Khương Hy lảo đảo mấy bước về phía trước rồi ngã khuỵu xuống, một tay vội vàng đưa lên ngực chặn vết thương lại ngăn không cho máu đổ ra thêm.
Kế Trường Minh thấy thế nhanh chóng buông Bắc Liêu Thiên Cương ra chạy đến đỡ lấy hắn rồi chĩa kiếm thẳng về chỗ nữ nhân kia quát:
“Tiện nhân, ngươi là ai?”.
Đừng nói là Khương Hy, bất kỳ ai ở đây cũng đều bị hành động của nữ nhân bạch y này làm cho choáng đầu. Mộc Hoa Cương cũng không nghĩ đối phương lại xuất hiện một cách đột ngột thế này.
Quan trọng hơn là ban nãy hắn không hề phát hiện ra nàng.
Khương Hy nhanh chóng lấy một fO3qK viên đan dược cùng vài tấm Liệu Thương Phù ra để trị thương, đồng thời cũng khoanh chân vận pháp lực lên đẩy đi đám khí tức quấy nhiễu nàng đẩy vào người hắn lúc nãy.
Theo đó, một luồng khói đen liền thoát ra bên ngoài thông qua vết thương trên ngực, luồng khói đen này rất mỏng, hơn nữa lại mang khí tức rất âm u.
Khương Hy cũng chẳng lạ gì với khí tức này, hắn cắn răng nói:
“Thái Huỳnh gia, các ngươi rốt cuộc cũng đến”.
Hắn còn đang thắc mắc tại sao chưa thấy Tứ Đại Thế Gia xuất đầu lộ diện nên trong lòng vẫn chừa một phần để đề phòng.
Kết quả tuy có xuất hiện nhưng trong tình thế này thực sự quả thực quá ngư ông đắc lợi rồi. Hơn nữa, nàng lại có thể vượt qua được những hai tầng dò xét của linh thức cùng sắc dục ý cảnh để đánh lén hắn mới đáng sợ.
Nữ tử bạch y kia đưa đôi mắt trong veo của mình nhìn lấy hắn một chút rồi nói:
“Ngươi có biết Kết Giới Vân Lĩnh do ngươi dựng lên hại không biết bao nhiêu đệ tử thế gia trầm luân không thoát được không?”.
Khương Hy ho vài tiếng, hắn dựa người vào Kế Trường Minh rồi đứng dậy, Kế Trường Minh cũng đỡ hắn đứng thẳng lên. Hắn nói:
“Thái Huỳnh cô nương, là con cháu thế gia, lễ nghĩa vẫn phải có, mời cô nương xưng tính danh”.
Nữ tử bạch y có chút hơi giật mình nhưng đồng thời cũng cảm thấy lời hắn nói không sai. Trừ bỏ việc tu hành ra thì thế gia khác biệt với những người khác chính là ở hai chữ ‘có học’. Gặp người không xưng tên tuổi đúng thật có chút không tôn trọng người khác, cũng thuận tay tát vào mặt gia tộc mình.
Nàng thu kiếm về vỏ rồi nói:
“Ta gọi Thái Huỳnh Tuế Tiên, đạo . . . công tử gọi là gì?”.
“Cái gì? Không biết ai mà lại vung kiếm đi đâm người khác, Thái Huỳnh gia các ngươi điên rồi?”, Kế Trường Minh ở bên nghe vậy liền trừng mắt lên mắng.
Khương Hy đứng có chút hơi gần nên tai cũng có chút hơi nhức, Kế Trường Minh mắng lớn tiếng quá, cũng may không có gia trì linh lực vào, nếu không đầu óc hắn cũng phải lâng lâng một trận.
Thái Huỳnh Tuế Tiên nhìn Kế Trường Minh như một thằng ngốc rồi nói:
“Ngươi thì biết cái gì, Thái Huỳnh gia tự có bí pháp riêng để kiểm tra nguồn gốc của trận pháp”.
Kế Trường Minh nổi đầy gân xanh ở trên mặt, hắn sống ba mươi lăm năm nay chưa thấy nữ nhân nào lại dám dùng ánh mắt ấy đi nhìn hắn.
Nữ nhân này . . . quá phận!
Khương Hy đưa tay lên vỗ vai Kế Trường Minh vài cái, tựa như đang khuyên nhủ đừng tức giận, cũng đừng đi tranh cãi với nàng.
Kế Trường Minh đang trong giai đoạn ‘nóng máu’ nhưng cũng không đến mức váng đầu, chí ít vẫn nhìn ra được ngụ ý của Khương Hy, thế là hắn liền hừ một tiếng không đáp.
