Một buổi tối muộn, khi khách đã về hết, Hạ Du ở lại quán để dọn dẹp cùng Linh. Không gian quán cà phê giờ chỉ còn tiếng côn trùng râm ran và tiếng gió xào xạc bên ngoài. Hạ Du vừa lau bàn vừa để ý góc nhỏ gần quầy pha chế, nơi đặt một cây đàn guitar cũ.
Cây đàn màu nâu gỗ, dây đàn đã ngả màu, nhưng vẫn toát lên vẻ đẹp mộc mạc và sức hút lạ kỳ. Hạ Du ngập ngừng hỏi Linh:
"Cây đàn đó… là của ai vậy?"
Linh ngẩng lên, nhìn theo ánh mắt anh:
"À, của tôi đấy. Tôi mua nó lâu rồi, nhưng không chơi được nhiều vì bận quá."
"Em biết chơi đàn à?" – Hạ Du tò mò.
Linh khẽ cười, lắc đầu:
"Biết chút chút thôi, nhưng chắc không giỏi như anh đâu."
"Sao em biết tôi giỏi?"
"Nhìn anh là biết! Đôi mắt anh sáng lên khi nhìn cây đàn, như thể nó là người bạn thân lâu năm vậy."
Linh bước tới, cầm cây đàn đưa cho Hạ Du.
"Thử xem. Tôi muốn nghe anh chơi."
Hạ Du cẩn thận cầm lấy cây đàn, cảm giác quen thuộc tràn về như thể tay anh sinh ra để cầm lấy nó. Anh nhẹ nhàng chỉnh dây đàn, dù có chút cũ kỹ nhưng âm thanh vẫn vang lên trong trẻo.
Ngón tay Hạ Du bắt đầu lướt qua các dây, tạo nên những giai điệu đơn giản nhưng đầy cảm xúc. Linh ngồi xuống ghế gần đó, chăm chú lắng nghe.
"Đây là bài gì vậy? Tôi chưa từng nghe." – Linh hỏi, ánh mắt sáng lên sự tò mò.
Hạ Du khẽ cười, vừa đánh vừa trả lời:
"Bài này tên là ‘Khoảnh khắc cuối’ một bài hát mà tôi từng rất thích."
Giai điệu nhẹ nhàng và đầy cảm xúc của bài hát dường như cuốn Linh vào một thế giới khác. Cô đặt cằm lên bàn, đôi mắt mơ màng.
"Bài hát này đẹp quá… nhưng anh nói ‘từng thích’ nghĩa là sao?"
Hạ Du khựng lại một chút, ánh mắt trở nên xa xăm.
"Vì nó đến từ một nơi… mà tôi không thể trở về."
Sau khi nghe Hạ Du chơi xong, Linh chống tay lên cằm, cười khẽ:
"Anh chơi giỏi thật đấy. Tại sao anh không tiếp tục theo đuổi âm nhạc? Với tài năng này, anh có thể làm được rất nhiều điều."
Hạ Du lắc đầu, đặt cây đàn xuống bàn:
"Không dễ như em nghĩ đâu. Trước đây, tôi chưa bao giờ nghĩ mình có thể sống với đam mê. Cuộc sống lúc nào cũng có những thứ buộc mình phải ưu tiên hơn."
Linh nhìn anh, giọng nghiêm túc hơn:
"Nhưng giờ thì khác rồi. Anh đang ở đây, trong một thế giới mới. Có lẽ, đây là cơ hội để anh làm điều mà trước đây anh chưa dám làm."
Câu nói của Linh khiến Hạ Du bất giác suy nghĩ. Cô gái này, với sự chân thành và lạc quan, đã gieo vào anh một ý niệm mới: có lẽ việc anh xuyên không đến đây không chỉ là một sự ngẫu nhiên.
Vài ngày sau, quán cà phê tổ chức một buổi giao lưu nhỏ vào buổi tối. Linh hớn hở chạy đến kéo tay Hạ Du:
"Anh Hạ Du, tối nay quán có tổ chức biểu diễn. Anh tham gia đi!"
Hạ Du giật mình, vội xua tay:
"Không được đâu. Tôi chưa từng biểu diễn trước đông người."
