Bắc Liêu Thiên Cương lẩm bẩm mấy chữ Thụ Yêu cùng Trùng Yêu ở trong miệng, sau đó hắn vội vàng lệnh cho tất cả đệ tử nâng cao cảnh giác phòng bị.
Nếu chỉ đơn thuần yêu thú thì không sao nhưng Thụ Yêu cùng Trùng Yêu lại là khái niệm hoàn toàn khác.
Thụ Yêu có ngoại hình hoàn toàn giống hệt với cây cối bình thường, chỉ có khi đạt đến Kim Đan cảnh thì mới có thể tự mình rời đất di chuyển. Hơn nữa Thụ Yêu nhất mạch am hiểu nhất chính là thu liễm bản thân, mượn đặc tính tiên thiên của mình để hòa vào bên trong tự nhiên.
Nói cách khác, bọn hắn hiện nay đang ở sâu trong rừng rậm, xung quanh đâu đâu cũng có thể hiềm nghi là Thụ Yêu cả.
Ngoài ra, Trùng Yêu cũng phiền phức không kém bởi bọn chúng luôn hoạt động theo bầy đàn, kích thước thì lại nhỏ cực kỳ, các đòn tấn công bình thường không cách nào có thể giết chết được.
Chỉ có chiêu thức quần công mới có thể đánh bại Trùng Yêu nhưng sẽ tạo ra hao tổn rất lớn đối với tu sĩ.
Hơn nữa, Trùng Yêu sở hữu số lượng cực kỳ nhiều, gần như toàn thể nhân loại cùng yêu thú cộng lại cũng không thể so số lượng nổi với chúng. Như vậy cũng đủ hiểu bọn chúng nhiều đến mức nào rồi đấy.
Khương Hy sớm biết từ đầu nên cũng chẳng có gì ngạc nhiên, hắn bình tĩnh khoanh tay lại trước ngực rồi quan sát xung quanh một chút.
Lấy cường độ linh thức hiện nay, hắn ít nhiều có thể cảm ứng được một chút yêu khí của Thụ Yêu nhưng chỉ trong phạm vi mười mét là cùng.
Thụ Yêu ẩn tàng khí tức quá tốt, hắn cũng không còn cách nào khác bất quá cũng không phải không có cách tránh, quan trọng vẫn là Trùng Yêu thôi.
Kế Trường Minh quan sát thấy biểu hiện bình thản của hắn thì ánh mắt liền nổi lên chút hiếu kỳ, hắn từ tốn lách mình tiến đến bên cạnh rồi nhỏ giọng nói:
“Ngươi có cao kiến gì không?”.
Khương Hy mỉm cười rồi nhún vai đáp:
“Đây là chuyện không thể tránh được, chỉ còn nước tiếp tục tiến về phía trước thôi”.
Nói xong, hắn liền từ tốn rảo bước tiến về phía trước, cước bộ ổn định, thanh âm không phát ra một chút nào. Diệp Vân Hy thấy hắn di chuyển thì khóe miệng nàng cũng có chút cong lên rồi đi theo.
Hàn Minh Nguyệt khẽ nhếch mép lên rồi hạ lệnh:
“Chúng ta cũng đi”.
“Vâng, thưa công chúa”, mười hai thủ hạ cấp tốc thu kiếm lại rồi khom người nhận lệnh. Bọn hắn không hổ danh là cận vệ của đại nội, chỉ trong vòng vài hơi thở, đội ngũ của Đại Nguyệt Hoàng Triều đã chuyển thành đội hình sáu - sáu.
Sáu người đi trước, sáu người đi sau, Hàn Minh Nguyệt đi giữa, cứ thế, đoàn người liền nhanh chân bước theo Khương Hy.
Bắc Liêu Thiên Cương cũng không còn cách nào khác. người cũng đã đi hết, còn cân nhắc cái gì nữa. Hắn liền đưa tay lên hiệu lệnh cho các đệ tử theo sau, đồng thời cũng cẩn thận nhắc nhở không được buông lỏng phòng vệ.
Đông người là một lợi thế nhưng ở góc độ của kẻ thù, số lượng lớn dễ định hình cùng định vị được đội ngũ. Người mình ngoài sáng, kẻ địch trong tối, ai biết được chuyện gì sẽ xảy ra.
. . .
. . .
Khương Hy từ tốn tiến về phía trước, thần sắc nhàn nhã tựa như chẳng có chuyện gì đáng lưu ý ở xung quanh, nhìn vào hắn bây giờ tựa hồ chẳng khác gì đang đi ngắm cảnh vậy.
