Thời điểm hiện tại, Thượng Dao Thiên Trì đã mở, tu vi của tất cả cư dân bản địa hầu như đều bị cưỡng chế ép xuống cảnh giới dưới Kim Đan, chỉ có một vài tồn tại nhất định thì được bảo trì cảnh giới cao hơn nhưng một khi bí cảnh đóng lại thì tu vi của tất cả nhất định sẽ được khôi phục.
Lấy tu vi nguyên thủy của một Yêu Hoàng, Nguyệt Sư thật sự dư sức tiến lên Thượng Dao Thiên Trì để giết chết Độc Bộ Tử Điểu.
Độc Bộ Tử Điểu đã muốn giết chết Khương Hy, vậy thì song phương chỉ được phép tồn tại một người sống.
Thiên Địa Vô Thanh đã biến mất, Khương Hy tự nhiên mất đi thủ đoạn ẩn thân, dẫu vậy, hắn vẫn không ngừng thôi động Thủy Đàm Ảo Cảnh để tạo Ảo Thuật đối phó.
Tuy rằng hiện nay Thủy Đàm Ảo Cảnh vô pháp tránh thoát được cảm ứng của Độc Bộ Tử Điểu nhưng Khương Hy càng ngày càng cảm giác được, môn chiến kỹ này của hắn muốn viên mãn đến nơi rồi.
Cơ hội không mấy khi đến, mặc dù sử dụng trong tình huống này có chút nguy hiểm nhưng phải làm thôi.
Vô số thân ảnh của Khương Hy xuất hiện ở khắp nơi, chân thân mượn Thiên Nguyệt Tàng Thiên Hạ để ẩn thân tránh ra xa rồi dùng Hắc Trúc Bút họa hàng chục đạo phù để tấn công.
Độc Bộ Tử Điểu không để ý đến các thân ảnh đó, đối với nó, đám thân ảnh này có đụng đến được nó hay không chẳng quan trọng, dù sao cũng chỉ là chướng nhãn thuật.
Ánh mắt nó hung ác tìm kiếm phương hướng phù văn phát ra rồi lập tức lao thẳng về phía đó, Khương Hy thấy thế liền cấp tốc mượn Nhân Gian Hành Tẩu để tránh đi, đồng thời cũng dùng Thủy Đàm Ảo Cảnh đè ép lên tinh thần của nó.
Thủy Đàm Ảo Cảnh không phải chỉ biết mỗi tạo Ảo Thuật, tác dụng chính của nó vẫn luôn là bào mòn linh thức của địch nhân.
Độc Bộ Tử Điểu có được khả năng mẫn cảm với linh thức, đồng nghĩa linh thức của nó cũng mạnh hơn so với những yêu thú khác, thậm chí còn mạnh ngang với Tử Ngân Lang.
Hàng loạt thân ảnh của Khương Hy cấp tốc xuất hiện bao bọc thân hình của nó lại rồi xuất chiêu tấn công. Độc Bộ Tử Điểu cảm thấy quá chướng mắt, nó nhanh chóng dùng một chân xuất chiêu đánh vỡ hết từng cái thân ảnh này.
Cùng lúc này, Khương Hy vô thanh vô tức xuất hiện ở đằng sau lưng đó, hắn hít vào một hơi, pháp lực bùng nổ ra như đại hồng thủy rồi nâng chân đánh thẳng vào lưng.
“Thiên Nguyệt Thoái Phá - Bán Nguyệt”.
Một chiêu này chưa được Khương Hy tu luyện lên đại thanh chi cảnh, tự nhiên không cách nào sinh ra được hư ảnh trăng bán nguyệt nhưng đừng nghĩ vì thế mà chê Bán Nguyệt.
Bán Nguyệt mạnh hơn Khuyết Nguyệt không chỉ đơn giản là một, hai thành đâu.
Oanh!
Độc Bộ Tử Điểu hộc ra một bãi máu tươi, toàn thân văng về phía trước đập vào một gốc cây, gốc cây đó liền gãy thành đôi rồi ngã rạp xuống đất, thân hình của nó không dừng lại mà vẫn tiếp tục va chạm vào hàng loạt gốc cây khác.
Một cánh rừng trong chớp mắt bị san bằng đến mức có thể đứng từ đầu này nhìn xa đến tận đầu kia.
Khương Hy cẩn thận đáp chân xuống đất, máu tuôn ra từ vết thương do lông vũ đâm trước đó mỗi lúc một nhiều, sắc mặt hắn vẫn tái nhợt không chút huyết sắc.
Sau đó, hắn nhanh chóng bước ra một bước rồi hiện thân ra trước người Độc Bộ Tử Điểu, Song Hùng Nhai cấp tốc vung lên chém nhưng hai cánh sắc bén của nó đã vội ngăn lại.