Khương Hy cảm thấy có hơi chút buồn cười, sau đó hắn khụ khụ vài tiếng rồi hướng Thái Huỳnh Tuế Tiên nói:
“U Linh Truy của Thái Huỳnh gia xác thực có thể tra được bất quá môn bí pháp này đòi hỏi rất nhiều thứ, cô nương làm sao học được?”.
“Ngươi biết U Linh Truy?”, Thái Huỳnh Tuế Tiên giật mình nói, sau đó nàng bất giác lùi ra sau vài ba bước rồi đưa mắt nhìn hắn tựa như nhìn quái nhân.
Khương Hy cảm thấy có chút hiếu kỳ, tuổi tác của nàng cũng không sai biệt lắm với hắn là bao nhưng tâm tính tựa hồ trẻ hơn quá nhiều so với độ tuổi, có khi cũng chỉ so được với trẻ con mười tuổi là cùng.
Đôi mắt trong veo đó của nàng là một biểu hiện rất rõ ràng, bây giờ có cho Khương Hy trẻ lại thêm hai mươi năm nữa thì cũng không cách nào biểu hiện ra được đôi mắt ngây thơ đó.
Bất quá thi thoảng nàng cũng có một vài biểu lộ đúng với độ tuổi của mình, như ban nãy nàng đâm hắn chẳng hạn.
Dưới con mắt của một y sư thì có thể nàng là một bệnh nhân tâm thần phân liệt cũng nên.
Khương Hy nhìn nàng một chút rồi mỉm cười đáp:
“Biết rõ, không có gì lạ. Mặt khác, ta gọi Khương Vô Nhai”.
“Nguyên lai là Khương đạo hữu”, Thái Huỳnh Tuế Tiên à lên một tiếng tựa như đã hiểu, đồng thời biểu cảm này của nàng cũng khiến hắn nhận định lại thêm một lần nữa về danh tiếng của mình.
Quá thịnh rồi!
Đến Tứ Đại Thế Gia cũng tường tận, hơn nữa dựa vào tu vi Trúc Cơ cảnh hậu kỳ Hợp Cửu Kiều của nàng thì khả năng cao nàng là thiên kiêu của Thái Huỳnh gia cũng nên.
Đột nhiên, đôi mắt trong veo của Thái Huỳnh Tuế Tiên có chút hơi đổi, nàng nhanh chóng híp mắt lại rồi lao tới chỗ hắn chém ra một kiếm chiêu.
Kế Trường Minh giật mình, hắn vội vàng vung kiếm lên thay Khương Hy đón đỡ nhưng hắn lại chậm hơn người hắn đang bảo vệ.
Đôi mắt Khương Hy lóe lên một tia tinh quang, hắn hạ thấp người xuống dùng một chân làm trụ, chân còn lại vung lên đá thẳng vào cổ tay nàng, pháp lực nén lại ở bên trong đột nhiên bùng phát ra tựa như bạo tạc.
Thái Huỳnh Tuế Tiên đánh ra một chưởng để ngăn cản cơn bạo tạc pháp lực đó thì trước mặt nàng lại hiện lên hư ảnh vầng trăng khuyết.
Oanh!
Đầu của nàng hơi ngẩng lên, Khương Hy mạnh mẽ xuất một cước đánh thẳng vào cằm, thân hình của nàng liền văng lên không trung tạo thành một đường vòng cung rồi rơi xuống đất.
Sự tình đáng lý ra sẽ xảy ra như vậy nhưng vì phản ứng của nàng vẫn còn rất tốt nên ngay khi ở đỉnh của vòng cung thì nàng đã nhanh chóng ổn định lấy cơ thể rồi chém về phía trước hàng chục đạo kiếm quang.
Tốc độ ra chiêu của nàng rất nhanh, nếu không phải biết rõ nàng là người của Thái Huỳnh gia thì có khi Khương Hy đã nghĩ nàng là Khoái Mạch Kiếm Nữ cũng nên.
Kiếm quang của nàng lao đến gần phụ cận thì Khương Hy liền phất tay lên, phù văn chữ ‘băng’ ở trên cánh tay hắn sáng lên một đạo hồng quang, theo đó, trước mặt hắn lập tức hiện ra một tấm băng thuẫn.
Kiếm quang của nàng mạnh mẽ chém vào đó, băng thuẫn dần dần xuất hiện từng vết nứt rồi vỡ ra thành từng mảnh, vừa vặn, số lượng kiếm quang của nàng cũng biến mất không còn chút dấu vết.
