Tòa phù trận này khá đặc biệt, Khương Hy không dùng trận bàn để thu phát nó nhưng lại có thể trực tiếp mang nó đi theo.
Bởi tòa phù trận này được hắn họa ra tại chỗ khi đang âm thầm nói chuyện với Độc Bộ Tử Điểu trước đó. Khi đó nó còn chưa có tức giận như bây giờ nên tâm tình cũng không đến mức cẩn trọng chú ý đến hành động của hắn.
Xem như có chú ý đến đi thì hắn chỉ cần tòa phù trận này được hoàn thành là được.
Một đường hồng quang đột nhiên xuất hiện chém thẳng về phía Độc Bộ Tử Điểu, nó dùng cái cánh sắc bén của mình chém ra đối ứng nhưng cùng lúc đó, hàng loạt đường chém hồng quang khác cũng xuất hiện.
Thấy vậy, Độc Bộ Tử Điểu thu cánh lại rồi nhanh chóng né tránh, Khương Hy cũng nhanh chóng vận linh thức để thôi động thêm nhiều đạo trảm quang khác chém về phía nó.
Trảm nhiều như mưa, trảm sau mạnh hơn trảm trước, trảm điệp lên trảm.
Trong chớp mắt, cả một bầu trời trong xanh đã hóa thành một vùng không gian chứa đựng hồng quang nhiều vô kể.
Dẫu vậy, Độc Bộ Tử Điểu cùng với thân hình đồ sộ của nó vẫn ung dung tránh né như thường, thậm chí thi thoảng nó còn có thể thi triển cương khí đánh trả hắn như chơi.
Đối với đòn phản công của nó, Khương Hy vẫn bình tĩnh tránh né như thường. Hắn biết nó mạnh nhưng mạnh đến mức có thể tránh thoát hàng loạt trảm quang thế này thì không bình thường một chút nào.
Đây không phải là kinh nghiệm thông thường của một Nguyên Anh Yêu Vương, loại kinh nghiệm này cơ hồ đã vô tình tiếp cận đến cánh cửa Động Thiên chi cảnh rồi.
Lần đầu tiên, Khương Hy cảm thấy có chút bối rối không biết nên làm gì tiếp theo, hắn đã tính toán đến nhiều trường hợp nhưng cái trường hợp này lại có hơi chút ‘tuyệt đối’.
Thành thử những bước đi tiếp theo của hắn phải cẩn thận không ít. Tác dụng của thiên sinh linh thức bây giờ một lần nữa lại phát huy, hắn vừa thôi động linh thức thi triển phù trận, một bên khác vừa suy nghĩ đường đi nước bước tiếp theo.
Khương Hy có thể triền đấu lâu dài, đồng dạng Độc Bộ Tử Điểu cũng thế, hơn nữa đấu càng lâu, hắn càng rơi về thế hạ phong bởi cường độ nhục thân của đối phương quá đáng sợ.
Khoảng tầm một vài phút sau, hai mắt Khương Hy lóe lên một đạo Dục Hỏa, Nhân Gian Hành Tẩu cùng Thần Hành Thiên Nhai Phù lập tức cùng thôi động rồi di chuyển thẳng về phía trước.
Độc Bộ Tử Điểu Híp mắt lại, nhục thân của nó ngay tức khắc gồng lên co cứng người lại mặc cho mấy đường hồng quang kia chém vào thân. Hai cánh của nó giang rộng ra hóa thành đao rồi chém cương khí về phía hắn.
Khương Hy mượn mấy đạo trảm quang của phù trận làm bệ đỡ đặt chân rồi cấp tốc dùng Nhân Gian Hành Tẩu để tránh né, thân hình của hắn nhanh cực kỳ, thoát ẩn thoắt hiện tựa như một bóng ba.
Trên thân như có như không có một đoàn sương trắng che chắn lại cảm ứng của Độc Bộ Tử Điểu.
Hai mắt đỏ ngầu của nó di chuyển qua lại liên tục hòng bắt lấy thân ảnh của hắn nhưng xem ra chuyện này không được thuận lợi là bao.
Khương Hy âm thầm hiện ra ở một bên đầu của Độc Bộ Tử Điểu, hai mắt bình tĩnh như mặt hồ, pháp lực tập trung lại ở phần chân rồi xuất ra một cước.
“Thiên Nguyệt Thoái Phá - Khuyết Nguyệt”.