Một tiếng vút gió lập tức phát ra, Độc Bộ Tử Điểu dùng cái mỏ sắc nhọn của nó đâm xuyên qua người của Khương Hy.
Từng tiếng vỡ nát của thủy tinh liền vang lên, thân hình ‘Khương Hy’ dần dần biến mất, khóe miệng ‘hắn’ khẽ cong lên, ẩn sau thân hình đó là một đạo phù văn, thân hình vừa biến mất, phù văn triệt để hiển lộ.
Bộc Tự Phù!
Oanh!
Bạo tạc bùng nổ, Độc Bộ Tử Điểu gầm lên một tiếng đau đớn, tử quang bên trong con mắt còn lại cũng biến mất đi, nó mù rồi.
Chân thân của Khương Hy hiện ra đó không xa, hắn nhanh chóng mượn Nhân Gian Hành Tẩu cùng Thủy Đàm Ảo Cảnh cấp tốc tiếp cận lấy nó rồi lần lượt xuất chiêu đánh trả.
Toàn thân hắn phủ đầy máu me, hai mắt vẫn luôn bình tĩnh như vậy nhưng dần dần, ánh mắt bình tĩnh ấy bắt đầu mất dần đi tiêu cự, đáy mắt hắn như có như không xuất hiện từng tia gợn sóng nhè nhẹ.
Động tác của hắn mỗi một lúc một chậm đi, vạn vật xung quanh tựa như đang chìm vào bên trong một khoảng không tĩnh lặng.
Cảm giác này thật sự rất quen thuộc, nó có một chút mùi vị của Thiên Địa Vô Thanh nhưng nồng đậm hơn vẫn là tĩnh chi ý cảnh.
Khương Hy lướt qua trước mặt Độc Bộ Tử Điểu nhưng nó lại không nhận ra một chút nào, hắn vòng ra sau, nó cũng không hề biết.
Cảm giác này rất giống với ẩn tàng của Thiên Nguyệt Tàng Thiên Hạ.
Hắn không biết phải giải thích sao nhưng tinh thần của hắn minh mẫn một cách lạ thường, vạn vật xung quanh đột nhiên chuyển động rất chậm nhưng hắn hiểu, là do hắn quá nhanh hoặc là do hắn ‘độc lập’ với nhận thức của đối phương.
Từng thân ảnh do Thủy Đàm Ảo Cảnh dựng lên dần dần tiêu biến thành các luồng hơi nước, hơi nước dày đặc hóa thành khói trắng, khói trắng lần lượt ẩn vào không gian rồi tiến vào bên trong người hắn.
Khương Hy từ tốn đưa hai tay lên quan sát, thân thể hắn nhìn như là thực thể nhưng lại có thể chuyển động qua lại tựa hồn ma.
Hắn thở ra một hơi, gợn sóng ở đáy mắt một lần nữa lại tĩnh lặng, thiên địa sinh biến.
Vạn vật hóa trắng đen, trắng đen phân minh thay thế nhau qua lại, thân thể hắn liền ẩn mình vào bên v1Eep trong không trung.
Khóe miệng cong lên đầy vui vẻ.
Thủy Đàm Ảo Cảnh . . . viên mãn.
Quá trình này tựa như rất dài nhưng trong thời gian thực chất, nó chỉ diễn ra chỉ trong vẻn vẹn một giây ngắn ngủi.
Thân hình của Khương Hy hiện ra ở ngoài năm mươi mét so với thân thể của Độc Bộ Tử Điểu, lồng ngực của hắn thập thùng đầy phấn khích, khóe mắt có chút hơi nhăn lại rồi bất giác đưa tay lên ngực.
Thương thế quá lớn, một chút phấn khích thôi cũng khiến hắn run hết cả người rồi.
Hắn không biết bản thân mình ngộ ra môn thần thông nào nhưng ý cảnh thì phần nhiều đã hiểu. Không hiểu lamf thế nào nhưng từ khi hắn tu luyện mấy môn chiến kỹ lấy ra từ Công Thư Lâu thì ý cảnh hắn ngộ ra chưa bao giờ hợp cách cả.
Lưu Thủy Quyền Pháp lĩnh ngộ thủy chi ý cảnh là chuyện bình thường, dù sao chính cái tên của nó đã nói rõ ra nguồn gốc rồi, muốn ngộ đi khác cũng khó. Đồng dạng Hãn Hải Điệp Gia cũng như thế, bản thân chữ ‘hải’ nó còn chứa đựng thủy chi ý cảnh nhiều hơn cả bình thường.