Thái Huỳnh Tuế Tiên mượn thân pháp lướt người ra phương xa, hai mắt có chút quái dị nhìn về phía Khương Hy không cách nào hiểu được.
Đồng dạng, đám người Kế Trường Minh cũng trừng mắt lên nhìn về phía hắn, hơn nữa ánh mắt còn nhìn trực tiếp lên vết thương ở trên ngực.
Tuy nói máu không còn chảy ra nữa nhưng đó là vị trí của tim, chính mắt bọn hắn đều thấy rõ Thái Huỳnh Tuế Tiên đã đâm thẳng một kiếm qua chỗ đó, nhưng vấn đề là làm sao Khương Hy lại có thể hoạt động bình thường như không có chuyện gì được?
Khóe miệng Khương Hy khẽ cong lên, hắn đương nhiên nhìn ra ánh mắt không thích hợp của những người này. Lấy tình huống bây giờ thì chắc không cần phải diễn tiếp nữa rồi.
Hắn từ tốn đưa hai ngón tay lên không trung rồi nhẹ nhàng búng một cái tách nhẹ.
Theo đó, toàn thân hình hắn liền xuất hiện từng đường nứt rồi vỡ ra thành từng mảnh nhỏ như thủy tinh, ẩn đằng sau đó vẫn là chính bản thân hắn, toàn thân vẫn có máu me cùng vết cháy xém, so với trước thì ít đi hẳn một nửa.
Nhưng quan trọng nhất là vết thương ở trên ngực hắn lại không hề tồn tại một chút nào, ngược lại vết thương ấy lại xuất hiện ở trên vai trái.
Kế Trường Minh trơ người ra nhìn lấy bóng lưng của Khương Hy, hắn cảm thấy mình lo lắng thừa rồi, tên này căn bản chẳng cần hắn phải đi lo làm gì cả.
Những người khác cũng có ánh mắt tương tự như hắn, đều có cảm giác như bị lừa nhưng Mộc Hoa Cương thì không đơn giản như thế.
Lấy thương thế của Khương Hy trước đó, Mộc Hoa Cương có niềm tin Đại Lôi Minh Thương của hắn có thể đả thương được đối phương, nhưng không thể nào chỉ đả thương được như thế này.
Chí ít cũng phải như trước đó mới đúng, hắn có chút cau mày lại đầy suy tư, ánh mắt cũng âm trầm đi đôi chút.
Khương Hy không quản ánh mắt của những người sau, hắn híp mắt lại nhìn về phía Thái Huỳnh Tuế Tiên ở trước mặt rồi nói:
“Thái Huỳnh cô nương, nếu toàn bộ thiên kiêu của Tứ Đại Thế Gia cùng lên thì ta sẽ còn có chút hứng thú, một mình ngươi không phải là đối thủ của ta”.
Thái Huỳnh Tuế Tiên cau mày lại, sắc mặt ngưng trọng nhưng đôi mắt vẫn sáng trong như cũ. Nàng có thể cảm nhận được nguy hiểm tột cùng đến từ hắn, tự nhiên cũng tin tưởng thực lực hiện tại của mình chưa chắc đã ngăn hắn lại được.
Nàng ngẫm nghĩ một chút rồi nói:
“Những người khác trong Tứ Đại Thế Gia tạm thời không đến đây được nhưng nếu ta liên thủ với những người sau lưng ngươi thì chưa chắc ngươi đã thắng được?”.
Ở xa xa, Kế Trường Minh vừa nghe xong liền đưa mắt nhìn bóng lưng Khương Hy một chút rồi quay lưng tóm lấy Bắc Liêu Thiên Cương đi sang một bên, hắn nói:
“Trận này ta không tham dự”.
Vân Tuyên Tiết nhìn qua Kế Trường Minh một chút rồi cười khúc khích, sau đó nàng hướng Thái Huỳnh Tuế Tiên nói:
“Xin lỗi nhưng ta cũng không tham dự”.
Bắc Liêu Thiên Cương nhìn thấy hai người từ chối tham gia thì hắn cũng không tiện nói gì được, dù sao hiện nay hắn cũng là ‘phế nhân[, không có tư cách lên tiếng.
Bất quá nếu suy nghĩ kỹ thì Khương Hy chỉ quản chuyện này đến rạng sáng, tính toán thời gian thì bây giờ chỉ còn tầm hơn hai tiếng nữa thôi là đến hạn rồi.
Chuyện đã đến nước này, vào khu vực hạch tâm sớm hơn hay chậm hơn hai tiếng cũng chẳng có tác dụng gì, chi bằng ngồi đợi xem chuyện gì sẽ xảy ra.
