Màn sương trắng hiện ra có chút bất chợt làm đám người Kế Trường Minh phản ứng không ít. Mộc Hoa Cương cẩn thận tản linh thức ra kiểm tra một chút, đồng thời hai tay cũng kết ấn lại với nhau niệm ra một đoạn chú ngữ.
Theo đó, linh thức của hắn tản vào bên trong màn sương rồi tiến ra bên ngoài gần một dặm. Về bản chất, linh thức của hắn không thể nào dò xét xa đến thế nhưng hắn có một bí pháp có thể tạm thời làm được chuyện đó.
Chỉ có điều hao hụt không ít thôi.
Một lát sau, hắn thu linh thức của mình lại, sắc mặt có chút hơi trắng nhưng hắn vẫn bảo trì như cũ. Hắn cầm cây quạt lần lượt vỗ nhẹ từng cái ở trên tay đầy suy tư, thi thoảng lại cau mày nhẹ vài cái.
Vân Tuyên Tiết cũng có thủ đoạn dò xét của riêng mình và sau đó thì hành động của nàng cũng đồng dạng như Mộc Hoa Cương.
Đều rơi vào trầm mặc.
Kế Trường Minh nhìn hai người có chút hơi mất kiên nhẫn, hắn nói:
“Hai ngươi có thể trở lại thực tại một chút được không?”.
“Ta không nắm chắc lắm nhưng màn sương này không giống như mộng cảnh trước đó, ngược lại giống với màn sương chúng ta tiếp xúc lúc ban đầu hơn”.
“Ta cũng nghĩ như vậy, chỉ có điều bên trong màn sương này hình như còn có thêm một vài bẫy phù văn nữa nên chúng ta không cách nào phá giải theo cách cũ được”, Mộc Hoa Cương bổ sung.
Nghe cả hai người đều xác nhận không phải mộng cảnh thì Kế Trường Minh cũng thở phào nhẹ nhõm, thú thật thì cá nhân hắn cũng chẳng thích thú gì ở bên trong mộng cảnh đâu nhưng quan trọng hơn là Bắc Liêu Thiên Cương.
Lấy tình huống hiện tại của tên này, một khi bị rơi vào mộng cảnh thì đừng mong có cơ hội trở ra ngoài.
Tiếp theo, hắn quan sát xung quanh một chút rồi ngồi xuống đất đả tọa tu hành, màn sương trắng này đã không có vấn đề thì cứ việc thoải mái tu hành thôi, dù sao linh khí ở đây vẫn rất nồng đậm. Hắn nói:
“Nếu Vô Nhai đã nói sau hai tiếng nữa sẽ không nhúng tay thì chúng ta chỉ cần đả tọa chờ đến thời điểm là được, dù sao hắn cũng sẽ không hại chúng ta”.
“Làm sao ngươi lại chắc chắn đến thế?”, Vân Tuyên Tiết nói.
Mặc dù nàng hỏi vậy nhưng hành động của nàng lại có hơi chút trái ngược, nàng đương nhiên lựa chọn ngồi xuống đả tọa tu hành rồi.
Đồng dạng Mộc Hoa Cương cũng thế, hơn nữa cá nhân hắn rất có hứng thú với quan hệ của Kế Trường Minh cùng Khương Hy.
Tu chân giới khắc nghiệt, không phải ai cũng đáng để bản thân tin tưởng vào. Quan hệ giữa hắn cùng các thiên kiêu khác tuy rằng không đến nỗi tệ nhưng hắn sẽ không đặt trọn niềm tin vào bọn họ, hơn nữa trong lòng vẫn luôn giữ một mức độ hoài nghi nhất định.
Ở góc nhìn của hắn, Kế Trường Minh tin tưởng Khương Hy có chút hơi quá, thậm chí gần như không có sự phòng bị nào giữa hai người.
Kế Trường Minh lườm Vân Tuyên Tiết một chút rồi đáp:
“Nếu hắn muốn hại chúng ta thì tòa phù trận này đã sớm biến thành sát trận rồi”.
“Điểm này ta nhìn ra được, không cần người nói, bất quá, tại sao phải tốn công tốn sức đến thế?”, nàng hỏi tiếp.
Kế Trường Minh trầm mặc, đại khái hắn có thể hiểu được ý nàng, Khương Hy chỉ cần tuyên thệ với thiên đạo rồi nói là được, bọn hắn tự nhiên sẽ tin bởi từ xưa đến nay chưa ai dám làm trái với lời thề thiên đạo cả.