Tu luyện Đạp Vân Bộ đến tận cùng đáng lý ra phải ngộ vân chi ý cảnh nhưng kết quả hắn lại ngộ ra tĩnh chi ý cảnh, một thân thần thông cũng khác biệt hoàn toàn.
Đến bây giờ, Thủy Đàm Ảo Cảnh cũng tương tự, Ảo Thuật được tạo ra dựa trên nền tảng của linh thức hiển hóa cùng với tạo hình của thủy chi ý cảnh. Nay hắn đã bước vào viên mãn chi cảnh nhưng không phải dựa vào mỗi thủy chi ý cảnh để vào.
Khương Hy mượn tĩnh chi ý cảnh hắn am hiểu nhất làm gốc, sau đó lấy thủy chi ý cảnh làm ngọn nhưng đến bước cuối cùng, cảm ngộ của hắn về Thiên Nguyệt Tàng Thiên Hạ lại chiếm ưu thế tuyệt đối.
Kết quả, hắn ngộ ra tàng chi ý cảnh, vạn vật ẩn tàng.
. . .
Độc Bộ Tử Điểu khó khăn chống người dậy rồi khó khăn ‘nhìn’ về phía Khương Hy, thanh âm của nó có chút run run nói ra:
“Tiểu tử . . . Ngươi còn chờ gì nữa . . .?”.
Ngụ ý là sao còn chưa ra tay đi?
Khương Hy không để ý đến nó lắm, hắn hít vào một hơi rồi nói:
“Cuồng Sát Thánh Điểu là thần thông bản mệnh của Độc Bộ Tử Điểu ngươi nhưng ngươi là Nguyên Anh Yêu Vương, làm sao thực lực chỉ có như vậy được?”.
Đúng vậy, đánh nhau đến mức song phương tả tơi đến độ gần mất nửa cái mạng nhưng vẫn không cách nào phân ra được thắng bại.
Người khác có thể nhìn không ra nhưng sao Khương Hy lại không thấy được chứ, Độc Bộ Tử Điểu chắc chắn còn giấu thực lực của mình.
Ngày trước tại Bắc Nguyên Vạn Dặm, Tuyết Vương cũng là cường giả bị áp chế cảnh giới như Độc Bộ Tử Điểu. Tuy rằng lúc đó Tuyết Vương bị áp chế thành Ngưng Dịch cảnh nhưng theo lời của Tuyết Lam, hắn khi đó hoàn toàn đủ sức thi triển hai môn đại thần thông.
Độc Bộ Tử Điểu càng là Nguyên Anh Yêu Vương, làm sao trên thân lại không có đại thần thông được. Từ đầu đến cuối Khương vẫn luôn phòng vệ môn đại thần thông bí ẩn kia nhưng đợi mãi vẫn không thấy, cuối cùng hắn mới mở miệng hỏi.
Độc Bộ Tử Điểu hiểu ý hắn, khí tức trên người đó lập tức có chút hơi biến đổi, yêu khí ngùn ngụt đột nhiên bốc ra trên người nó, hai cái lỗ máu ở hốc mắt nó nhìn chằm chằm vào hắn ở trước mặt rồi nói:
“Vốn định cho ngươi một cái chết nhẹ nhàng vì đã mua vui cho bản vương nhưng nếu ngươi đã muốn chết khó coi đến thế thì bản vương sẽ chiều”.
Vừa dứt lời, một đám mây đen đột nhiên xuất hiện ở trên bầu trời, lôi âm vang vọng rầm rầm trải dài hàng chục dặm. Mây đen bao phủ trong phạm vi năm dặm không nơi nào tránh thoát được.
. . .
. . .
Tại những nơi khác trong khu vực nội vi, các tu sĩ bất giác nhìn về đám mây đen ở trên bầu trời kia với ánh mắt đầy chấn kinh.
“Làm sao ở đây lại có mây?”.
“Không thể nào, chúng ta vốn đang ở trên mây mà”.
“Dị bảo xuất thế?”.
Vô số nghi vấn xuất hiện ở trong đầu các tu sĩ, bọn hắn nhanh chóng di chuyển đến khu vực bên trong xem có chuyện gì nhưng vừa tiến không được bao lâu thì một đợt thanh lôi đột nhiên đánh xuống chỗ bọn hắn.
Nhiều người còn nghĩ là ngẫu nhiên nhưng càng tiến vào trong, thanh lôi đánh xuống mỗi lúc một nhiều, cuối cùng có người bị đánh thành tro thì bọn hắn mới sợ hãi không tiến thêm vào bên trong nữa.
. . .
. . .
Khương Hy ngẩng đầu lên nhìn lên bầu trời ở bên trên, hắn bất giác nhớ đến môn đại thần thông Ngự Dạ Thiên Long của Tuyết Lam.