Linh nheo mắt, kéo tay anh chặt hơn:
"Anh chơi hay thế mà sợ gì? Coi như anh thử sức đi, tôi đảm bảo khách ở đây đều thân thiện."
Dưới sự thuyết phục kiên nhẫn của Linh, Hạ Du cuối cùng cũng đồng ý. Khi đến lượt, anh bối rối bước lên chiếc bục nhỏ giữa quán, tay run run cầm cây đàn.
Tiếng đàn vang lên, ngập ngừng ở những nốt đầu tiên nhưng sau đó, giai điệu dần trở nên mượt mà và tự tin hơn. Anh chọn chơi lại bài ‘Khoảnh khắc cuối’ khiến không gian quán trở nên lặng yên.
Khi bài hát kết thúc, tiếng vỗ tay vang lên rào rào. Linh đứng phía sau quầy, giơ ngón tay cái lên cổ vũ. Hạ Du khẽ mỉm cười, lần đầu tiên trong đời cảm thấy niềm vui khi được chia sẻ âm nhạc của mình với người khác.
Dẫu buổi biểu diễn được mọi người yêu thích, không phải ai cũng hài lòng với sự chú ý mà Hạ Du nhận được. Từ phía góc quán, chị Lan lặng lẽ quan sát với ánh mắt lạnh lùng.
Một hôm, khi Hạ Du đang ngồi ở quầy pha chế, chị Lan bước tới:
"Anh Hạ Du, anh giỏi thật đấy. Chỉ mới làm ở đây mà đã được khách chú ý thế này."
Giọng chị nghe như một lời khen, nhưng ẩn sau đó là sự mỉa mai. Hạ Du cố gắng giữ bình tĩnh, khẽ đáp:
"Cảm ơn chị. Tôi chỉ may mắn thôi."
Chị Lan nhếch môi cười nhẹ:
"May mắn? Tôi nghĩ là anh rất biết cách thu hút sự chú ý của mọi người thì đúng hơn."
Những lời nói của chị Lan khiến Hạ Du hơi khó chịu, nhưng anh không muốn tranh cãi. Linh từ xa nhìn thấy, vội bước tới kéo Hạ Du đi.
"Đừng để tâm. Chị ấy lúc nào cũng vậy, nhưng thực ra chị Lan không xấu đâu. Chỉ là chị ấy hơi… khó tính chút thôi."
Hạ Du im lặng, lòng thầm nghĩ, có lẽ con đường để anh thực sự được chấp nhận ở đây còn dài lắm.
Những sự kiện liên tiếp khiến Hạ Du nhận ra một điều: anh không thể cứ mãi trốn tránh đam mê của mình. Nếu đây thực sự là một cơ hội mới, anh phải làm điều mà trước đây anh chưa từng dám thử.
Buổi tối, khi mọi người đã rời khỏi quán, anh ngồi lại với cây đàn guitar. Tiếng đàn vang lên, không còn ngập ngừng mà đầy tự tin. Hạ Du bắt đầu viết những giai điệu mới, như để kể câu chuyện của chính mình.
Linh đứng từ xa quan sát, ánh mắt dịu dàng như ánh trăng ngoài khung cửa sổ.
"Anh đang viết gì thế?" – Linh hỏi, bước lại gần.
Hạ Du ngẩng lên, mỉm cười:
"Tôi muốn viết một bài hát mới. Một bài hát dành cho thị trấn này, cho những người tôi gặp ở đây."
Khi ánh sáng từ chiếc đèn nhỏ trong quán tắt dần, tiếng đàn guitar vẫn vang vọng trong không gian yên tĩnh. Hạ Du khẽ ngẩng đầu, nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi những ngôi sao lấp lánh trên bầu trời đêm.
Linh đứng bên cạnh, mỉm cười nhẹ nhàng:
"Tôi tin rằng anh sẽ làm được. Bài hát đó chắc chắn sẽ rất tuyệt."
Hạ Du gật đầu, trong lòng tràn đầy quyết tâm. Anh biết rằng, hành trình khám phá niềm đam mê âm nhạc của mình vừa mới bắt đầu, và thị trấn nhỏ này chính là nơi anh sẽ tạo nên những giai điệu ý nghĩa nhất cuộc đời mình.