Cửu Tiêu Tông đã cho thấy thái độ, Cổ Linh Môn tạm thời vô lực tái chiến, chỉ có Mộc Hoa Cương là chưa quyết định.
Khương Hy quay người lại nhìn hắn nói:
“Mộc đạo hữu, ý kiến của ngươi như thế nào?”.
Mộc Hoa Cương nhìn hắn trầm mặc một chút rồi đáp:
“Ban nãy đã đắc tội, không biết thương thế hiện nay của đạo hữu như thế nào?”.
“Đạo hữu muốn biết hiện tại ta dễ giết đến đâu sao?, Khương Hy cười cười nói.
Mộc Hoa Cương khụ khụ vài tiếng có chút thất thố, hắn mỉm cười đáp:
“Đạo hữu hiểu lầm, chỉ là thời gian không có nhiều, ta buộc phải vào khu vực hạch tâm sớm để tìm kiếm một vài loại linh tài. Bây giờ thời gian đến hạn của đạo hữu cũng không còn nhiều, ta nghĩ không nhất thiết phải cố chấp thêm, đợi một chút cũng không sao.
Chỉ là từ lần cuối gặp nhau đến giờ ta vẫn có chút canh cánh trong lòng về khoảng cách giữa hai ta. Nếu thương thế của đạo hữu không quá nặng, ta vẫn muốn đánh cùng đạo hữu một trận”.
Nghe vậy, nội tâm Khương Hy khẽ nhếch miệng lên có chút thú vị, Mộc Hoa Cương nói ra một câu này tựa hồ có chút chân thành nhưng hắn là dạng người gì chứ.
Nửa câu trước có thể là thật, dù sao với thời gian hai tiếng này, cố chấp hơn nữa cũng chẳng có chút ích lợi nào.
Nhưng nửa câu sau thì vẫn mang một chút giả dối ở trong. Ngay từ lúc giáp mặt thì thương thế trong người hắn đã đủ nặng, người nào đánh với hắn một chiêu thì sẽ nhận ra ngay.
Huống hồ bản thân hắn cũng đã lãnh trọn một chiêu thần thông của Mộc Hoa Cương.
Lôi chi ý cảnh mạnh mẽ đến mức nào thì tin tưởng Mộc Hoa Cương hiểu rõ hơn hắn, xem như hắn có thủ đoạn đối phó thì ít nhiều vẫn sẽ thuyên giảm không ít thực lực.
Lấy thực lực chỉ còn ba, bốn thành như thế này thì Mộc Hoa Cương hoàn toàn có đủ lực đánh bại hắn. Nếu là người có tự trọng thì đã chẳng cần phải nói nửa câu sau kia rồi.
Khương Hy trầm mặc một chút rồi nói:
“Ta đắc tội với đạo hữu rồi sao?”.
Mộc Hoa Cương có chút âm trầm lại ngay khi nghe lấy câu này, hắn vẫn bảo trì bình tĩnh như cũ. Một lát sau, hắn thở dài có chút uể oải nói:
“Thật có lỗi, đã tự bêu xấu chính mình rồi, trận này ta sẽ không tham gia”.
Khương Hy đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, hắn tiếp lời:
“Tâm ma xuất hiện một cách quang minh chính đại, đạo hữu cũng nên dùng cách quang minh chính đại để đánh bại nó”.
Nghe vậy, hai mắt Mộc Hoa Cương lướt qua một tia tinh quang, miệng có chút hơi mở ra đầy ngạc nhiên, không nghĩ đến lại bị phát hiện ra bí mật nhỏ này rồi.
Hắn nghĩ nghĩ một hồi liền cười khổ một trận, sau đó hắn ôm quyền khom người đáp:
“Đa ta đạo hữu đã chỉ giáo, lần tới mong chỉ giáo thêm”.
Khương Hy cười cười nói:
“Không ngại”.
. . .
. . .
PS: Đọc chương mới nhất tại vtruyen.com hoặc App Love Novel (iOS), Nữ Hiệp (Android). Tác không có đủ điều kiện để nhận VIP bên App truyencv nên mọi người hãy chuyển sang đọc truyện tại phiên bản mới (Web có tặng kẹo miễn phí hằng ngày nhờ làm nhiệm vụ để mở khóa chương VIP) + Xem quảng cáo (Nhận 20-40 kẹo miễn phí).
PS: Các đạo hữu đọc truyện thấy hay thì đánh giá full sao cho truyện nha!
Tác cảm ơn!
Một chút võng du , huyền huyễn và rất nhiều gái #Vạn Biến Hồn Đế . Mời các bạn đọc thử . Vạn Biến Hồn Đế