Hoàng tộc là đại tộc thống trị cả một hoàng triều với cương thổ rộng lớn đến vạn dặm, tư tưởng Nho đạo gần như đã ăn sâu vào tận gốc rễ đối với đại tộc như thế này.
Tại hoàng cung, phân chia giai cấp cùng thân phận tuyệt đối rõ ràng, địa vị của Hàn Minh Nguyệt là tối cao, ngang ngửa với Thái tử đương triều. Trừ bỏ Nguyệt Hoàng cùng Nguyệt Hậu ra thì chẳng ai dám làm gì nàng cả.
Mà nàng đã chấp nhận mở miệng nói chuyện với ai thì cũng chứng tỏ nàng xem trọng người đó. Đối với Khương Hy, nàng dùng hai chữ ‘công tử’ là đủ thể hiện thái độ tương giao ngang hàng.
Khương Hy đã nói chuyện với nàng thì vô hình chung, địa vị của hắn sẽ cao hơn hẳn các cận vệ này, nếu hắn mở miệng nói chuyện với tên cận vệ kia thì chẳng khác nào đang hạ thấp địa vị Hàn Minh Nguyệt xuống.
Đến lúc đó, tên cận vệ kia không làm gì thì cũng phải chết. Còn hắn thì lại rơi vào một tình huống cực kỳ khó xử.
Đây chính là tôn ti trật tự của hoàng cung, là quy củ cơ bản nhất của giai cấp thống trị hoàng triều.
Hàn Minh Nguyệt hướng Khương Hy nhẹ giọng nói:
“Đi cùng ta vốn có hai vị hoàng huynh khác nhưng từ lúc lên Thượng Dao Thiên Trì thì đã tách ra tự mình đi tìm cơ duyên”.
Khương Hy gật đầu đáp:
“Đã vậy chúng ta cũng không nên chậm trễ nữa”.
Hàn Minh Nguyệt, Diệp Vân Hy cùng đệ tử Cửu Tiêu Tông liền gật đầu, sau đó tất cả cùng nhau đồng hành tiến về phía khu vực nội vi.
Về phần hai vị hoàng tử kia thì Khương Hy cũng chẳng để tâm mấy, có Hàn Minh Nguyệt ở đây là được rồi, hơn nữa vì bản thân nàng quan trọng hơn nên số lượng hộ vệ theo sau tuyệt đối nhiều hơn hai người kia cộng lại.
Khu vực nội vi có rất nhiều yêu thú cường đại cùng những nguy hiểm khác rình rập, thực lực cá nhân thôi thì chưa đủ để tiến vào bên trong, chí ít cũng phải đi đôi với số lượng nữa thì mới ổn áp.
Cận vệ của Hàn Minh Nguyệt thì khỏi nói, xuất thân của bọn hắn chắc chắn ở trong doanh trại, về sau tu vi đột phá Kim Đan cảnh sẽ được xưng là cao thủ đại nội. Dạng cao thủ này đánh đơn đã mạnh mà đánh đội lại càng mạnh.
Liên minh với Đại Nguyệt Hoàng Triều trong đoạn thời gian này tuyệt đối là một lựa chọn khôn ngoan.
Một đường đi này của bọn hắn tương đối thuận lợi, các yêu thú dưới cao giai Trúc Cơ yêu thú gần như không dám chường mặt ra bên ngoài.
Tổng nhân số tuy rằng không đến một trăm nhưng chất lượng lại phi thường đáng sợ, lấy loại chất lượng này đem vào trận chiến năm đó ở Tinh Sơn Thành thì chỉ sợ không qua một giờ đồng hồ thì Thuần Thú Môn đã đại bại.
Về phần Hàn Minh Nguyệt, nàng đã lựa chọn liên minh rồi nên cũng không lựa chọn ngồi kiệu nữa, thay vào đó nàng vừa đi bộ vừa trò chuyện với Diệp Vân Hy cùng Vân Tuyên Tiết. Dù sao cũng là nữ nhi với nhau, tự nhiên dễ thân quen hơn hẳn.
Bất quá Khương nqk0l Hy cứ có cảm giác Hàn Minh Nguyệt lúc nào cũng đưa ánh mắt nhìn về phía hắn, theo đó, hàng loạt cận vệ cùng Bắc Liêu Thiên Cương cũng nhìn chằm chằm về đây.
Hắn thật sự không biết nên nói sao để biện hộ trong trường hợp này nữa. Hắn không chủ động câu dẫn nhưng vị tiểu công chúa này vẫn cứ nhìn chằm chằm vào hắn.