Mà xác thực là cảnh vật bên trong khu vực nội vi rất huyền diệu, từng luồng sinh mệnh lực hóa thành lục quang tựa như một bầy đom đóm mùa hè sum vầy với nhau.
Hắn đưa tay lên chạm nhẹ vào các luồng sinh mệnh đó, ngay lập tức, chúng phân rã ra thành từng làn khói nhẹ trôi vào trong không trung nhưng không được bao lâu sau thì lại hiện ra hợp vào tạo thành một luồng khí tức sinh mệnh khác.
Tan rồi hợp, hợp rồi tan, Khương Hy cứ thế mà chơi đùa không để ý đến cảnh vật xung quanh như thế nào.
Diệp Vân Hy từ tốn tiến lên bên cạnh hắn rồi nói:
“Khương đạo hữu không cảnh giác Thụ Yêu cùng Trùng Yêu sao?”.
Khương Hy đưa tay lên tản ra một luồng hồng quang quấn quanh các luồng lục quang rồi dần dần hấp thụ vào bên trong thể nội, hắn thở nhẹ ra một hơi rồi nói:
“Thụ Yêu vốn dĩ hòa khí, chỉ cần không động đến giới hạn của chúng thì chúng sẽ không tấn công, cứ từ tốn bước đi như thế này là được. Còn về phần Trùng Yêu, tận lực đừng để mùi máu xuất hiện thì bọn chúng vẫn sẽ nấp mình ở trong tổ của mình”.
“Nói như vậy, không làm gì mới là cách giải quyết tốt nhất?”, Hàn Minh Nguyệt đột nhiên tăng tốc tiến lên đến hàng đầu rồi nói.
Khương Hy quay sang nhìn nàng một chút rồi mỉm cười đáp:
“Đúng vậy, đừng làm gì hết là được . . . nhưng chuyện này không hề dễ thực hiện”.
Diệp Vân Hy đồng tình gật đầu, Hàn Minh Nguyệt có chút không hiểu, nàng định mở miệng hỏi thì một tiếng hét đột nhiên vang lên từ phía sau.
Ở nơi đó, một đệ tử của Cửu Tiêu Tông đã sớm bị một đoạn dây leo khổng lồ thần bí trói hết tay chân lại rồi treo lên trên cao, một gốc cây khổng lồ ở bên cạnh đột nhiên có hơi chút chuyển động, yêu khí toát ra mạnh đến ngút trời.
Toàn trường liền tĩnh lặng lại.
Giả Đan Thụ Yêu!
Tại trên thân cây đó, từng đường nứt dần dần xuất hiện ra tách ra tạo thành một cái miệng khổng lồ tựa như muốn đớp lấy tên đệ tử kia.
Những người khác bị làm cho hoảng sợ liền vội vàng tránh thoát ra sau, bọn hắn dù có lòng muốn cứu thì cũng phải xem thử đối phương là ai.
Giả Đan Thụ Yêu so với Giả Đan Yêu Thú còn muốn khó giết hơn nhiều vì sinh mệnh lực của chúng cường đại hơn tất cả những gì có thể tưởng tượng được.
Những đệ tử kia lựa chọn tránh thoát là khôn ngoan, còn về phần tình đồng môn thì tạm thời đừng nhắc đến, tu chân giới vô tình đâu phải ngày một ngày hai, sự tình như thế này về sau còn diễn ra dài dài.
Chỉ có bảo toàn chính bản thân mình mới là vương đạo.
Bất quá không phải ai cũng thiết huyết như vậy. Giữa lúc này, một luồng nhiệt khí khổng lồ đột nhiên phóng đến, Kế Trường Minh quát lên một tiếng:
“Yêu nghiệt, chết đi!”.
Vừa dứt lời, kiếm khí cùng nhiệt khí lập tức lồng vào nhau rồi hóa thành kiếm quang chém đứt hàng loạt các sợi dây leo. Theo đó, một ngọn lửa lớn bùng nổ thiêu đốt dần dần số lượng dây leo còn lại.
Ngũ Hành tương khắc, Hỏa khắc Mộc.
Gốc cây lớn kia há to cái miệng của nó ra gầm lên một tiếng bi thương. Cùng lúc đó, hàng loạt gốc cây khác ở xung quanh cũng bắt đầu có dấu hiệu rục rịch, yêu khí tỏa ra cực kỳ nhiều.