Nói thật, cá nhân hắn cũng muốn biết lý do lắm nhưng người đã chạy rồi, biết đi đâu tìm bây giờ.
Hắn khụ khụ vài tiếng rồi nói:
“Đợi màn sương tan đi, chúng ta đi hỏi hắn là được”.
Vừa dứt lời, hắn liền nhắm mắt lại trực tiếp tiến vào trạng thái nhập định. Thấy vậy, Vân Tuyên Tiết liền đưa mắt nhìn sang Bắc Liêu Thiên Cương cùng Mộc Hoa Cương một chút, ánh mắt ba người bọn hắn híp lại hiểu ý nhau.
Kế Trường Minh có trá.
Ở góc độ của bọn hắn, Kế Trường Minh có vẻ như biết gì đó nhưng lại lựa chọn không nói. Bất quá cũng chẳng ai đi ép hắn nói làm gì, thực lực của hắn vẫn nằm đó, địa vị cùng thân phận của hắn vẫn nằm đó.
Ai muốn chết thì cứ đi nghiêm hình bức cung, hậu quả tự chịu. Huống hồ, quan hệ giữa bọn hắn với nhau cũng không đến mức như vậy.
Bọn hắn nhìn nhau một hồi rồi quyết định không để ý nữa, chờ hai tiếng là được. Sau đó, Mộc Hoa Cương cùng Vân Tuyên Tiết tiến vào trạng thái nhập định, duy chỉ có Bắc Liêu Thiên Cương là mở to mắt ra nhìn màn sương trắng ở trước mặt.
Trong lòng hắn cảm khái không thôi.
Phận ‘phế nhân’ quả thật nhàm chán.
. . .
. . .
Tại một nơi khác, Khương Hy hiện thân ra ở giữa rừng sâu, toàn thân mệt mỏi dựa vào gốc cây gần đó rồi ngồi thượt xuống dưới đất.
Trên người hắn dần dần xuất hiện từng vết nứt nhỏ rồi kéo dài thành các mảng lớn, không bao lâu sau, các vết nứt này vỡ toang ra để lộ thân hình chân thật của hắn ở bên trong.
Toàn thân bê bết máu tươi, so với trước khi bị Thái Huỳnh Tuế Tiên đâm một kiếm thì còn nặng hơn nửa thành. Hô hấp của hắn có chút hơi yếu, sắc mặt tái trắng đến cực điểm.
Hắn nhìn thân thể tàn tạ này của mình mà có chút thở dài, cũng may ngày trước hắn có học diễn kỹ đơn giản từ chỗ lão Hoàng, nếu không hắn cũng khó qua mặt được đám người Kế Trường Minh.
Đại Lôi Minh Thương của Mộc Hoa Cương rất mạnh, môn thần thông này có khi là thần thông mạnh nhất của hắn cũng nên bởi tạo nghệ tại lôi chi ý cảnh của hắn đã đạt đến cấp độ tiểu thành.
Chưa kể dựa vào phạm vi cùng uy lực, Đại Lôi Minh Thương có trên tám thành là thoát thai từ một môn chiến kỹ đỉnh cấp trong hàng ngũ Trúc Cơ.
Khương Hy có lớp phòng thủ do phù lục tạo ra nhưng lớp phòng thủ này cản không nổi Đại Lôi Minh Thương. Chân chính cản trở được nó là Đại Địa Thủ Hộ, bất quá hắn cũng không thể duy trì được lâu.
Nơi hắn đang đứng đây tuy có đất nhưng về bản chất, chỗ này vẫn nằm ngay bên trên Thần Thụ, Địa Khí không tồn tại được nhiều.
Hơn nữa nếu có thì đại đa số đã tập trung về chỗ Hiên Minh rồi, Khương Hy không còn bao nhiêu Địa Khí để duy trì Đại Địa Thủ Hộ được.
Bị ép đến đường cùng, Ám Hành Huyễn Ảnh mới có thể cứu hắn về được một mạng. Đại Lôi Minh Thương có thời gian oanh kích tương đối dài, linh thức của hắn cũng không còn nhiều, nếu trực tiếp sử dụng Ám Hành Huyễn Ảnh ngay từ đầu thì hắn cũng không đủ sức chèo chống lâu dài.
