hoàng không đấy?" Quốc nghiêm túc hỏi: "Tôi thực sự quan ngại về cách sống của cậu từ trước đến giờ đấy"
Himiko cố tình phớt lờ câu hỏi của Quốc, một bộ giận dỗi bỏ đi: "Không khiến cậu quan tâm đâu!"
"..."
Con nhỏ này... Đúng là cứng đầu thật mà.
Thôi thì hôm nay lại mời cô ấy thêm một bữa vậy.
Sau cùng, Himiko chính là học sinh cuối cùng đến lớp. Có vẻ như những người còn lại vẫn chưa hồi phục c·hấn t·hương sau khi bị lão thầy giáo kia uốn nắn.
Tiếng bước chân quen thuộc vang lên ngoài hành lang, gương mặt đầy chán nản kèm theo điếu thuốc trên miệng. Lão thầy giáo ôn thần đã tới, vẫn không muốn dạy trên lớp mà yêu cầu cả bọn đến sân tập: "Hôm nay vẫn như cũ. Mau mặc đồ bảo hộ rồi xuống sân tập cho tôi"
Nói xong, thầy ta lập tức bỏ đi, chẳng thèm cho Quốc một cơ hội thương lượng, thậm chí còn không để ý đến sự tồn tại của cậu ta.
"Mình phải cầu xin ông ta cho bằng được"
Xuống sân tập, Trần Quân ra hiệu lệnh giao đấu với Himiko, O'zzy cùng một lúc. Trong khi đó Quốc chỉ có thể đứng trong bóng mát mà nhìn, dù có muốn cũng không thể can thiệp buổi tập luyện của bọn họ.
Cơ mà thật ra thì cậu cũng không phải chờ đợi quá lâu.
Chỉ khoảng vài phút nhún nhường cho hai bạn học tự tung tự tác tùy ý, một khi thầy ta đã thực sự ra tay thì dù có nhanh nhạy đến mấy cũng sẽ b·ất t·ỉnh nhân sự ngay lập tức.
Bỏ mặc hai học sinh nằm sõng soài phơi nắng trên mặt đất, Trần Quân tiến đến chỗ Quốc, nói: "Dường như nhóc đang có khá nhiều điều muốn nói với tôi thì phải"
"Em muốn quay trở lại Vũ Trụ Mô Phỏng!" Quốc đáp lại ngay lập tức.
"...Nhóc không sợ à? Mọi thứ trong đó đều rất chân thật, nếu tâm lí không đủ cứng cỏi thì nhóc sẽ sớm bị mấy thế giới đó hủy hoại" Trần Quân nhắc nhở.
"Em sợ chứ. Nhưng em không còn lựa chọn nào khác cả. Thà c·hết nhiều lần trong thế giới ảo còn hơn phải c·hết thật sự ở thế giới này"
"..."
"Hôm trước có một người đã nói với em rằng nỗi sợ chính là hình ảnh phản chiếu của ham muốn được sống. Em đã từng sợ hãi, không bao giờ muốn quay trở lại thế giới tàn nhẫn đó... Nhưng giờ đây, em chỉ muốn tiếp tục đối mặt với nỗi sợ của chính mình. Em muốn nắm lấy mọi cơ hội có thể giúp em tiếp tục sống"
"Sau cùng thì... Sợ hãi không phải điều gì đáng xấu hổ cả. Dù có là ai cũng sẽ có trong mình ít nhất một nỗi sợ. Điều quan trọng nhất là chúng ta cần phải làm gì để vượt qua nó"
"Giác ngộ như thế là tốt, nhưng mà có làm được hay không thì cần phải xem xét lại. Nói thì luôn dễ dàng hơn làm. Hi vọng lần này em sẽ làm được... Để tôi còn có cớ đòi thêm tiền lương"
Quốc: "..."
"Em không nghĩ tới thầy sẽ cho em quay lại Vũ Trụ Mô Phỏng một cách dễ dàng đến vậy"
"Em nghĩ tôi sẽ tìm cách làm khó em à? Tôi đâu có rảnh vậy? Nói đúng hơn thì việc em vào trong đó tự mình rèn luyện sẽ giúp tôi bớt được rất nhiều khối lượng công việc. Tôi vui còn chẳng kịp ấy chứ"
Quốc sa mạc lời: "..."
Ông thầy này thực sự không sợ trời không sợ đất, nói chuyện thẳng thắn đến độ hoàn toàn phớt lờ cảm xúc của người đối diện luôn.
Nói xong, Trần Quân lấy khối lập phương cửu sắc ra để trước mặt Quốc, cho phép cậu ta truy cập vào bên trong Vũ Trụ Mô Phỏng bất kì lúc nào.