Đại đa số đều là từ cao giai Trúc Cơ Thụ Yêu trở lên, số lượng cũng phải đến gần hai mươi. Toàn thể đội ngũ liền như lâm vào đại địch, pháp khí nhanh chóng xuất hiện ở trong tay chuẩn bị chiến đấu.
Thấy vậy, Khương Hy liền thở dài một hơi, Nhân Gian Hành Tẩu lập tức thôi động tiến thẳng về chỗ của tên đệ tử vừa được Kế Trường Minh cứu kia.
Tốc độ của hắn mở ra tối đa nên về cơ bản đã gần như thuấn di, đến lúc Diệp Vân Hy cùng Hàn Minh Nguyệt phát giác thì cũng giật mình không thôi, không ngờ các nàng lại chậm đến một giây.
Khương Hy trực tiếp dùng linh thức của mình quét qua người tên đệ tử kia, sau đó liền đưa tay vào bên trong ngực áo của hắn như muốn lần mò thứ gì đó.
Không bao lâu sau, Khương Hy liền lấy ra được một loại quả có màu xanh ngọc tựa như Lục Bảo Thập Quả nhưng thực chất lại không phải.
Tên đệ tử kia thấy vậy liền vội vàng nói:
“Không được, của ta”.
Khương Hy cảm thấy có chút phiến, hai mắt hắn lập tức hóa thành tử đồng rồi nhìn thẳng vào mắt của tên đệ tử kia.
Theo đó, hai chân của tên đệ tử đó liền loạng choạng vài bước rồi ngã rạp ra đất bất tỉnh nhân sự. Khương Hy không để ý đến lắm, thay vào đó, hắn từ tốn tiến về chỗ gốc cây lớn đang phẫn nộ kia rồi đưa loại quả xanh ngọc kia ra.
Hắn nhàn nhạt nói:
“Trả cho ngươi”.
Gốc Giả Đan Thụ Yêu kia nghe vậy liền tức tốc điều khiển một sợi dây leo thu quả đó về, sau đó, nó gầm lên một tiếng vang trời. Những gốc thụ ở xung quanh cũng vì thế mà dần dần thu liễm hết yêu khí về.
Khoảng tầm không đến một phút sau, mọi việc đã trở lại như chưa hề xảy ra. Gốc Giả Đan Thụ Yêu đó cũng đã khép cái miệng lớn của mình lại, từng đạo dây leo đó cũng đã được thu về không còn một chút nào.
Khương Hy xác nhận tình huống không còn gì đáng lo nữa thì mới từ tốn tiến về phía trước tiếp tục đi, tiện đường đi ngang qua Kế Trường Minh, hắn cũng dừng lại nói một câu:
“Đôi khi vũ lực cũng không phải cách giải quyết tốt nhất, chúng ta đi thôi”.
Kế Trường Minh có chút hơi ngây người ra không hiểu nhưng lời này của Khương Hy xác thực để cho hắn suy nghĩ khá nhiều.
Một mình hắn chưa chắc đã đốn hạ được gốc Thụ Yêu này nhưng hắn còn có Bắc Liêu Thiên Cương cùng Vân Tuyên Tiết hỗ trợ. Hắn là Hỏa Thiên linh căn, là thiên địch của mọi loài Thụ Yêu cho nên kết quả trận chiến thế nào thì không cần nói cũng biết.
Bất quá hắn lại không nghĩ đến xung quanh còn nhiều Thụ Yêu khác đến như vậy, số lượng này quá lớn, xem như toàn bộ xuất thủ thì thương vong nhất định sẽ xuất hiện.
Chưa kể càng chiến đấu lâu dài thì đừng nói là Thụ Yêu, đến yêu thú cùng Trùng Yêu cũng sẽ tập hợp hết về nơi đây, đến lúc đó bọn hắn liền xong.
Kế Trường Minh là người tu đạo, hắn hiểu rõ nhân quả là như thế nào, một kiếm chiêu kia của hắn chính là nhân, còn trường hợp xấu nhất hắn nghĩ đến kia chính là quả.
Hắn hoàn toàn hiểu được, trong trường hợp này, càng dùng vũ lực thì thương vong chỉ có chính mình gánh lấy thôi.
Hắn liền lắc đầu thở ra một hơi, ánh mắt như có như không nhìn về tên đệ tử đang ngất ở trên đất kia, không biết đang nghĩ gì.
Về phần Khương Hy, sau khi trở lại thì hắn liền đan tay vào nhau rồi duỗi người một chút, bộ dáng có hơi lười biếng cùng uể oải.