Cũng may thực lực của Mộc Hoa Cương cũng không bành trướng đến mức duy trì Đại Lôi Minh Thương đến hàng chục phút, nếu không Khương Hy không còn cách nào khác ngoài việc dùng tấm hắc lệnh của Mặc Hiên để thoát ra như cách Từ Vương Long từng dùng.
Kế hoạch của hắn nhờ vậy nên tạm thời không gặp phải bất trắc gì cả.
Khương Hy cẩn thận cử động cơ thể của hắn từng chút một, một cỗ đau đớn ngay lập tức truyền đi khắp cơ thể, hắn nhỏ giọng rên rỉ vài tiếng đau đớn.
Túi Linh Thú ở một bên hông đột nhiên bay ra một đoàn kim quang rồi hiển hóa ra nguyên hình của tiểu Hoàng, nó nhìn hắn đầy lo lắng rồi meo vài tiếng hỏi han.
Khương Hy đưa tay lên xoa đầu nó một chút rồi nói:
“Tiểu Hoàng, cõng ta đi một đoạn”.
Tiểu Hoàng gật đầu, sau đó liền cúi thấp người xuống để Khương Hy leo lên, động tác của hắn có chút hơi chậm chạp, sắc mặt cũng có hơi nhăn nhó lại đầy đau đớn.
Sau khi an vị ở trên lưng tiểu Hoàng thì hắn nhanh chóng lấy ra mấy viên đan dược trị thương cùng Liệu Thương Phù ra để đắp lên người.
Đoạn thời gian này hắn bị thương quá nhiều, Liệu Thương Phù cùng đan dược cũng chẳng còn bao nhiêu nữa. Lấy tình huống thiếu thốn này thì hắn phải nhanh chóng trở lại Nhân Đàn rồi mượn chân nguyên của Nguyệt Sư để chữa trị thôi.
Bất quá chí ít cũng phải chờ qua được đoạn thời gian giới hạn này đã.
Tiểu Hoàng không hổ danh là mèo, tốc độ của nó thật sự rất nhanh, hơn nữa lại còn di chuyển không tạo ra một chút tiếng động nào. Chỉ trong năm phút ngắn ngủi, nó cũng đã đưa Khương Hy đến được chỗ hẹn.
Gọi là chỗ hẹn bởi nơi này vốn đã có người đứng sẵn chờ hắn.
Hắn vừa đến, người đó liền vội vàng chạy ra đỡ lấy, sắc mặt cũng lo lắng không thôi. Hắn nhìn người đó một chút rồi mỉm cười nói:
“Lâu rồi không gặp, ngươi cũng cao lớn lên nhiều”.
“Công tử, người khen vậy làm ta ngại”, Lân đưa tay ra sau đầu gãi gãi một chút rồi cười đáp.
Khương Hy nói không sai, Lân cao lớn lên rất nhiều, bây giờ luận chiều cao thì có khi Lân còn cao hơn cả Mặc Chính Doanh cũng nên. Chưa kể thân hình của hắn cũng to hơn trước rất nhiều.
Toàn thân cơ bắp cuồn cuộn, khí lực lại lớn không thua gì tu sĩ luyện thể. Hắn hoàn toàn có dư lực để nhấc bổng Khương Hy lên trong trạng thái Đại Địa Thủ Hộ ấy chứ.
Nhiều năm trôi qua, Lân cũng không đến mức đen như trước nữa, thay vào đó là ngăm ngăm đầy khỏe mạnh. Đương nhiên, không phải chỗ nào hắn cũng khác, tính cách của hắn vẫn như xưa, vẫn luôn là một bộ dạng thành thật như vậy.
Khương Hy cũng đã nghe qua chuyện xưa của hắn từ Tuyết Lam nên cũng không cần phải hỏi thêm làm gì, trực tiếp để cho Lân đưa đến một chỗ tương đối kín đáo để trị thương.
Lân cẩn thận đỡ hắn ngồi xuống đả tọa, hai mắt thận trọng quan sát vết thương ở trên người hắn một chút rồi nói:
“Công tử, rốt cuộc người đánh với ai mà lại ra nông nổi này?”.
Khương Hy cười cười đáp:
“Ai ta cũng đánh, GTQfr bây giờ bảo ta liệt kê thì cũng không nhớ nổi”.
Lân có chút hơi phì cười, sau đó nhanh chóng lấy ra một bình ngọc rồi từ tốn rắc thuốc lên trên người Khương Hy.