Con Độc Bộ Tử Điểu này sẽ không phải cũng tương tự thế chứ?
Nghĩ đến vậy, hắn liền hít vào một hơi, khí thế sâm nhiên ở trên người nhanh chóng thu lại bao bọc ở quanh thân, pháp lực trong thể nội cũng nhanh chóng được thôi động lên.
Độc Bộ Tử Điểu quát lên một tiếng lớn:
“Đại thần thông - Lôi Vũ”.
Vừa dứt lời, hàng vạn cột thanh lôi đột ngột đánh xuống, Khương Hy nhanh chóng bước ra phía trước, dùng Nhân Gian Hành Tẩu để tránh né hoặc nói đúng hơn là để chạy ra khỏi phạm vi tấn công của đại thần thông.
Đáng tiếc, trong phạm vi bên dưới tầng mây đen này, đâu đâu cũng là tai mắt của Độc Bộ Tử Điểu, Khương Hy không dễ gì có thể trốn đi khỏi.
Mắt thấy một đợt thanh lôi sắp đánh trúng mình, Khương Hy lập tức cắn răng thi triển môn thần thông mới lĩnh ngộ được.
Oanh!
Thanh lôi đánh xuống, mặt đất dưới chân Khương Hy ngay tức khắc biến thành một cái hố cực kỳ sâu nhưng lại không phát hiện ra thân ảnh của hắn.
Cùng lúc này, một luồng khói đen, trắng xen lẫn một chút màu đỏ hồng đột nhiên xuất hiện xuyên qua Lôi Vũ. Lôi Vũ đánh vào luồng khói đó thì chúng cũng chỉ tản ra rồi sau đó lại hợp lại rồi hóa ra thân ảnh của Khương Hy.
Thân ảnh của hắn bây giờ phiêu phiêu dật dật tựa tiên nhân nhưng phối hợp với khí tức dụ hoặc quỷ dị kia thì lại như nhân gian thường nói, giống oan hồn ma quỷ.
Thanh lôi trên bầu trời vẫn cứ tiếp tục đánh vào xuyên qua hắn nhưng cũng chỉ làm tản đám khói đó ra một chút thôi. Khương Hy vẫn giữ được nhận thức của mình, hơn nữa cũng cảm nhận được thể nội của mình gần như đã biến mất.
Cảm giác lúc này của hắn rất kỳ dị, hắn có cảm tưởng mình bây giờ như đang ở trong trạng thái hồn lìa khỏi xác vậy.
Nhưng đột nhiên, mi tâm của hắn có chút hơi nhíu lại, thanh lôi một lần nữa lại đánh vào hắn. Thế là hắn vội vàng tản bản thân mình ra rồi tiến thẳng về phía chỗ Độc Bộ Tử Điểu.
Bây giờ hắn đã hiểu tại sao hắn lại ngộ ra tàng chi ý cảnh rồi.
Bản thân hắn từ trước đến nay vẫn luôn ẩn tàng trong mắt mọi người, vô luận là thân thế, bí mật hay danh tính, xem như để lộ chân diện mục như hiện nay thì người đời cũng chẳng mấy ai nhìn ra hắn.
Đây mới là ẩn tàng, và cũng là tác phong, là tâm tình muôn thuở của hắn. Tâm tình phản ứng tâm cảnh, tâm cảnh chính là cảm ngộ.
Tàng chi ý cảnh . . . Không tệ.
Mặt khác, môn thần thông này giúp hắn hành tẩu trong góc tối, thân cô phiêu miễu không xác định, khí tức gần như thu liễm hết lại không để lộ ra bên ngoài.
Vì vậy, từ nay, tên của nó là Ám Hành Huyễn Ảnh.
. . .
. . .
PS: Chương này để cảm ơn bạn Hòa Thượng đã tặng quà mấy ngày liền.
PS: Đọc chương mới nhất tại vtruyen.com hoặc App Love Novel (iOS), Nữ Hiệp (Android). Tác không có đủ điều kiện để nhận VIP bên App truyencv nên mọi người hãy chuyển sang đọc truyện tại phiên bản mới (Web có tặng kẹo miễn phí hằng ngày nhờ làm nhiệm vụ để mở khóa chương VIP) + Xem quảng cáo (Nhận 20-40 kẹo miễn phí).
PS: Các đạo hữu đọc truyện thấy hay thì đánh giá full sao cho truyện nha!
Tác cảm ơn!
Một chút võng du , huyền huyễn và rất nhiều gái #Vạn Biến Hồn Đế . Mời các bạn đọc thử . Vạn Biến Hồn Đế