Hàn Minh Nguyệt theo dõi từ xa nên tvrUY thấy được từ đầu đến cuối, nàng hướng hắn nói ra:
“Mọi chuyện đều tụ tập vào một quả đó thôi sao?”.
Khương Hy gật đầu nói:
“Gốc Giả Đan Thụ Yêu kia gọi là Thanh Đằng Thụ Yêu, tu vi đã tiếp cận với Kết Đan cảnh của nhân loại. Một đời của Thanh Đằng Thụ Yêu chỉ có thể ngưng tụ ra được một viên Thanh Quả, ăn loại quả này vào thì có thể tiết kiệm được không ít năm tu hành.
Bất quá long tộc cường đại thì cũng có nghịch lân, trong trường hợp này, Thanh Quả là điểm mấu chốt của Thanh Đằng Thụ Yêu, người khác dám động vào thì nó lập tức sẽ nổi giận. Đối với chuyện này, vật quy nguyên chủ là sẽ giải quyết được hết”.
Nghe vậy, hai mắt trắng bạc của Hàn Minh Nguyệt liền lóe lên, khóe miệng của nàng khẽ cong lên nói ra:
“Nguyên lai là vậy. Thụ Yêu luôn luôn ngưng tụ ra một loại quả để bản thân tu luyện, tu sĩ chỉ cần cướp lấy thì bọn chúng sẽ tấn công, duy chỉ có không làm gì hết thì chuyện gì cũng sẽ không xảy ra, chả trách công tử nói việc này không dễ làm”.
Tu sĩ tu luyện luôn luôn cần một lượng tài nguyên khổng lồ, linh quả của Thụ Yêu là một trong số đó. Mắt thấy linh quả trước mặt còn không nhanh chóng hái thì đúng là người đần.
Đại đa số tu sĩ bình thường nhất định sẽ có suy nghĩ này ở trong đầu nhưng lại chưa bao giờ nghiên cứu kỹ đặc tính cơ bản nhất của Thụ Yêu. Cuối cùng liền dẫn đến song phương giao tranh một mất một còn.
Một tên đệ tử ở sau vô tình nghe được liền nói:
“Ta không đồng ý, tu tiên là đi ngược dòng nước, không tiến ắt lùi, bảo vật ngay trước mắt còn nghĩ bỏ qua thì làm sao tiếp tục tu đạo được”.
Nghe vậy, Khương Hy liền liếc mắt nhìn tên đệ tử kia ở phía sau một chút, mặc dù không nhận ra đó là ai nhưng không quan trọng. Khóe miệng hắn khẽ nhếch lên không để ý rồi từ tốn tiến về phía trước.
Diệp Vân Hy cùng Hàn Minh Nguyệt cũng nhìn tên đệ tử kia một chút rồi khẽ cười vài tiếng, sau đó các nàng cũng cất bước tiến lên.
Tên đệ tử kia không bị ai phản ứng lại liền đỏ mặt giận dữ không thôi, lời hắn nói chẳng lẽ không đúng?
Bắc Liêu Thiên Cương cũng xem như hiểu tâm tình của tên đệ tử kia, hắn đưa tay vỗ vai nhẹ một cái rồi nói ra:
“Ngươi nói không sai, tu tiên vốn là đi ngược dòng nước, bất quá Đạo gia ta có câu, trước tu tâm, sau tu đạo. Dục vọng của bản thân còn không kiểm soát được thì nói gì đến chuyện tu luyện.
Ta nói chuyện này cũng là muốn tốt cho ngươi, hi vọng ngươi suy nghĩ cho thật kỹ”.
Tên đệ tử đó còn muốn nói cái gì đó nhưng dường như lời không cách nào thoát ra được khỏi cổ họng.
Không bao lâu sau, hắn liền thở dài một hơi rồi ôm quyền đáp:
“Sư thúc dạy phải”.
. . .
. . .
PS: Đọc chương mới nhất tại vtruyen.com hoặc App Love Novel (iOS), Nữ Hiệp (Android). Tác không có đủ điều kiện để nhận VIP bên App truyencv nên mọi người hãy chuyển sang đọc truyện tại phiên bản mới (Web có tặng kẹo miễn phí hằng ngày nhờ làm nhiệm vụ để mở khóa chương VIP) + Xem quảng cáo (Nhận 20-40 kẹo miễn phí).
PS: Các đạo hữu đọc truyện thấy hay thì đánh giá full sao cho tác nha!