Hư ảnh vầng trăng khuyết đột nhiên xuất hiện ở bên cạnh, Độc Bộ Tử Điểu vội vàng đưa mắt qua thì một cước đã đánh thẳng vào đầu nó thật mạnh.
Oanh!
Cái đầu của nó liền ngả về đằng sau, nó gầm lên một tiếng đầy tức giận, hai chân loạng choạng lùi ra sau mấy bước, phòng thủ trên cơ thể liền bị buông lỏng ra trong phút chốc.
Nhân thời điểm này, Khương Hy rơi xuống thân nó rồi vận Nhân Gian Hành Tẩu di chuyển sang chỗ khác, linh thức lại tiếp tục thôi động để trảm quang chém vào chân cùng phần đầu của nó.
Từng tiếng va chạm vang lên không ngừng, cương phong tản ra tứ phương chưa từng thay đổi.
Độc Bộ Tử Điểu gầm lên một tiếng đau đớn, một cánh của nó cấp tốc chém thẳng về phía cổ mình, hành động tựa như tự sát nhưng thực chất lại đang tấn công kẻ thù.
Con ngươi Khương Hy có chút co rụt lại, hắn vội vàng đáp hai chân lên cổ nó rồi di chuyển để tránh thoát đi, vừa vặn, nó cũng dừng ‘cánh’ lại để khỏi tự chém vào mình.
Nhân Gian Hành Tẩu của hắn rất nhanh, tốc độ gần như đã vô địch cùng thế hệ, đến cấp bậc hung thú như Độc Bộ Tử Điểu trong nhất thời cũng không thể bắt kịp hắn nhưng môn bộ pháp này lại có một điểm yếu khá cố hữu.
Trước khi vào Nguyên Anh cảnh, môn bộ pháp này muốn di chuyển thì cần phải có điểm đặt chân, vô luận là phi kiếm, phù văn, hay trảm quang, chỉ cần có chỗ đặt chân thì hắn mới có thể thi triển được.
Điều này cũng đồng nghĩa, chỉ cần hắn còn lơ lửng giữa không trung thì đó là cơ hội để đối phương tấn công.
Độc Bộ Tử Điểu đã nhìn ra được điểm này trong lúc đấu, vì vậy nó mới thành công đánh trúng hắn. Ban nãy hắn cũng đang lơ lửng giữa không nên nó mới vung cánh đến chém nhưng vì khoảng cách của hắn với cổ nó lúc đó tương đối gần nên mới thoát một kiếp.
Tuy rằng Độc Bộ Tử Điểu cảm thấy có chút đáng tiếc nhưng cũng chẳng sao, đã phát hiện ra được điểm yếu của đối phương thì nó cũng có cơ hội để chiếm lại tiên cơ.
Khương Hy xuất hiện ở phía xa, cách Độc Bộ Tử Điểu đến tận hai trăm mét, hai mắt ngưng trọng nhìn về phía trước, hơi thở của hắn tựa hồ có chút nặng nhọc nhưng thần sắc vẫn còn tương đối tốt, chí ít vẫn gắng gượng được thêm.
Tiếp theo, hắn rút Song Hùng Nhai ra rồi cầm chặt ở hai tay, trảm quang trong không khí cấp tốc xuất hiện rồi tụ hội về chúng, một luồng hồng quang phát ra cực kỳ chói mắt ở trên từng lưỡi chủy thủ.
Khí tức sâm nhiên quái dị trong không gian theo đó cũng biến mất đi nhưng thay vào đó, khí tức sâm nhiên lại phát ra trực tiếp từ người của Khương Hy.
Hai mắt hắn nhìn chằm chằm về phía Độc Bộ Tử Điểu rồi nâng chân bước ra một bước.
Thân hình hắn lập tức xuất hiện ở ngay dưới chân của nó, Song Hùng Nhai lập tức chém ra hai đường ngang dọc tụ hội lại trung tâm.
“Thập Tự Phù”.
Hồng quang phát ra mạnh bạo chém thẳng vào một chân của Độc Bộ Tử Điểu, một đường máu theo đó liền bắn ra phủ lên một phần y phục của hắn. Ở chỗ vết thương, từng đợt Dục Hỏa như có như không bùng lên thiêu đốt da thịt.
