Huyền Lục

Chương 492: Đơn chiến với Độc Bộ Tử Điểu (1)



Khương Hy vốn nghĩ với giao dịch trước đó, Diệp Vân Hy sẽ theo đến cùng nhưng xem ra hắn đánh giá cao mức độ đeo bám của nàng quá rồi, chí ít nàng còn lo cho cái mạng của mình hơn là thu thập thông tin.

Hành động này của nàng làm hắn không biết nói gì thật nhưng cũng không thể trách được, suy nghĩ một hồi, hắn liền quyết định thu lấy trái Hoành Dương Minh Quả này.

Tuy rằng một người không thể phục dụng quá một quả nhưng hai quả thừa kia hắn có thể đem đi làm giao dịch, hoặc là tặng cho thuộc hạ của mình.

Dù sao đây cũng là Bát Trân duy nhất có thể khiến một người có tư chất bình thường có cơ hội chạm vào được cánh cửa Kim Đan cảnh, một trái Hoành Dương Minh Quả này thật sự có thể sánh với ơn dẫn đạo.

Nhân quả liên lụy đảm bảo cực sâu.

. . .

Hàn Minh Nguyệt ở gần đó quan sát Độc Bộ Tử Điểu rồi hướng Khương Hy nói:

“Khương công tử, trận vừa rồi ta không có cơ hội ra tay, cầm không một trái Hoành Dương Minh Quả thế này cũng không tiện, nay ta có một tấm phù lục chứa đựng Thái m thần lực, hi vọng có thể giúp công tử một hai”.

Vừa nói, nàng vừa lấy ra một tấm phù lục màu trắng đưa cho Khương Hy, bên trên được họa không biết bao nhiêu là phù văn màu xám, dưới ánh nắng mặt trời, số phù văn này lại càng óng ánh tuyệt trần hơn.

Khương Hy đương nhiên không từ chối, hơn nữa hắn nghe nàng nói rất rõ, tấm phù này chứa đựng Thái m thần lực.

Linh lực được tu luyện ra từ thiên địa linh khí, pháp lực được ngưng tụ ra từ công pháp sở tu, như vậy thì Thái m thần lực là lực lượng được sinh ra từ chính Minh Nguyệt chi thể, đẳng cấp cực kỳ cao, tác dụng công kích hay bổ trợ đều vượt trội hơn so với hai loại trước.

Lễ này của Hàn Minh Nguyệt xác thực rất nặng, Khương Hy liền tiếp nhận rồi gật đầu nói:

“Đa tạ Minh Nguyệt cô nương, ta sẽ vận dụng thật tốt”.

Dứt lời, hắn liền quay lưng tiến thẳng về phía Độc Bộ Tử Điểu, thời gian câu giờ không còn nhiều, hắn cũng nên tranh thủ để những người khác thoái lui.

Trừ bỏ Diệp Vân Hy, những người còn lại đều có thuộc hạ cùng đệ tử đồng môn nên không thể tự mình quyết định thoải mái được.

Ba người Bắc Liêu Thiên Cương thấy thế liền thở dài rồi trịnh trọng ôm quyền báo ‘bảo trọng’, cá nhân Kế Trường Minh tựa hồ còn muốn nói gì đó nhưng nhìn thấy bóng lưng ‘cô đơn’ kia của hắn thì lời chưa ra đã nuốt ngược vào trong.

“Đừng có chết, ta còn chưa đánh với ngươi một trận đâu”, Kế Trường Minh truyền âm.

Nghe vậy, Khương Hy liền cười cười một tiếng không đáp, hắn không có ý định chết trẻ như vậy. Cửu Tiêu Tông đã rời đi, nhóm người Quan Mộng Hân, Ngưu Đại Lực cùng Hàn Minh Nguyệt cũng không nán lại quá lâu, duy chỉ có Diệp Vân Hy là vẫn còn đứng ở đây.

Nàng nhàn nhạt nói:

“Trước khi đi, ta muốn hỏi một chuyện”.

Khương Hy lắc đầu đáp:

“Không cần biết nhiều, nếu ta còn sống, cô nương có thể giao dịch”.

Diệp Vân Hy trầm mặc một hồi, hai mắt đưa về phía Độc Bộ Tử Điểu nhìn một chút, sau đó nàng quay sang nhìn hắn nói:

“Đắc tội rồi”.

