Huyền Lục

Chương 494: Đơn chiến với Độc Bộ Tử Điểu (3)



Trên đời này liệu có trường hợp không nhìn người nhưng vẫn đoán ra được không?

Câu trả lời chính là có, tựa như trong nhân gian, quan phủ phá án chỉ cần nhìn chứng cớ tìm được là có thể chỉ định ra thủ phạm là ai.

Tu chân giới cũng tương tự như thế, mặc dù tu sĩ không hiện thân nhưng một khi đã ra tay tất sẽ có dấu vết lưu lại, dựa vào dấu vết đó, những người khác thật sự có thể tra ngược lại được tu vi cùng thực lực của tu sĩ đó.

Đương nhiên, không phải ai cũng làm được chuyện này bởi nó đòi hỏi rất nhiều tri thức cùng hiểu biết về tu chân, vừa vặn, gần như mọi đệ tử nào của Thư Viện cũng có thể làm được.

Bốn người Hiên Minh vừa phát hiện vết tích của Độc Bộ Tử Điểu là ngay lập tức bắt tay vào kiểm tra, đồng thời bọn hắn cũng không quên tra xét những dấu vết khác xem thử người tạo ra ‘hồng quang’ đó liệu có phải là Khương Vô Nhai đang tìm hay không.

Tuy rằng bọn hắn đã ấn định sẵn câu trả lời ở trong đầu nhưng cẩn thận cũng không hẳn là thừa, cứ xem như vừa tiện đường là được.

Khoảng tầm mười phút sau, bốn người liền tụ hội lại trao đổi một chút thông tin, thần sắc biến ảo tương đối khó lường.

“Dấu chân vừa rồi tương đối lớn, chỉ có hai ngón, một ngắn, một dài, so với họ Điểu Yêu thì có chút không giống nhưng nếu để ghép với các tộc loài khác của yêu thú thì lại không hợp. Trường hợp này tựa hồ có chút hơi giống Độc Bộ Điểu tộc”, Tuyết Giang Thiên Thu nói.

Chu Hữu Tài tiếp lời:

“Độc Bộ Điểu tộc chia làm ba nhánh, nhánh thứ nhất là Độc Bộ Lam Điểu sống ở Bắc Nguyên lạnh giá, huyết mạch mỏng mạnh nhất, một đời không cách nào chạm đến cánh cửa Kim Đan cảnh, kích thước bàn chân cũng không lớn thế này nên chúng ta có thể bỏ Độc Bộ Lam Điểu ra.

Nhánh thứ hai là Độc Bộ Hắc Điểu tại phụ cận Vạn Thú Sơn Mạch cùng Nam Vực, huyết mạch tương đối tinh thuần, trong cổ tịch có thừa nhận giống loài này từng ra được một vị Nguyên Anh Yêu Vương.

Đặc điểm của Độc Bộ Hắc Điểu nằm ở bộ lông vũ cứng như kim loại, chúng thường dùng lông vũ tựa như phi châm, gọi là phi vũ. Xung quanh đây có vết tích của phi vũ nhưng lại không tìm thấy lông vũ ở đâu cả.

Mặt khác, trừ bỏ lông vũ ra thì còn vết tích do kiếm hoặc đao chém trên các gốc cây. Dựa vào biên độ cũng như phạm vi tấn công thì đây là thủ bút của yêu thú chứ không phải tu sĩ nhân loại Trúc Cơ cảnh.

Như vậy thì câu trả lời chỉ có một”.

“Nhánh cuối cùng của Độc Bộ Điểu tộc - Hung thú Độc Bộ Tử Điểu”, La Sơn Chấn Nghiêm trầm giọng nói.

Tuyết Giang Thiên Thu gật đầu nói:

“Độc Bộ Tử Điểu có số lượng rất ít, gần như không thể tạo ra được một tộc loài riêng biệt nhưng từng cá thể một của chúng lại sở hữu khả năng tu hành vượt trội, con yếu nhất cũng là Kim Đan Yêu Tướng. Sức chiến đấu của chúng rất cao, hơn nữa lại càng hiếu chiến, được xếp vào hàng ngũ hung thú của Huyền Đô Đại Lục.

Với dữ kiện này, Thượng Dao Thiên Trì xác thực tồn tại một con Độc Bộ Tử Điểu. Dựa vào dấu chân thì chiều cao của nó rơi vào tầm mười ba mét trở lên, ứng với tu vi chính là Kết Đan cảnh đỉnh phong hoặc thậm chí là Kim Đan Yêu Tướng”.