Độc Bộ Tử Điểu liền rống lên một tiếng đau đớn, hai chân di chuyển loạng choạng giẫm đạp liên tục, huyết khí của nó tuôn trào ra như huyết hải dập tắt đi số Dục Hỏa phiền nhiễu kia, hai mắt nó chứa đầy căm hận nhìn chằm chằm về chỗ Khương Hy rồi quát:
“Tiểu tử đáng chết!”.
Khóe miệng Khương Hy khẽ nhếch lên, Nhân Gian Hành Tẩu di chuyển liên tục tránh né hai cái chân của nó, đồng thời cũng xuất thủ chém vào những chỗ khác ở trên người.
Tùy rằng độ khó cao hơn so với việc chém vào chỗ thuần da thịt như chân, cổ cùng đầu nhưng đây là lúc tác dụng của Dục Hỏa được phát huy.
Dục Hỏa là đại sát khí, Dục Hỏa thiêu đốt chưa bao giờ là chuyện dễ chịu, đến cấp bậc đại lão như Nguyệt Sư còn phải kiêng dè Dục Hỏa của hắn thì Độc Bộ Tử Điểu lại càng sợ.
Tự cổ chí kim, Dị Hỏa luôn là thứ khiến cho vạn vật thèm thuồng nhưng đồng thời cũng là thứ khiến vạn vật sợ hãi.
Yêu thú cùng hung thú sợ hãi nhất chính là Dị Hỏa bởi nó không cách nào có thể được dập tắt theo cách thông thường.
Dục Hỏa lại càng khác biệt hơn khi ngoại trừ thiêu đốt vật chất ra, nó còn thiêu đốt cả linh hồn, tác dụng không thua gì Nghiệp Hỏa.
Khác biệt duy nhất là Dục Hỏa cần dục vọng làm mồi lửa bất quá chỉ cần có khả năng sinh sản bằng thể xác thì dục vọng vẫn sẽ luôn tồn tại, mà yêu thú lẫn hung thú lại là giống loài sở hữu dục vọng phi thường cao.
. . .
Dục Hỏa vừa ra, các lớp vẩy trên người Độc Bộ Tử Điểu dần dần bị thiêu rụi để lộ ra lớp da ở bên trong, Khương Hy dựa vào đó liền mạnh bạo chém vào các vết sơ hở này để kích thương.
Đồng thời, hắn cũng nhân cơ hội này vận dụng nguyên lý xuất chiêu của Thiên Nguyệt Cửu Trảm. Hắn không biết ai là người đã sáng tạo ra môn chiến kỹ này nhưng nhất định là một đời kỳ nhân.
Người sáng tạo ra nó ngoại trừ thông thạo Kiếm đạo ra còn thông thạo thêm cả Đao đạo, Chủy thủ đạo, Trọng phủ đạo, . . . thì mới có thể tạo ra được một nguyên lý ‘trảm’ hoàn chỉnh đến như vậy.
Như Khương Hy vừa nãy dựng lên tòa phù trận kia cũng là dựa vào nguyên lý ‘trảm’ này, mặc dù hắn chỉ mới tiếp cận da lông nhưng sức chiến đấu của hắn đúng là tăng mạnh đáng kể.
Dùng bút để trảm, trên đời này không có mấy người có thể làm nổi đâu.
Bây giờ dùng chủy thủ thì Khương Hy lại dần dần thông thạo cái nguyên lý ‘trảm’ này hơn, hắn càng đánh càng hăng, xuất chiêu cũng càng nặng.
Ngược lại, Độc Bộ Tử Điểu cũng xuất chiêu nhưng rất khó đánh trúng hắn, chiêu nào đánh trúng thì lại bị hắn dùng Nhân Gian Hành Tẩu lùi ra sau để giảm lực.
Mười phút trôi qua, Độc Bộ Tử Điểu không đánh được một chiêu nào ra hồn, nó liền gầm lên một tiếng cực độ tức giận, số lông vũ ít ỏi ở trên người lập tức dựng thẳng lên rồi phóng ra bên ngoài.
Hai mắt Khương Hy có chút hơi co rụt lại, beWdD hắn nhanh chóng dùng Nhân Gian Hành Tẩu để tránh né nhưng cùng lúc đó số lông vũ kia tựa như có linh tính riêng nên liền đuổi theo sượt qua người.
Khương Hy lập tức quay đầu bỏ chạy, số lông vũ đó liền đuổi theo hắn không ngần ngại. Độc Bộ Tử Điểu có cơ hội thở dốc nhưng nó không lựa chọn hấp thụ sinh mệnh lực để chữa trị, thay vào đó là toàn lực đuổi theo hướng hắn chạy.