Lời vừa ra, hai mắt nàng liền lấp loé một chút rồi nhìn thẳng lên đỉnh đầu của hắn, hắn không phản kháng, cũng không làm ra bất cứ hành động nào cản trở bởi hắn biết nàng dùng Vọng Khí Thuật.

Một hơi thở sau, Diệp Vân Hy thu mắt về rồi mỉm cười nói tiếp:

“Chúc đạo hữu may mắn, mặt khác, ta không hi vọng đạo hữu chạy khỏi ta trong bốn ngày này nha”.

Nghe vậy, Khương Hy liền bật cười vài tiếng rồi đưa tay lên phất phất tựa như đang bảo nàng mau đi đi.

Cùng lúc này, một tiếng gầm kinh khủng phát ra từ chỗ của Độc Bộ Tử Điểu, hai chân nó đã bắt đầu nhấc lên nhấc xuống để lấy đà chuẩn bị lao đến.

Sắc mặt Khương Hy lập tức ngưng trọng hẳn lên, quá trình trị thương của nó đã xong rồi, so với dự kiến thì nhanh hơn hẳn hai mươi hơi thở.

Diệp Vân Hy đương nhiên không nán lại lâu, Độc Bộ Tử Điểu vừa gầm là nàng đã trực tiếp quay lưng hoá thành một đạo bạch quang lao thẳng vào bên trong rừng sâu rồi.

Khương Hy biết nàng đi nhưng để cho chắc ăn, hắn cũng đồng thời mở linh thức cùng sắc dục ý cảnh lên để kiểm tra.

Diệp Vân Hy giống Kế Trường Minh cùng Quan Mộng Hân, Dục Hoả trong thể nội nàng ít đến cực điểm, nhưng trong phạm vi linh thức của Khương Hy thì nàng không cách nào thoát khỏi cảm ứng của sắc dục ý cảnh.

Hắn không đời nào tin tưởng Quan Nhân Các nhiều đến thế, thế lực này bảo đi nhưng thực tế có đi hay không thì không biết được, cẩn thận chưa bao giờ là thừa.

Hai mắt hắn đột nhiên lướt qua một tia tinh quang, khoé miệng khẽ nhếch lên, nội tâm bình thản như một mặt hồ.

Dối trá.

Diệp Vân Hy vẫn còn ẩn tàng bản thân cách chỗ này hơn ba trăm mét, linh thức của hắn không tra ra nàng nhưng sắc dục ý cảnh thì có.

Nàng ẩn thân giữa rừng xanh, trong người nàng tồn tại một ngọn Dục Hoả màu đỏ hồng cực kỳ nổi bật, Khương Hy có mù mới không thấy. Bất quá tác phong này mới đúng là của Quan Nhân Các.

Tiếp theo, hắn không để ý đến nàng nữa, thuật ẩn tàng của nàng rất thú vị nhưng một khi trận chiến xảy ra, nàng theo kịp tốc độ của hắn cùng Độc Bộ Tử Điểu hay không là chuyện khác.

Trước đó khi nó thoát khỏi hai chiêu thần thông của Kế Trường Minh cùng Vân Tuyên Tiết thì gần như không ai phát giác ra được vị trí chính xác. Như vậy cũng đủ chứng minh tốc độ trời sinh của nó đáng sợ như thế nào rồi.

Độc Bộ Tử Điểu gầm lên một tiếng, một chân giẫm thật mạnh xuống đất rồi lao như tên bắn về phía trước, dư lực phản lại tạo thành cương phong quét thẳng về phía sau khiến không biết bao nhiêu cây cối bị bật gốc.

Hai mắt Khương Hy mở to ra, một chân lùi lại vận Nhân Gian Hành Tẩu di chuyển đến chỗ Thất Đầu Xà, tốc độ thoắt ẩn thoắt hiện. Một chưởng lập tức vỗ ra.

“Hãn Hải Điệp Gia”.

Chưởng lực mang theo kình lực như sóng thần đánh thân thể của Thất Đầu Xà văng về phía trước để cản lại.

Độc Bộ Tử Điểu hừ một tiếng khinh miệt, một cánh vung ra hóa thành đao chém ra hàng chục đạo cương khí, cương khí va chạm vào xác của Thất Đầu Xà chẳng khác gì dùng đao đi chém bùn, nó nhẹ nhàng phân thân Thất Đầu Xà ra thành hàng chục khối huyết nhục.

Máu tươi còn sót vương vãi ra hết cả mặt đất.