Nói đến Kim Đan Yêu Tướng, ba người Tuyết Giang Thiên Thu bất giác rùng mình một cái, ký ức bị Nguyệt Sư tàn sát mấy ngày trước đột nhiên ùa về, sống lưng bọn hắn nhịn không được đổ ra một tầng mồ hôi lạnh.

Hiên Minh cũng đã biết chuyện nên cũng nhận ra được phản ứng này, hắn đưa tay lên giả vờ ho khụ khụ vài tiếng để lôi bọn hắn trở về thực tại rồi nói:

“Xác định được Độc Bộ Tử Điểu nhưng người còn lại thì thế nào?”.

Nghe vậy, ba người Tuyết Giang Thiên Thu quay qua nhìn nhau một chút, xem thử có ai phát hiện ra gì không.

Nhìn bộ dáng do dự như vậy thì Hiên Minh phần nào cũng hiểu rồi, hắn nói:

“Không sao, chúng ta đi theo là được”.

Ba người Tuyết Giang Thiên Thu gật đầu, sau đó, bọn hắn liền cấp tốc vận thân pháp lên đuổi theo hướng Khương Hy cùng Độc Bộ Tử Điểu vừa đi. Lấy khả năng quan sát vết tích thì bọn hắn dư sức tìm ra được đường đi của trận chiến đó.

Khoảng tầm mười lăm, hai mươi phút sau khi bọn hắn đi thì lần lượt những đội ngũ khác cũng đến đây xem tình hình bất quá không phải ai cũng sở hữu được khả năng như Thư Viện, thành thử phải mất rất nhiều thời gian mới có thể truy ra được con đường để bám theo.

. . .

. . .

Quay trở lại với Khương Hy, một đường đuổi giết này hắn chạy đủ thảm, tốc độ của Độc Bộ Tử Điểu cũng nhanh hơn so với bình thường, nếu trước đây nó dùng hai chân để chạy liên tục thì bây giờ gần như là dùng sức bật để đuổi.

Nhân Gian Hành Tẩu giúp Khương Hy một bước đi một dặm, còn Độc Bộ Tử Điểu chỉ cần bật nhảy một lần là đi một dặm, hắn vừa hiện là nó đã ở ngay sau lưng tập kích rồi.

Quá trình này diễn ra phải đến hàng chục lần, cuối cùng, hắn không cách nào duy trì được cục diện này nữa nên đành phải phản công.

Thân ảnh của hắn lóe lên ở trên một ngọn cây, sau đó một chân giẫm mạnh vào không trung, phù văn chữ ‘băng’ lóe lên tạo một lớp băng dày ngay bên dưới để hắn làm bệ đỡ phóng ngược ra sau.

Pháp lực cấp tốc tụ hội về chân còn lại rồi móc ngược ra đằng sau. Cùng lúc này, thân hình của Độc Bộ Tử Điểu cũng vừa vặn lao đến, đối diện với nó vừa vặn lại là một vầng trăng khuyết.

“Thiên Nguyệt Thoái Phá - Khuyết Nguyệt”.

Oanh!

Một cước đá thẳng vào vào ngay giữa đầu, vị trí nhắm thẳng vào khoảng giữa hai mắt. Độc Bộ Tử Điểu lập tức rống lên một tiếng đau đớn, lông vũ của nó liền phóng ra đâm xuyên người Khương Hy.

Nhưng thân hình hắn đột nhiên vỡ ra thành từng mảnh vỡ quang vụ rồi tiêu biến đi. Chân thân bất ngờ xuất hiện dưới mặt đất rồi lại tiếp tục xuất thủ tiếp một chiêu Khuyết Nguyệt đánh vào khớp chân của nó.

Độc Bộ Tử Điểu loạng choạng vài bước, ánh mắt hung ác nhìn thẳng vào Khương Hy rồi khu động thêm lông vũ oanh sát vào hắn.

Cục diện đột ngột chuyển thành ‘vây công’ tựa như trước đó hắn đã dùng phù trận làm một lần. Mắt thấy không còn đường thoát, khóe miệng của Khương Hy đột nhiên khẽ cong lên đầy tự tin, lông vũ nhanh chóng xuyên qua người hắn rồi đâm sâu xuống dưới đất.

Cùng lúc đó, Độc Bộ Tử Điểu đột nhiên nâng chân xuất cước ra đánh về phía sau.