Toàn bộ cánh rừng một lần nữa lại rung chấn lên không ngừng, cây cối đổ rạp ra đất như rạ.
. . .
. . .
Khương Hy cùng Độc Bộ Tử Điểu rời đi không được bao lâu thì đội ngũ của Thư Viện đột nhiên xuất hiện, bộ dáng chật vật đến không thể chật vật hơn.
Hai bên thái dương Hiên Minh nhễ nhại mồ hôi, y phục cũng có chút rách rưới nhìn không ra bộ dáng của một nho sinh Thư Viện chút nào.
Trận chiến giữa Khương Hy cùng Độc Bộ Tử Điểu tạo ra oanh động quá lớn, hồng quang phát ra bao phủ cả một vùng trời, lấy nhãn lực kinh người của Hiên Minh thì không đời nào hắn không nhìn ra chỗ này có biến được.
Mặt khác, ‘hồng quang’ khá đặc biệt, hắn nghe Tuyết Giang Thiên Thu nói vị Khương Vô Nhai trong lời đồn kia chuyên họa ra phù văn hồng quang, như vậy pháp lực tất nhiên sẽ hóa hồng quang.
Hiên Minh tương đối hiếu kỳ với người này bởi đại sư huynh của hắn từng nói nếu gặp được người kia thì nhớ gửi giúp huynh ấy một lời chào.
Đối với lời nhờ vả của đại sư huynh, Hiên Minh không lý nào từ chối. Trong suy nghĩ của hắn, Khương Vô Nhai là Phù đạo tông sư, là người gần với đại sư huynh cùng lão sư của hắn nhất khi còn là Trúc Cơ cảnh.
Đại sư huynh để tâm đến chuyện này cũng không phải chuyện lạ gì.
Bất quá, thời điểm hắn dự tính cùng ba người Tuyết Giang Thiên Thu tiến đến thì lại bắt gặp phải thú triều, kết quả bọn hắn phải quay lưng chạy ngược lại rồi bọc đường vòng để đến đây.
Thời gian di chuyển phải kéo dài gấp đôi, dọc đường đi lại còn va chạm với không biết bao nhiêu yêu thú. Tuy rằng thực lực của chúng không cường đại nhưng số lượng nhiều cũng là cả một vấn đề.
Vất vả đánh một trận liền, bốn người bọn hắn mới có thể đến được đây. Nhưng đáng tiếc, người cần gặp thì lại không thấy rồi.
La Sơn Chấn Nghiêm nhìn quanh chiến trường một chút, thần sắc ngưng trọng lại nói ra:
“Vết tích chiến đấu quá nhiều, sức phá hoại lại quá lớn, rốt cuộc vị Khương đạo hữu kia đã đấu với thứ gì vậy?”.
“Các ngươi mau lại đây”, thanh âm của Tuyết Giang Thiên Thu đột nhiên vang lên từ một chỗ khác ven cánh rừng.
Đám người Hiên Minh lập tức chạy đến xem thì hai con mắt của bọn hắn lập tức co rụt lại. Đối diện với bọn hắn là một dấu chân phi thường lớn, hơn nữa dấu chân này còn hãm sâu vào bên trong một vùng trũng có đường kính tận năm mét.
Từ khi vào Thượng Dao Thiên Trì đến nay, bọn hắn gặp qua rất nhiều yêu thú nhưng chưa từng thấy con yêu thú nào có dấu chân lớn như thế này.
Rốt cuộc đây là loại quái vật nào vậy?
. . .
. . .
PS: Đọc chương mới nhất tại vtruyen.com hoặc App Love Novel (iOS), Nữ Hiệp (Android). Tác không có đủ điều kiện để nhận VIP bên App truyencv nên mọi người hãy chuyển sang đọc truyện tại phiên bản mới (Web có tặng kẹo miễn phí hằng ngày nhờ làm nhiệm vụ để mở khóa chương VIP) + Xem quảng cáo (Nhận 20-40 kẹo miễn phí).
PS: Các vị đạo hữu đọc truyện thấy hay thì đánh giá full sao cho truyện giúp tác nha!
Tác cảm ơn!
Một chút võng du , huyền huyễn và rất nhiều gái #Vạn Biến Hồn Đế . Mời các bạn đọc thử . Vạn Biến Hồn Đế