Cùng lúc đó, Khương Hy đã nhanh chóng di chuyển đến chỗ hai cái đầu bị cắt phăng ra của Thất Đầu Xà rồi dùng Song Hùng Nhai đâm thẳng vào một số vị trí nhất định.

Sau đó, hắn lập tức dùng Nhân Gian Hành Tẩu lướt thẳng vào bên trong khu rừng, cũng vừa giai đoạn này, cương khí đã sớm chém nát xác của Thất Đầu Xà xong. Độc Bộ Tử Điểu gầm lên một tiếng đầy thích thú rồi bật chân đuổi theo.

Mặt đất rung lên liên tục theo từng tiếng chân của nó, từng tiếng đổ rạp của cây cối sâu trong rừng vang lên liên hồi không ngừng.

Diệp Vân Hy hiện thân ra giữa chiến trường ban nãy, toàn thân nhẹ nhàng đáp lên một khối huyết nhục của Thất Đầu Xà, ánh mắt ngưng trọng lại nhìn theo hướng Độc Bộ Tử Điểu đã chạy đi.

Tốc độ của nàng không tệ nhưng so với một người một thú kia thì đúng là không thể tranh nổi. Mặc dù nàng đã có dự đoán trước nhưng không nghĩ đến tốc độ của Khương Hy lại kinh hãi thế tục đến như vậy.

Trầm mặc một hồi, nàng liền rút một tấm lệnh bài ra rồi cấp tốc truyền tin đến cho các bạch bào nhân khác, chỉ cần thấy được thì nhanh chóng thông tri lại tình hình cho nàng.

Bây giờ nàng đuổi theo cũng không kịp, kể cả dựa vào lời của bạch bào nhân rồi lần mò theo cũng chưa chắc đã có thể xâu chuỗi thông tin tốt được, cho nên nàng lựa chọn từ bỏ để quay lại với đội ngũ của bốn thế lực kia.

Thông tin của một mình Khương Hy tuy rằng đáng giá nhưng chỉ đáng giá với những người hiểu, còn với những người khác, thông tin của bốn đại thế lực này đáng giá hơn nhiều.

. . .

. . .

Khương Hy di chuyển được một đoạn rất xa, không biết là xa bao nhiêu nhưng đủ xa khỏi vị trí ban đầu. Thân hình của hắn chẳng khác gì mị ảnh len lỏi xuyên qua cánh rừng, còn Độc Bộ Tử Điểu thì chẳng khác gì một cơn thảm họa quét ngang không gì cản được.

Bất cứ nơi nào nó đi qua đều trở thành bình địa, thậm chí có một vài con yêu thú xui xẻo còn bị giẫm chết dưới chân nó nữa kia.

Khương Hy di chuyển lên một ngọn cây cao, toàn thân quay lại cầm Hắc Trúc Bút quẹt ngang một đường, Độc Bộ Tử Điểu híp mắt lại, đám vẩy trên cánh cũng kết lại thành đao rồi chém ra một chiêu.

Oanh!

Cương phong nổi lên tản ra xung quanh, cây cối tán loạn đung đưa như sắp bật gốc, yêu thú trong khắp khu rừng vội vàng tháo chạy ra xung quanh, cảnh tượng hấp tấp không khác gì thú triều đêm hôm ấy.

Khương Hy híp mắt lại nói:

“Lấy tu vi chân thật của ngươi, Hoành Dương Minh Quả vốn đã không còn chút tác dụng nào, tại sao lại không thể nhường ra?”.

Độc Bộ Tử Điểu vung cánh chém ra hàng loạt đạo cương khí về phía trước, đồng dạng Khương Hy cũng cầm Hắc Trúc Bút quẹt ra vài đường hồng quang, không gian liền cảm ứng được ‘hiệu lệnh’ nên hóa thành trảm quang để ngăn cản.

Độc Bộ Tử Điểu gằn tiếng nói:

“Tiểu tử, biết nhiều không tốt, ngươi chỉ cần biết, chọc giận bản vương thì kết cục không có gì tốt đẹp”.

Nơi đây không có người, chỉ có hắn cùng nó, vì vậy không cần thiết phải truyền âm làm gì cho phí công, cứ trực tiếp nói thẳng bằng miệng là được rồi.

Sau đó, thân hình của Độc Bộ Tử Điểu có hơi chút biến đổi, một chân của nó bất ngờ xuất động đánh thẳng về phía Khương Hy. Tốc độ ra chiêu nhanh kinh khủng.