Rầm!

Đối diện với nó lại là hư ảnh một vầng trăng khuyết sáng tỏ, hai cước bắt gặp lấy nhau, cương phong tỏa ra tán loạn, hàng loạt cây cối xung quanh bị đốn ngã như từng khúc củi ném ven đường.

Độc Bộ Tử Điểu cười gằn nói:

“Tiểu tử, nên cảm thấy tự hào khi có thể đánh với ta lâu đến thế đi”.

Khương Hy hừ một tiếng, một xấp phù cực dày đột nhiên xuất hiện ở trên tay rồi ném về phía trước, phù lục nổ tung ra hóa thành một biển nước đổ ập lên trên người Độc Bộ Tử Điểu.

Khoảng cách quá gần, nó gần như lãnh trọn hết hàng tấn khối nước lớn này lên trên người, Khương Hy nhanh chóng mượn chân của nó để bật ra xa, phù văn chữ ‘băng’ ở trên tay một lần nữa lại phát ra hồng quang.

Theo đó, số nước đổ lên người Độc Bộ Tử Điểu cấp tốc đông cứng lại thành một khối băng trắng bao phủ hết toàn bộ cơ thể.

Độc Bộ Tử Điểu tựa hồ cảm giác được nguy cơ, huyết khí của nó nhanh chóng bùng nổ ra, từng vết nứt trên lớp băng dày dần dần xuất hiện nhưng đã muộn.

“Băng Bạo Phù”, khóe miệng Khương Hy khẽ nhếch lên.

Oanh!

Lấy Độc Bộ Tử Điểu làm trung tâm, một đợt bạo tạc kinh người, không, phải nói là kinh thiên phóng thẳng lên trời cao.

Số lượng nước Khương Hy dùng rất lớn, phải lớn bằng một cái ao rộng vài trăm mét, đồng dạng cũng hao tổn hơn một ngàn xấp phù lục.

Nước hóa thành băng khối, băng khối bạo tạc tự nhiên tạo thành dị tượng băng trụ dựng lên giữa trời.

Khương Hy ở gần chịu dư lực liền bị thổi văng ra xa, sắc mặt tái nhợt đến cực điểm, pháp lực trong thể nội cũng hao hụt tận sáu thành.

Hắn vội vàng rút ra vài viên đan dược rồi cho vào miệng để khôi phục lại pháp lực như cũ, Thực Dục Thiên trong thể nội cấp tốc cắn nuốt linh lực mới được sinh ra rồi trả về lại pháp lực.

Còn Sắc Dục Thể được thôi động gia trì lên từng đường kinh mạch, khiến cho chúng mềm dai nhất có thể để tránh cho hắn bị bạo thể XnyOF vì đan dược quá mạnh.

Bên trên cơ thể nổi lên không biết bao nhiêu là gân xanh, sắc mặt hắn tái nhợt, mi tâm cau lại vì đau đớn nhưng ánh mắt vẫn cứ bình tĩnh như cũ.

Linh thức của hắn phóng vào bên trong cột băng trụ khổng lồ kia để kiểm tra tình huống của Độc Bộ Tử Điểu thì đột nhiên, hai mắt hắn bất ngờ mở to ra.

Phập!

Thân thể của hắn đột nhiên nghiêng về một phía rồi ngã xuống, trên chân phải từ lúc nào đã bị một cây lông vũ của Độc Bộ Tử Điểu đâm xuyên, máu chảy ra nhiều vô kể.

Ngay sau đó, từng tiếng vút gió lao ra từ bên trong màn sương trắng lạnh giá kia rồi phóng về phía chỗ hắn, tốc độ nhanh đến cực điểm, bên ngoài còn được bao phủ bởi một lớp huyết khí nồng đậm.

Khương Hy tế ra Trúc Nguyên Bút, bên trên xuất hiện không biết bao nhiêu là phù văn lít nha lít nhít, mỗi một chữ đều nhỏ đến cực điểm, phải kê sát mắt vào nhìn chi tiết thì may ra mới thấy.

Trúc Nguyên Bút sáng lên như ánh mặt trời, hồng quang tỏa ra đầy chói sáng rồi cấp tốc hóa thành một khối lập phương bao bọc lấy Khương Hy, xung quanh như có như không còn có thêm cả một ít phù văn ẩn hiện.