Theo đó, một tiếng xì xèo như thịt cháy liền vang lên, cảm giác này hoàn toàn giống hệt với lúc Hồi Cốt Tán tiếp xúc vào thân thể.
Mà quả thực, thứ Lân rắc lên người Khương Hy đúng thật là Hồi Cốt Tán. Lấy tài lực của hắn tự nhiên mua không nổi loại linh tài trân quý này nhưng hắn lại có một vị sư phụ tốt, bất cứ thứ gì tốt là sư phụ đều đưa cho hắn không giữ lại một chút nào cả.
Nên trừ bỏ Hồi Cốt Tán ra thì trong giới chỉ hắn còn có rất nhiều thứ hay ho khác.
Khương Hy cảm nhận được Hồi Cốt Tán thẩm thấu vào bên trong thể nội rồi bám vào trong xương rất rõ ràng, cảm giác này không khiến hắn ưa thích một chút nào nhưng phải công nhận nó rất có tác dụng. Số xương bị gãy chỉ trong vài hơi thở đã được nối liền lại rồi.
Mặt khác, sự xuất hiện của Hồi Cốt Tán cũng làm Khương Hy cảm thấy quyết định để Lân bái sư là chuyện đúng đắn. Vị trưởng lão Kim Đan cảnh đỉnh phong kia xem chừng không còn nhiều thời gian nên mới toàn lực bồi tài Lân như thế này.
Hắn mỉm cười nói:
“Sư phụ ngươi thật sự rất tốt”.
Lân rắc thuốc xong liền lấy ra một viên đan dược trị liệu bắp thịt đưa cho hắn rồi đáp lại:
“Sư phụ đối với ta rất tốt, chỉ tiếc người không còn nhiều thời gian”.
“Đến chuyện đó ngươi cũng biết sao?”, Khương Hy có chút ngạc nhiên hỏi, tiện thể tiếp nhận lấy đan dược cho vào miệng.
Lân gật nhẹ đầu, bộ dáng rất thành thật.
Phải biết là những cường giả sắp tọa hóa một khi đã muốn thu đồ thì tuyệt nhiên sẽ không đem chuyện này đi nói cho đồ đệ của mình, để tránh cho tâm tình hỗn loạn.
Bởi vì cảm giác vừa có được sư phụ cường đại không được bao lâu liền mất đi rất đáng sợ, người có tâm tính không vững thì rất dễ bị cảm xúc cuốn theo không dứt.
Vị trưởng lão kia biết vậy nhưng vẫn nói rõ cho Lân thì chứng tỏ lão tự tin với tâm tính của Lân, hoặc là công pháp tu luyện của lão cần phải có cảm xúc hỗn loạn như vậy thì mới tu tập được.
Khương Hy không nắm chắc tình huống của Lân có nằm ở vế sau không nhưng tốt nhất là không nên. Hắn đưa mắt nhìn thẳng vào người Lân, linh nhãn khởi động quét toàn bộ thân thể không chừa một ngách nào.
Lân có chút hơi giật mình, hai mắt nhìn thẳng vào đôi mắt hoàng kim kia của Khương Hy. Ban nãy hắn không để ý lắm nhưng giờ nhìn kỹ thì mới thấy con ngươi của công tử lại không còn màu đen nữa.
Đôi mắt này hắn cũng không cảm thấy lạ mấy, mấy năm trước hắn đã từng nhìn thấy ở Tuyết Lam. Tuy rằng cá nhân hắn không quá tin tưởng về quan hệ giữa công tử cùng Tuyết Lam nhưng bây giờ thì hắn không dám nghi ngờ nữa rồi.
Có lẽ do nhiều năm không gặp nên hắn không nhớ ra được quá nhiều hình dáng của công tử nhưng bây giờ nhìn kỹ thì mới nhận ra.
Hai vị công tử xác thực có nét rất giống nhau.
Không hổ danh là người nhà.
. . .
. . .
PS: Đọc chương mới nhất tại vtruyen.com hoặc App Love Novel (iOS), Nữ Hiệp (Android). Tác không có đủ điều kiện để nhận VIP bên App truyencv nên mọi người hãy chuyển sang đọc truyện tại phiên bản mới (Web có tặng kẹo miễn phí hằng ngày nhờ làm nhiệm vụ để mở khóa chương VIP) + Xem quảng cáo (Nhận 20-40 kẹo miễn phí).
PS: Các đạo hữu đọc truyện thấy hay thì đánh giá full sao cho truyện nha!