Suy nghĩ một hồi, hắn liền quyết định truyền âm cho nàng:
“Hàn công chúa, người nhìn ta hơi lâu rồi đấy”.
Đối mắt trắng bạc của nàng có chút hơi lóe lên, nàng quay sang chỗ Vân Tuyên Tiết đưa tay lên che miệng mỉm cười khúc khích nhưng thực chất là đang che giấu khẩu hình. Nàng tuyền âm đáp:
“Khương công tử không cần gọi ta là Hàn công chúa, gọi ta Minh Nguyệt cô nương là được rồi”.
“Minh Nguyệt cô nương”, Khương Hy bình tĩnh truyền âm.
Hàn Minh Nguyệt khẽ cười một tiếng, không biết là đang đáp lại lời đùa vui của Vân Tuyên Tiết hay vì lời đáp của Khương Hy.
Nàng cẩn thận truyền âm:
“Khương công tử biết đấy, thể chất của ta là Minh Nguyệt chi thể nên cực kỳ mẫn cảm đối với các công pháp hay chiến kỹ sử dụng ý cảnh từ mặt trăng. Từ lúc gặp công tử, ta đã phát hiện ra ta và công tử là ‘đồng môn’ rồi”.
Minh Nguyệt chi thể là thể chất hiếm hoi, gần như chỉ xuất hiện ở trong huyết mạch Hàn thị Hoàng tộc của Đại Nguyệt Hoàng Triều. Mọi thông tin cùng tri thức về loại thể chất này gần như bị phong bế với ngoại giới nên Khương Hy cũng không nắm quá rõ.
Nhiều lắm hắn chỉ biết Minh Nguyệt chi thể có thể gia tốc tu luyện nhờ m Khí từ mặt trăng, hơn nữa vào đêm trăng tròn, chiến lực của Minh Nguyệt chi thể sẽ bạo phát ra cực kỳ đáng sợ.
Mà những thông tin này gần như được mọi thế lực biết hết nên cũng chẳng có gì đáng lưu ý. Bất quá Khương Hy lần này lại có chút hứng thú khi hắn phát hiện ra Minh Nguyệt chi thể còn phát giác ra được cả công pháp diễn sinh từ minh nguyệt ý cảnh.
Thiên Không Thương Nguyệt, Thiên Nguyệt Tàng Thiên Hạ, Thiên Nguyệt Thoái Phá, Thiên Nguyệt Cửu Trảm đều là truyền thừa của Thiên Nguyệt Tông, chỉ dựa vào mỗi cái tên thôi cũng đủ biết toàn bộ đều được diễn sinh từ minh nguyệt ý cảnh rồi.
Nàng dùng hai chữ ‘đồng môn’ để mô tả tính ra cũng không sai.
Trăm sông đổ về một biển, nàng là biển, hắn là sông.
“Vậy trừ bỏ cảm nhận ra thì Hàn cô nương còn cảm nhận được gì nữa không?”, Khương Hy trầm tư một chút rồi truyền âm.
“Không, bất quá như vậy là đủ rồi, ít nhất ta có thể xác định Thiên Nguyệt Tông thực sự tồn tại”, Hàn Minh Nguyệt nhẹ giọng truyền âm đáp.
Một tia tinh quang bất ngờ lướt qua trong mắt, Khương Hy mỉm cười truyền âm lại:
“Minh Nguyệt cô nương hoài nghi ta sao?”.
“Khương công tử hiểu lầm, lấy thế lực của Hoàng Triều còn không tra ra được bối cảnh của công tử thì cá nhân ta xác thực sẽ có chút sinh nghi. Nhưng Minh Nguyệt chi thể đã phản ứng lại với công pháp của công tử thì ta không còn lời phản bác nào nữa, mong công tử không giận”
Hàn Minh Nguyệt từ tốn truyền âm, thanh âm của nàng nghe rất nhẹ nhàng nhưng ai cũng có thể cảm nhận ra được chút phong vị thanh cao ở bên trong.
Hoàng tộc không hổ danh là Hoàng tộc, dù làm bất cứ chuyện gì thì cũng có thể nhẹ nhàng nổi bật hết thảy.
Khương Hy buông lỏng tâm tình của bản thân một chút, nguyên lai là hoài nghi thân phận của hắn, xem ra thông tin về Thiên Nguyệt Tông cũng có chút mùi vị bí văn đối với các đại thế lực.