Khương Hy vội vàng gọi lên Đại Địa Thủ Hộ, phù văn ẩn dưới y phục sáng lên một đạo hồng quang rồi đón đỡ lấy một chiêu này.

Sắc mặt của hắn có chút khó coi, miệng phun ra một ngụm máu rồi văng về phương xa, ánh mắt cố định khóa vị trí trước mặt nhưng không được một giây thì con ngươi của hắn rung động không ngờ.

Đâu rồi?

Độc Bộ Tử Điểu đi đâu rồi?

“Tiểu tử, bản vương ở sau ngươi đã lâu”, thanh âm của Độc Bộ Tử Điểu vang lên từ sau lưng, ngữ điệu nhàn nhạt nhưng không hiểu sao, hắn lại nghe ra được một cỗ thích thú ở trong đó.

Là một cỗ thích thú vui đùa với con mồi của một thợ săn lành nghề.

Oanh!

Độc Bộ Tử Điểu tiếp tục xuất thêm một cước nữa đánh thẳng về phía lưng của Khương Hy, hiện tại cơ thể hắn đang lơ lửng giữa không trung, gần như không thể nào tránh được.

Vì vậy hắn vội vàng rút Song Hùng Nhai ra rồi quay người lại, mũi chủy thủ chĩa thẳng về phía Độc Bộ Tử Điểu.

Độc Bộ Tử Điểu híp mắt gằn một tiếng, một cước đánh thẳng vào người hắn, một ngụm máu nữa lại phun ra rồi toàn thân văng thẳng xuống đất. Lấy hắn làm trung tâm, mặt đất nứt nẻ ra hàng loạt vết rồi sập xuống, khói bụi bay khắp nơi.

Độc Bộ Tử Điểu thu chân về, hai mắt như có như không nhìn vào hai vết găm bé xíu ở trên đó rồi hừ một tiếng.

“Điêu trùng tiểu kỹ, hai con dao cùn ấy có thể làm gì được bản vương, ngu xuẩn”.

Khương Hy bị đánh rơi xuống một cái hố tương đối sâu, hắn ho khục khặc vài tiếng để tiêu đi lượng máu đọng ở trên người rồi phi thân lao ra ngoài, một tay bất giác đưa lên giữa ngực để kiểm tra thương thế.

Trực tiếp lãnh trọn vẹn hai chiêu của Độc Bộ Tử Điểu cũng không phải chuyện dễ dàng gì, xem như hắn có Đại Địa Thủ Hộ thì nhất thời cũng chỉ bảo vệ xương cốt INrfAD không bị gãy thôi.

Cũng may hắn có Sắc Dục Thể, gân cốt ở trong người dẻo dai vượt lẽ thường, ít nhất cũng có thể chịu được thêm vài ba chiêu tương tự nữa thì mới bị tổn thương được.

Cặp mắt của hắn trực tiếp hóa thành tử đồng, Hắc Trúc Bút xuất hiện thay cho Song Hùng Nhai rồi họa một đạo phù văn ở trên không.

“Khai Tự Phù”.

Khai Tự Phù, ý là khai, tức là mở trận.

Phù văn vừa ra, không gian một dặm xung quanh đây một lần nữa lại được phủ lên một tầng khí tức sâm nhiên quái dị, từng tiếng vút như đao chém vào không khí vang lên ở khắp nơi.

Từng đoàn phù văn theo đó liền hiện ra giữa không trung rồi bao vây lấy cơ thể của Độc Bộ Tử Điểu, sát cơ không cách nào che giấu nổi.

Từng chiếc lá đung đưa trong gió rơi xuống phụ cận bất thình lình lại bị chém thành đôi không rõ nguyên do.

Phù trận xuất thế!

. . .

. . .

PS: Đọc chương mới nhất tại vtruyen.com hoặc App Love Novel (iOS), Nữ Hiệp (Android). Tác không có đủ điều kiện để nhận VIP bên App truyencv nên mọi người hãy chuyển sang đọc truyện tại phiên bản mới (Web có tặng kẹo miễn phí hằng ngày nhờ làm nhiệm vụ để mở khóa chương VIP) + Xem quảng cáo (Nhận 20-40 kẹo miễn phí).

PS: Các đạo hữu đọc truyện thấy hay thì đánh giá truyện full sao nha!

Tác cảm ơn!

Gamer Xưng Bá Dị Giới không biết viết gì, thôi cứ vào đọc thử đi.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.