Lông vũ nhiễm huyết khí đâm thẳng vào đó nhưng gần như tất cả đều bị ngăn ở bên ngoài, hàng loạt tiếng động va chạm thanh thúy của kim loại vang lên liên hồi nhưng gần như không có cách nào có thể đâm xuyên qua lớp kết giới đó được.

Khương Hy thở nhẹ ra một hơi rồi cắn răng rút cây lông vũ kia ra khỏi chân, máu chảy ra thành tia mỗi lúc một nhiều.

Bàn tay cầm lông vũ của hắn đột nhiên cảm thấy có chút nóng, hai con ngươi lập tức co lại, hồng quang trên người cấp tốc hiển lộ ra.

Cây lông vũ kia phát ra nhiệt lực cao kinh khủng rồi bùng nổ ra thành từng mảnh, cùng lúc đó, những cây lông vũ khác đánh vào kết giới cũng liên tiếp đua nhau nổ.

Trong ứng, ngoài hợp.

Kết giới lập tức vỡ ra thành từng mảnh đổ nát, Trúc Nguyên Bút cũng nứt ra rồi gãy thành đôi, thân hình Khương Hy liền bị đánh vào bên trong một cái hố sâu.

Hắn phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt trắng bệch, cơ thể đau nhức không cách nào diễn tả nổi. Hồng Nguyệt Y rách tả tơi, lồng ngực của hắn để lộ ra ngoài, toàn thân chỗ nào cũng vấy máu tươi cùng vết cháy xém.

Khương Hy gắng gượng chống người dậy rồi leo ra bên ngoài, thân hình chật vật không cách nào hình dung được một thân thư sinh soái khí trước đó.

Liệu Thương Phù nhanh chóng được gọi ra rồi dán lên trên người, ánh mắt như có như không nhìn thẳng về phía trước.

Đối diện với hắn, Độc Bộ Tử Điểu cũng chẳng phải tốt lành gì, toàn thân máu me be bét, lông vũ đã phóng toàn bộ về phía hắn rồi nổ tung không còn lấy một cọng.

Lớp vẩy xanh tím trên cơ thể cũng bong tróc ra hơn phân nửa, trên thân tồn tại không biết bao nhiêu là vết chém đầy dữ tợn.

Một con mắt của nó đã trực tiếp biến mất, để lại nơi đó là một lỗ sâu đen ngòm. Hai chân nó run rẩy chật vật bước từng bước một rồi gục ra đất. Nó căm tức nhìn về phía Khương Hy quát:

“Tiểu tử đáng chết, bản vương nhất định phải giết chết ngươi”.

Khương Hy hít vào một hơi, thể nội nhanh chóng thôi động Thực Dục Thiên hấp thụ thiên địa linh khí xung quanh về để chữa trị thương thế. Pháp lực của hắn mới khôi phục không lâu, dùng để phòng vệ tự nhiên vẫn đủ lực.

Hắn híp mắt lại nâng một chỉ về phía trước, hư ảnh sóng biển kinh khủng đột nhiên xuất hiện như một cơn đại hồng thủy bao bọc lấy khuôn viên trăm mét xung quanh Độc Bộ Tử Điểu.

Độc Bộ Tử Điểu giật mình ngẩng đầu thẳng dậy rống lên một tiếng giận dữ kịch liệt.

“Thần Thông - Hạo Hãn Toái Thần Chỉ”.

Một tia hồng quang bắn ra từ đầu ngón tay phá không xuyên thẳng về phía trước, vượt qua khoảng cách trăm mét rồi đâm xuyên qua cơ thể của Độc Bộ Tử Điểu.

Một luồng dư kình ngay lập tức tản ra ở bên trong thể nội của nó.

Độc Bộ Tử Điểu hộc máu, toàn thân run rẩy không ngừng.

. . .

. . .

PS: Đọc chương mới nhất tại vtruyen.com hoặc App Love Novel (iOS), Nữ Hiệp (Android). Tác không có đủ điều kiện để nhận VIP bên App truyencv nên mọi người hãy chuyển sang đọc truyện tại phiên bản mới (Web có tặng kẹo miễn phí hằng ngày nhờ làm nhiệm vụ để mở khóa chương VIP) + Xem quảng cáo (Nhận 20-40 kẹo miễn phí).

PS: Các đạo hữu đọc truyện thấy hay thì đánh giá cho truyện full sao nha!

Tác cảm ơn!

Gamer Xưng Bá Dị Giới không biết viết gì, thôi cứ vào đọc thử đi.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.