Bất quá như vậy cũng tốt, chỉ cần các thế lực khác không quá hiểu rõ thì Khương Hy sẽ đạt đến tình trạng an toàn. Thứ gì càng rõ ràng thì người khác không cần phải sợ, bọn họ chỉ sợ với những thứ bản thân không cách nào hiểu nổi thôi.
Khương Hy từ tốn truyền âm lại cho nàng:
“Không sao, bản tông ẩn thế đã mấy ngàn năm, tu chân giới có lẽ cũng đã sớm quên rồi, Minh Nguyệt cô nương không cần phải hạ lễ như vậy”.
Nghe vậy, hai mắt Hàn Minh Nguyệt có chút hơi đổi, bởi nàng nghe được ba chữ ‘mấy ngàn năm’ kia.
Đại Nguyệt Hoàng Triều lập quốc nhiều nhất cũng chỉ mới hai ngàn năm, nội tình so với các đại tông môn Chính Phái khác trong thiên hạ còn kém xa nhưng Hàn thị Hoàng tộc lại khác.
Từ khi Đại Nguyệt lập quốc thì Hàn thị mới thành Hoàng tộc, còn trước đó, Hàn thị được biết đến đến với cái tên Hải Vân Hàn thị.
Đây là một đại tộc Nguyên Anh cảnh lâu đời, truyền thừa kéo dài từ thời đại của Văn Lang Cổ Quốc nên nội tình cá nhân cực kỳ sâu.
Lấy kiến giải của Hàn Minh Nguyệt về thị tộc của mình cùng ba chữ kia trong lời của Khương Hy, nàng ít nhất có thể so đo ra được chênh lệch của song phương.
Dưới ánh mắt của nàng, Hàn thị Hoàng tộc cùng Thiên Nguyệt Tông có lẽ không chênh lệch nhau là bao, nói như vậy, nàng xưng Khương Hy bằng hai chữ ‘công tử’ cũng xem như vừa vặn.
Hàn Minh Nguyệt hiếm khi có được hứng thú như bây giờ, nếu không phải đang ở bên ngoài thì có khi nàng đã lật tung cả hoàng cung lên để tìm hiểu kỹ càng về Văn Lang Cổ Quốc rồi.
Sử sách bình thường không đề cập đến Thiên Nguyệt Tông nhưng sử sách riêng của Văn Lang Cổ Quốc thì lại khác, khác rất nhiều.
Sau đó, Hàn Minh Nguyệt cùng Khương Hy một bên nói chuyện với người khác nhưng một bên thì vẫn truyền âm vụng trộm cho nhau.
Mục đích của Hàn Minh Nguyệt là muốn moi thêm càng nhiều thông tin về Thiên Nguyệt Tông càng tốt, còn của Khương Hy thì tìm hiểu thêm các đặc tính khác của Minh Nguyệt chi thể.
Tuy rằng cả hai đều che che giấu giấu nói chuyện không rõ ràng nhưng chung quy lại cũng không chạm đến giới hạn của nhau nên vẫn được tính là trò chuyện hữu hảo.
Bất quá bọn hắn cũng không trò chuyện lâu bởi bây giờ đã dần bước vào bên trong khu vực nội vi rồi.
Tại Thượng Dao Thiên Trì, để phân biệt khu vực nội vi cùng ngoại vi gần như chỉ có một cách, đó chính là nhìn vào bóng đổ.
Khu vực nội vi nằm ngay trong vùng tán lá khổng lồ của cây cổ thụ kia nên một khi bước vào bên trong, ánh sáng ngay lập tức liền biến mất đi, thay vào đó thì các luồng ánh sáng xanh ngọc của sinh mệnh lực sẽ xuất hiện để chiếu sáng thay.
Từ một không gian cảnh vật hết sức bình thường nay lại đột ngột chuyển sang huyền bí kỳ ảo như thế này quả thực dễ tạo ra hứng thú nồng đậm cho người khác.
Một vài đệ tử của Cửu Tiêu Tông tựa hồ có chút hiếu kỳ nền bắt đầu tản ra xung quanh để tìm hiểu. Khương Hy mở miệng nói:
“Đừng đi quá xa, nơi này không chỉ có mỗi yêu thú thôi đâu”.
Một vài đệ tử nghe vậy liền có chút chần chừ, một hồi sau liền quyết định nghe lời trở về đội ngũ của tông. Còn một vài người thì không để ý đến mấy, dù sao cũng không phải lệnh của ba người Bắc Liêu Thiên Cương.