"Nhân tiện thì em có thể hỏi thầy thứ này... Rốt cục là từ đâu ra có được không? Em cảm thấy tiến bộ công nghệ thời điểm hiện tại căn bản không có đủ khả năng để tạo ra thế giới giả lập chân thực đến vậy"
"...Thì phải rồi, Vũ Trụ Mô Phỏng nó có thuộc về thế giới này đâu?" Trần Quân trả lời như thể đó là lẽ đương nhiên: "Đây là sản phẩm của một sinh mệnh vô cơ vô tình đạt đến cấp độ self-aware, tức là một trí tuệ nhân tạo đã nhận thức được sự tồn tại của mình. Về sau nó thậm chí đã gần như chạm đến ngưỡng cửa thần thánh, nhưng mà đời thì làm gì có chuyện dễ ăn như vậy"
"...Làm thế nào mà thầy biết được mấy thông tin đó vậy? Cũng như là lí do vì sao thầy có được thứ này..."
"Trước kia tôi đã tình cờ chứng kiến kì tích cũng như bi kịch đó. Chỉ đơn giản có vậy thôi"
Cảm thấy mình dường như đang dần chạm đến thông tin cấm kỵ, Quốc che miệng lại, quyết định không hỏi nữa.
"Nhận thức tốt đấy. Nhóc mà biết quá nhiều thứ liền sẽ bị mấy kẻ n·hạy c·ảm kia để ý thôi. Khi đó, nhóc sẽ tự lãnh hậu quả, không ai có thể cứu nhóc được"
Quốc khẽ gật đầu. Hít sâu một hơi lấy bình tĩnh rồi bắt đầu truy cập Vũ Trụ Mô Phỏng.
"À phải rồi, có một điều mà ta cần phải nhắc nhở nhóc một chút" Trần Quân lại nói: "Mấy ngày qua con bé nhà tôi có mượn Vũ Trụ Mô Phỏng chơi một chút. Nó chơi rất giỏi so với nhóc nên tốt nhất là nhóc đừng có dại mà sờ vào thế giới nó đang chơi đấy. Tôi không chắc nhóc sẽ chịu đựng được đâu"
"Hả? Thầy mà cũng có con gái à?"
"Tôi bị người ta ép phải có con gái. Mà thôi, nhóc cứ chơi đi, khi nào chịu hết nổi thì ra ngoài nghỉ xả hơi, đừng để mình bị điên đấy"
[Chào mừng bạn học Nguyễn Quốc đã quay trở lại Vũ Trụ Mô Phỏng]
[Danh sách thế giới hiện tại: 1 - Thế Giới Bàn Cờ Gambitia. 2 - Thế Giới Cổ Tích Wonderland]
[Hỏi: Bạn muốn truy cập thế giới nào?]
Quốc xoa xoa cằm, ngẫm nghĩ một lúc rồi đặt ngón tay lên biểu tượng Thế Giới Cổ Tích Wonderland.
[Thế Giới Cổ Tích Wonderland - (Được mở khoá bởi người chơi Lily)]
[Sơ lược: Điều gì sẽ xảy ra nếu lời thỉnh cầu trong sáng của con người được thực hiện hoá bởi một vị Thần ích kỷ? Xưa kia từng có một nhà văn muốn được sống trong chính những câu chuyện cổ tích mà mình viết ra, và rồi một vị Thần linh nào đó bên ngoài thế giới đã đáp ứng yêu cầu của hắn]
[Ngài chăm chú đọc từng tác phẩm, tự tay xây dựng nên khu vườn xinh đẹp giống hệt như những câu chuyện cổ tích mà nhà văn ấy đã chắp bút bằng toàn bộ tâm huyết. Việc tận mắt chứng kiến những câu chuyện thần tiên vốn chỉ tồn tại trong trí tưởng tượng của mình nay lại được hiện thực hoá ấy đã khiến cho nhà văn cảm thấy vô cùng hạnh phúc... Cho đến khi chủ nhân của khu vườn chán ngấy sự yên bình và muốn làm gì đó để tạo vật của Ngài trở nên thật thú vị... Theo góc nhìn của riêng Ngài]
[Cảnh báo: Nếu bạn tự ý truy cập thế giới mà không có sự cho phép của người đã mở khoá, mọi tiến trình của bạn sẽ không được hệ thống lưu trữ. Bạn có chắc chắn muốn truy cập?]
"Chỉ nhìn qua một chút thôi chắc sẽ không sao đâu ha? Dù sao thì... Có vẻ như thế giới này sẽ khá là trong sáng, mà dữ liệu cũng không bị ghi đè nữa..."
"Nhất định sẽ không có vấn đề gì! Cùng lắm thì xách dép bỏ chạy thôi!"