Cá nhân Bắc Liêu Thiên Cương cũng không phát ra bất cứ lệnh gì, bởi như thế sẽ khiến các đệ tử hoài nghi hắn chịu thấp một đầu so với Khương Hy. Khương Hy nói gì, hắn liền nghe theo đó.
Như vậy sẽ dẫn đến tình huống các đệ tử này không phục, khi đó bọn hắn đột nhiên chạy loạn cả lên thì hắn cũng vô pháp phát lệnh tập hợp. Thực lực của hắn có cao đến mấy thì một khi không được chúng đệ tử tin phục thì cũng như không.
Khương Hy chỉ mở miệng nhắc như vậy thôi, hắn cũng thừa biết một vài bộ phận đệ tử sẽ không đời nào nghe lời hắn đâu. Từ cái ngày hắn đánh bại Kế Trường Minh thì đệ tử của Cửu Tiêu Tông đã không mấy người ưa thích hắn rồi.
Bất quá hắn cũng không quan tâm lắm, nhắc nhở cũng đã nhắc nhở rồi, không nghe nữa thì tự chịu.
. . .
. . .
Khoảng tầm mười phút sau, một tiếng la hét thất thanh đột nhiên vang lên ở trung rừng cây, toàn bộ đội ngũ liền giật mình cảnh giác.
Mười cận vệ cùng hai nữ tỳ của Hàn Minh Nguyệt không biết từ lúc nào đã đồng loạt đem nàng vào giữa rồi thủ hộ ở xung quanh rồi.
Bắc Liêu Thiên Cương có chút nhíu mày lại rồi phóng linh thức về phía tiếng hét phát ra, kết quả hắn chỉ tìm thấy được một đôi giày vải màu đen, trên mặt đất còn vương vãi không ít máu tươi.
Nhưng vấn đề là không tìm thấy bất cứ một cái xác nào cả, hắn vội vàng hướng đến chỗ Khương Hy nói:
“Khương đạo hữu, trừ bỏ yêu thú ra, khu vực nội vi còn có gì nữa?”.
Khương Hy mỉm cười, hắn đưa mắt nhìn sang Diệp Vân Hy nói:
“Để nói cụ thể thì ta nghĩ Diệp cô nương còn biết nhiều hơn cả ta”.
Nghe vậy, Diệp Vân Hy liền lườm hắn một cái, sau đó liền nhìn sâu vào bên trong khu rừng một chút rồi nói:
“Thông tin này cũng không phải bí mật gì nên ta sẽ nói”.
“Mời cô nương”, thần sắc của Bắc Liêu Thiên Cương có chút kinh hỉ nhưng đồng thời biểu cảm đó cũng làm cho Hàn Minh Nguyệt hừ lạnh một tiếng.
Diệp Vân Hy đương nhiên nhìn ra quan hệ vi diệu kia của hai người bọn hắn, cá nhân nàng cũng đã âm thầm cho đó vào bên trong ‘kho dữ liệu’ của mình rồi.
Chỉ có điều nàng không nghĩ đến Khương Hy lại dám đem nàng ra đầu ngọn sóng để cho mọi người chú mục vào. Trong tình huống bình thường thì thôi, đằng này chẳng khác gì ép nàng phải đi nói thay hắn cả.
Thật chán ghét.
Sau đó, Diệp Vân Hy bình tĩnh nói:
“Như Khương đạo hữu đã nói, trừ bỏ yêu thú ra, trong khu vực nội vi này còn tồn tại hai loại nguy cơ khác có tính uy hiếp cao hơn. Một là Thụ Yêu, hai là Trùng Yêu”.
Nghe vậy, sắc mặt của toàn trường liền ngưng trọng lại hẳn, một vài người thì trực tiếp xuất pháp khí của mình ra để phòng thủ.
Thụ Yêu cùng Trùng Yêu . . . Hai đối tượng này quả thực rất phiền toái.
. . .
. . .
PS: Đọc chương mới nhất tại vtruyen.com hoặc App Love Novel (iOS), Nữ Hiệp (Android). Tác không có đủ điều kiện để nhận VIP bên App truyencv nên mọi người hãy chuyển sang đọc truyện tại phiên bản mới (Web có tặng kẹo miễn phí hằng ngày nhờ làm nhiệm vụ để mở khóa chương VIP) + Xem quảng cáo (Nhận 20-40 kẹo miễn phí).
PS: Các đạo hữu đọc truyện thấy hay thì đánh giá full sao cho truyện nha!